Chương 37 Dươиɠ ѵậŧ cắm trong tiểu huyệt suốt một đêm, Thiên Thiên dậy sớm chủ động cưỡi lên
Tối hôm đó, Lâm Thiên Hoan cao trào rất hiều lần.
Đầu tiên là bị nhân cách đầu tiên thao sướиɠ vài lần, sau đó lại bị nhân cách thứ hai hung hăn không biết làm thêm bao nhiêu lần nữa
Sau khi cơn thỏa mãn qua đi, thì cơn mệt mỏi ập đến.
“Bỏ cuộc…” Sau khi Úc Hàn bắn vào trong cô, Úc Hàn đẩy đẩy người đàn ông trên người ra.
“Tao bức phía dưới em còn cắn anh đấy, thế mà đã bỏ cuộc rồi sao?” Rõ ràng Úc Hàn không có ý định buông tha cô, còn nói ra câu làm cô thấy xấu hổ.
Lâm Thiên Hoan gật gật đầu, vòng tay lên người anh, nũng nịu: “Ngày mai tiếp tục được không? Em có hơi mệt.”
Úc Hàn không dao động.
“Được hông?” Lâm Thiên Hoan tiếp tục năn nỉ anh.
“Không được,” Úc Hàn nhéo cằm cô, giọng điệu nghe có phàn tàn nhẫn, “Tiểu da^ʍ phụ như em thì được sung sướиɠ rồi, nhưng anh còn chưa đủ đâu, em không muốn cũng kệ em.”
“Sao anh lại như vậy chứ?” Môi Lâm Thiên Hoan chu lên, đôi mắt mờ sương có hơi mơ hồi, “Chồng em trước giờ chưa từng đối xử như vậy với em, mỗi lần anh ấy đều rất đau lòng thay em, sợ em mệt mỏi.”
Trong nháy mắt sắc mặt của Úc Hàn liền thay đổi, nhưng Lâm Thiên Hoan giống như không phát hiện ra, chỉ lo đẩy anh ra, còn xoay người đắp chăn, làu bầu: “Dù sao thì em không làm nữa.”
Úc Hàn nhìn bờ vai thon gầy và xương cánh bướm bị lộ ra của cô, cảm xúc trong mắt cuồn cuộn, ánh mắt hung tạn như muốn nuốt sạch Lâm Thiên Hoan.
Lâm Thiên Hoan cũng cho răng anh sẽ lao tới ăn sạch cô mà không cần suy nghĩ, dù sao thì đối với nhân cách thứ hai này thì chueyẹn làʍ t̠ìиɦ này không cần phải kiêng kị gì hết, chỉ cần được sung sướиɠ là đủ.
Nhưng Lâm Thiên Hoan chờ đến nươả ngày cũng không thấy dộng tác tiếp theo của Úc Hàn, với lại cô cũng quá mệt mỏi, nên đã ngủ thϊếp đi.
Úc Hàn vẫn còn đang nhìn cô, anh đè nén hồi lâu, nhẫn nhịn một hồi, cuối cùng mới miễn cưỡng đè được cổ lệ khí trong lòng kia.
Anh không tức giận ư?
Anh không bốc hỏa à?
Đương nhiên là không phải thế, chỉ là chuyện đã như vậy rồi, Lâm Thiên Hoan đã kết hôn, trở thành vợ người ta, điều anh có thể làm chính là cố gắng chiếm lại trái tim của cô, để cô lần nữa trở lại bên cạnh mình.
“Anh sẽ không buông tha em.” Úc Hàn nhắm mắt, khi mở mắt ra lần nữa thì đã bình tĩnh hơn rất nhiều, anh đặt nụ hôn nên đầu vai trắng bóc của cô, từng câu từ chữ, nhấn mạnh: “Em chỉ có thể là của anh, một ngày nào đó em sẽ trở lại bên anh, chỉ thuộc về anh.”
Lâm Thiên Hoan hoàn toàn không biết gì về những lời nói này cả.
Sau đó Úc Hàn ôm cô đi rửa sạch hạ thể, cô cũng có ấn tượng đại khái về chuyện này, sau đó trong huyệt cũng cảm thấy hơi mát lạnh, như là đã bôi thuốc, cô cũng nhớ rõ, án tượng cuối là thứ đồ vật nóng rực không lồ nọ lại lần nửa cắm vào tiểu huyệt cô, rất căng trướng, nhưng Lâm Thiên Hoan co đã quá mệt mỏi, không tỉnh dậy nửa, càng ngủ càng sâu.
...
Ngày hôm sau, Lâm Thiên Hoan bị căng tỉnh.
Đàn ông luôn có màn “Chào cờ” buổi sáng như thế này, nhưng điều Lâm Thiên Hoan không ngờ tới chính là Úc Hàn hôm qua đã làm cô lâu như vậy mà sáng nay vẫ còn cương được, điểm mấu chốt chính là, cây gậy đó còn đang cắm trong tiểu bức cô, một khi cứng lên, liền căng tiểu bức cô ra.
“Ưm~” Lâm Thiên Hoan không nhịn được rêи ɾỉ thành tiếng.
Úc Hàn vẫn chưa tỉnh dậy, nhưng vẫn theo bản năng mà đẩy eo vào tiểu huyệt cô.
“A~ lơn quá… chồng ơi, ưm~”
Sao lại như thế?
Rõ ràng Úc Hàn còn chưa tỉnh dậy, nhưng dươиɠ ѵậŧ cũng đã đugnj vào điểm mẫn cảm của cô, khiến cô rỉ ra một ít nước.
Còn nữa… Úc Hàn đây là dùng dươиɠ ѵậŧ cắm trong huyệt cô cả đêm sao?”
Nói cách khác… Cô ngậm dươиɠ ѵậŧ đàn ông ngủ suốt một đêm…
Dùng cái lỗ dâʍ đãиɠ kia.
Dùng da^ʍ huyệt đói khác kia.
“Ưm~ a…”
Thật thích nha.
Thậm chí Lâm Thiên Hoan còn lắc mông của động hùa theo dươиɠ ѵậŧ đang hảy lên nọ.
“A~ a…”
Một khi nhắm mắt lại, Lâm Thiên Hoan có thể cảm nhận được nhịp đập của cây gậy đang cắm bên trong mình, chỉ cần hơi siết lại, là có thể cảm nhận được mị thịt của chính mình đang điên cuồng mυ'ŧ vào gân xanh trên dươиɠ ѵậŧ kia…
“Ha! A!”
Cô thật dâʍ đãиɠ.
Nhưng cô không thể nào khống chế nổi bản thân mình, tiểu bức đang kẹp lấy căn dươиɠ ѵậŧ vừa thô vừa cứng, tuy cảm giác không tốt lắm, với nó còn dài như vậy, hoàn toàn có thể đỉnh mở toàn tao thịt, đỉnh đến nơi cô phát tao nhất…
“Ưm~ a a a a!”
Chịu không nổi.
Thật muốn bị căn dươиɠ ѵậŧ này thao, thật muốn qυყ đầυ của Úc Hàn có thể đưa vào chỗ sâu hơn.
Lâm Thiên Hoan không thèm nhẫn nại nữa, muốn là phải làm liền, cô trực tiếp đẩy Úc Hàn nằm xuống giường, sau đó cưỡi lên người anh, đem căn dươиɠ ѵậŧ vừa mới rút ra kia lại lần nửa cắm vào bên trong cô.
“Ưm~ a ~ thật thoải mái… Chồng ơi, qυყ đầυ của chồng thật biết đâm… A~ Sao lại thoải mái như vậy chứ? Á!”
Lâm Thiên Hoan vịn lấy ngực Úc Hàn bắt đầu động tác lên lên xuống xuống, rồi như cảm thấy không đủ, làm được một nửa Lâm Thiên Hoan lại kéo áo Úc Hàn ra, bàn tay mềm mại ấn thẳng lên cơ bụng hiện rõ của anh.
“Thích quá… Thích quá ~ a!”
Tuy rằng nghê nghiệp chính là Úc Hàn là giáo sư, nhưng trước nay anh không hề bỏ qua việc tập luyện thể hình, bởi vây mà đến nay anh vẫn giữ được dáng người đẹp đẽ của bản thân, bàn tay Lâm Thiên Hoan không nhịn được mà quyến luyến trên người anh.
“Á!”
Úc Hàn rõ ràng cũng nếm được mùi vị, cũng bắt đầu rêи ɾỉ, không bao lâu, anh mở mắt ra, thấy cô vợ đang lên xuống trên người mình, anh còn có chút hoang mang: “Thiên Thiên?”
Giọng điệu này, chắc là nhân cách thứ nhất nhỉ? Cho nên sau khi ngủ một giấc, nhân cách lại thay đổi?
Nhưng hiện tại cũng không phải là lúc nghĩ chuyện này, Lâm Thiên Hoan vuốt tóc ra sau tai, ngửa cổ, xông pha lần cuối.
Cô sắp đến, thông qua cách thức cưỡi lên dươиɠ ѵậŧ của Úc Hàn, cô sắp làm chính mình thao đến cao trào.
“A~”
Úc Hàn cũng vươn tay, xoa lấy âm đế cô, Lâm Thiên Hoan cuối cùng cũng không nhịn nổi mà cao trào, nhưng vẫn còn chưa đủ, thời khắc cô không còn chống đỡ nổi thân hình mà ngồi xuống, bởi vì không khống chế nổi lực đạo và góc độ, vì vạy và qυყ đầυ kia vừa hay đỉ mở cung khẩu mềm mại yếu ớt của cô.
Úc Hàn lại làn nửa thao khai tử ©υиɠ cô.
Hoặc có thể nói, Lâm Thiên Hoan dùng dươиɠ ѵậŧ của Úc Hàn, làm tử ©υиɠ của chính mình lần nửa bị thao khai.
“A!”
Trong nháy mắt khi qυყ đầυ sắp tiến vào, Lâm Thiên Hoan đã sướиɠ đến độ gần như mất đi tri giác, Úc Hàn cũng không chịu nổi sự cắи ʍút̼ cực độ bên trong tiểu huyệt chặt khít của vợ khi cao trào, anh cứ như vậy mà phun trào tϊиɧ ɖϊ©h͙, một giọt cũng không sót, tưới toàn bộ vào tử ©υиɠ Lâm Thiên Hoan.
****