Chương 38 Tiểu vào tiểu bức của Thiên Thiên được không?
Lâm Thiên Hoan sung sướиɠ đến muôn thét chói tai.
Cô quá vui sướиɠ.
Dươиɠ ѵậŧ đang chống trong huyệt đạo cô cô, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đang bắn nhanh trong tử ©υиɠ cô, toàn bộ dưới eo đều trở nên tê dại, cả người đều được trải nghiệm một cuộc hoan ái sung sướиɠ.
“A~”
Lâm Thiên Hoan vẫn kêu lên, theo tiếng kêu của cô, hạ thể cô cũng trào ra một dòng âm tinh, tát cả đều tưới lên qυყ đầυ đang cắm trong tử ©υиɠ cô.
Úc Hàn cũng rên lên một tiếng.
“Thật thoải mái…” Lâm Thiên Hoan ngửa đầu kêu lên liền mất hết sức lực, hoàn toàn xụi lơ trong lòng Úc Hàn.
“Thiên Thiên…” bàn tay Úc Hàn đặt tay lên ót cô, động tác dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, “Sao mới sáng sớm đã muốn rồi?”
Lâm Thiên Hoan phải nghỉ ngơi một chút mới bình phục, rất lâu sau mới từ trên người Úc Hàn ngồi dậy, chống lên ngực anh hờn dỗi: “Còn không phải là vấn đề của anh à?”
Chân mày Úc Hàn khẽ nhướng lên: “Anh?”
”Đúng rồi, là anh đó.” Lâm Thiên Hoan vỗ vỗ cơ bung anh, đôi mắt hơi hồng đầy mê hoặc, “Đều là dươиɠ ѵậŧ anh cứng lên quyến rũ em, cho nên em mới nhịn không được mà cưỡi lên…”
Úc Hàn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, nở nụ cười.
“Được rồi, đều là anh sai.” Úc Hàn giúp Lâm Thiên Hoan chỉnh sửa lại mái tóc rối, tiện tay nhéo lên vành tay nhỏ của cô, đông tác thân mật lại dịu dàng.
Động tác này không mang theo ham muốn tìиɧ ɖu͙© nào, Lâm Thiên Hoan có thể cảm nhận ra điều này, nhưng vào giây phút đó, cô vẫn có cái cảm giác “muốn rụng trứng”, lại lần nữa muốn làm.
“Ưm~”
Lâm Thiên Hoan ưm nhe một tiếng, đôi mắt nhìn về phía Úc Hàn thật tha thiết, đầy mong đợi, cô gọi anh: “Chồng~”
không mặt Úc Hàn thật sự quá sức ưu việt, dù mới vừa tỉnh ngủ, không có thở gian chỉnh sửa lại nhan sắc, nhưng vẫn thanh nhã anh tuấn, đẹp trai mê người.
Lâm Thiên Hoan đưa ngón tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt và cằm của anh, nhỏ giọng rêи ɾỉ: “Anh ơi hôn em nè…”
Úc Hàn lại cười, thuận thế lật người lại, thay đổi tư thế của cả hai, đè Lâm Thiên Hoan dưới thân.
“A~ A~”
Thật là sướиɠ… Thật là sướиɠ… Cây gậy thịt kia còn đang cắm trong cơ thể cô, lúc động đậy còn làm chảy ra một ít nước, làm khăn trải giường dưới cơ thể hai ngwời cũng ướt theo.
“Chồng… Chồng ơi~”
Úc Hàn ôm mặt cô, đặt nụ hôn lên giữa trán cô, giữa chân mày, sau đó là khuôn mặt và cái cằm. Cuối cùng mới là đôi môi.
“Thiên Thiên muốn anh hôn ở đâu nào?” Úc Hàn giật giật dươиɠ ѵậŧ phía bên dưới, giọng nghèn nghẹn hỏi cô.
“A ~”
Sao chồng cũng biết chơi xấu rồi?
Lâm Thiên Hoan oan ức cắn môi, nhưng vẫn chọn cách nói thẳng ra ham muốn của bản thân: “Hôn môi đó, hoặc là hôn vυ' em cũng được…”
Vừa nãy mới cưỡi lâu như vậy, tiểu bức phía dưới đã được thỏa mãn, nhưng vυ' phía trên thậ ngứa.
Đặc biệt là núʍ ѵú, thật muốn có đàn ông đến mυ'ŧ mát.
“A ~ vυ' bị cắn ~ a, ha… A!”
Úc Hàn thật hung dữm, anh thậm chí còn không cho Lâm Thiên Hoan cơ hội để phản ứng, lập tức sau khi nghe xong câu nói kia của cô, đầu liền di chuyển xuống cắn bầu ngực sữa lớn kia.
Núʍ ѵú vị đàn ông dùng đầu lưỡi và ham răng không ngừng trêu đùa, nhưng là có vô số dòng điện nhỏ xẹt qua, Lâm Thiên Hoan vì thoải mái mà không ngừng kêu suyễn, tiểu bức phía dưới lại lần nữa ngứa ngáy khó nhịn.
Muốn….
Thật muốn bị Úc Hàn thao.
“Chồng ơi ~ a ~” Lâm Thiên Hoan leo lên vai Úc Hàn, khóc lóc xin anh: “Anh nhúc nhích một cái đi, anh thao thao Thiên Thiên được không?”
Động tác của Úc Hàn bỗng dưng ngừng lại.
“Chồng?”
Sắc mặt Úc Hàn thay đổi, ho nhẹ một tiếng: “Chỉ sợ là không được.”
“Vì sao?” Lâm Thiên Hoan lập tức khóc luôn, mắt đẫm lệ mờ mịt, “Vì sao? Anh rõ ràng chưa ó mềm mà, vì sao lại không thao? Là tiểu bức của Thiên Thiên thao không sướиɠ ư?”
”Không phải.” Úc Hàn nhìn tháy Lâm Thiên Hoan khóc, tay chân cuống cả lên, lo dỗ dành cô.
“Đừng khóc, đừng khóc mà, Thiên Thiên, là anh không tốt.” Úc Hàn nói rồi bền muốn rút dươиɠ ѵậŧ ra ngoài.
“Anh không có chỗ nào không tốt hết, anh đặc biệt tốt…” Lâm Thiên Hoan không hề nghĩ ngợi liền vòng hai chân lên eo Úc Hàn, vẫn khóc nức nở nói: “Đừng rút ra mà, chồng, lỗ nhỏ của vợ da^ʍ ngứa lắm đó, ưm… A~ muốn chồng thao, thật là muốn~ a!”
”Chờ anh về đã được không?” Trên trán Úc Hàn đã phủ ra một lớp mồ hôi mỏng, biểu cảm đầy đè nén, rõ là đang nhịn xuống gì đó.
Lâm Thiên Hoan khó hiểu hỏi: “Anh muốn đi đâu?”
giọng Úc Hàn khàn khàn: “Toilet.”
Lâm Thiên Hoan ngẩn ra, bỗng dưng hiểu ra lí do Úc Hàn muốn rút dươиɠ ѵậŧ ra.
Nhưng và giây phút đó, cô cũng nhớ tới nhiều năm trước, cái đêm dâʍ ɭσạи đầy hoang đường đó, cảnh tượng đầu tiên mà Úc Hàn bắn nướ© ŧıểυ vào trong cơ thể cô.
Úc Hàn đó đè chặt lấy, mặc kệ cô khóc lóc giãy giụa kêu gào thế nào, cũng chỉ xoa vυ' cô, đâm dươиɠ ѵậŧ vào trong, ngữ khí đầy ác liệt: “Nướ© ŧıểυ của anh cho Thiên Thiên hết nha, Thiên Thiên dùng tiểu bức đón lấy, một giọt cũng không được chảy ra, có được không?”
Cô lắc đầu nói không được, nhưng Úc Hàn vẫn cứ vậy mà xả trong cơ thể cô, xả như vòi nước.
Lâm Thiên Hoan đã quên mất hôm đó cô đã cảm thấy xấu hổ, cảm thấy nan kham như thế nào, nhưng cô vẫn còn nhớ rõ cảm giác vách động bị cột nước bắn vào mạnh mẽ kia.
Quá sức.
Đó là cơn kɧoáı ©ảʍ gàn như hủy diệt thiên địa.
“Thiên Thiên, giờ em bỏ chân ra trước được không?” Dù rằng nhịn rất vất vả, Úc Hàn vẫn như cũ, dùng giọng điệu mềm mỏng dịu dàng nói chuyện với cô.
Lâm Thiên Hoan nhìn anh, chợt như bừng tỉnh.
Thật không giống nhau.
Úc Hàn kia sẽ không kiêng nể gì mà bắn nướ© ŧıểυ vào bên trong cô, mà Úc Hàn trước mặt cô đây lại sẽ bởi vì đau lòng thay cô mà cực lực nhẫn nhịn du͙© vọиɠ phóng xuất.
“Chồng ơi….” Lâm Thiên Hoan lẩm bẩm gọi anh, vành tai lại hơi đỏ lên.
Cô rất thích Úc Hàn.
Đặc biệt là Úc Hàn đang ngay trước mắt cô này.
Trong quá khứ kia cô có thể Úc Hàn kia bắn nướ© ŧıểυ trong tiểu huyệt mình, vì sao ngay bây giờ cô không thể để Úc Hàn này được tận hưởng sự thoải mái tận cùng kia chứ?
Rõ ràng cả hai cô đều yêu, không thể bên nặng bên nhẹ…
“Thiên Thiên,” Úc Hàn vẫn còn dỗ cô, “Anh chỉ đi toilet cái thôi, xả nước xong về sẽ tiếp tục thao em, em để anh rút ra trước đã…”
”Ưm~ Không được, em không muốn anh đi.” Lâm Thiên Hoan dùng ngón tay chặn lại miệng anh, không cho anh nói hết câu.
“Ừ?”
“A!” Lâm Thiên Hoan kẹp lấy cây gậy thịt trong huyệt, vòng eo uốn éo, ngữ khi như lan mà nói với Úc Hàn: “Chồng, anh tiểu vào lỗ nhỏ của Thiên Thiên được không?”
Úc Hàn cho rằng chính mình nghe lầm, khó tin mà nhìn Lâm Thiên Hoan, hỏi lại một lần: “Cái gì?”
“Ưm ~ a…” Lâm Thiên Hoan nâng eo, một bên dùng tiểu huyệt ăn dươиɠ ѵậŧ, một bên đặt cánh tay trắng nõn lên cổ Úc Hàn, mị nhãn như tơ, liên tục kiều suyễn: “Tiểu vào lỗ nhỏ của Thiên Thiên được hay không? Thật muốn chồng tiểu vào…”