8:55 sáng, Lâm Thiên Hoan diện một bộ quần áo công sở được cắt may khéo léo cùng một đôi cao gót, xuất hiện đúng giờ dưới chân tòa cao ốc của tập đoàn Hoan Duyệt.
Với ngũ quan xinh đẹp, khi đi thì như có cơn gió lướt qua, trang phục cùng dung mạo đều hoàn hảo, nên khi vừa xuất hiện đã hấp dẫn ngay tầm mắt người khác, chiếm hết toàn bộ sự chú ý.
"Chào Thiên tổng."
"Buổi sáng tốt lành, Thiên tổng."
Rất nhiều người chào hỏi cô, cô cũng chỉ đơn giản là giữ tầm mắt hướng về phía trước, gật đầu một cái coi như đáp lại, bước vội vã lên tầng.
"Úc tổng đang ở bên trong chờ cô ạ." Thư kí bước đến cầm lấy túi của Lâm Thiên Hoan, thái độ cung kính.
"Ừ, cuộc họp lúc 10 giờ phải hoãn lại, cô đi thông báo xuống phía dưới đi." Lâm Thiên Hoan không để thư kí bước vào cùng mình, vừa bước vào văn phòng đã chốt cửa lại.
"Kỉ niệm hai năm kết hôn ngày hôm qua của cậu thế nào rồi?" Một người phụ nữ xinh đẹp đứng cạnh cửa sổ, khoanh tay, nhìn Lâm Thiên Hoan.
"Bây giờ không phải là lúc nói đến chuyện này." Lâm Thiên Hoan bước về phía cô nàng, cầm tay cô, gấp gáp, "Báo cáo kiểm tra sức khỏe của A Hàn đâu?"
"Cậu đó..." Úc Phỉ chọc chọc trán cô, thở nhẹ một cái, rồi từ trong túi lấy ra một phần báo cáo kiểm tra sức khỏe.
Lâm Thiên Hoan đọc nhanh một lượt một cách cẩn thận.
"Không có vấn đề gì." Lâm Thiên Hoan xem xong, trong mắt hiện ra một nỗi hoang mang.
"Đúng vậy." Úc Phỉ tiếp lời, "Nhưng lần phát bệnh của 6 năm trước, trên báo cáo kiểm tra sức khỏe đó, cũng bảo nó không có bất kì vấn đề gì."
Lâm Thiên Hoan cau mày, cắn môi.
"Thiên Hoan." Úc Phỉ đặt tay lên vai cô, "Cậu nên giữ bình tĩnh trước đã."
Lâm Thiên Hoan xịu mặt, mặt mày có hơi tái đi: "Sao mình có thể bình tĩnh được chứ?"
"Đầu tiên, cậu hãy nói lại một cách rõ ràng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đã, vì sao cậu có thể khẳng định rằng nhân cách thứ hai của Tiểu Hàn lại xuất hiện?"
"Đó là cuối tuần trước, anh ấy ở phòng thí nghiệm của trường tăng ca, lúc về đã là hơi muộn rồi, nhưng mình vẫn chờ anh ấy về để cùng ăn cơm tối, sau đó thì mọi chuyện diễn ra như thường ngày, anh ấy vào phòng tập thể thao tập gym, mình thì ở bên cạnh tập yoga, sau đó bọn minh mạnh ai nấy tắm riêng, sau đó nữa mình cũng đi xử lý mấy bưu kiện, lúc về phòng ngủ đã thấy anh ấy ngủ mất rồi..."
Úc Phỉ: “Ngủ rồi?”
"Ừ," Lâm Thiên Hoan tiếp tục, "Mình thấy anh ấy ngủ rồi, cũng không làm phiền anh ấy nữa, thế là nằm xuống bên cạnh anh ấy để ngủ cùng, không ngờ tới nữa đêm anh ấy đột nhiên tỉnh lại, còn..."
Úc Phỉ: “Còn cái gì?”
Mặt Lâm Thiên Hoan có hơi nóng lên, giọng cũng nhỏ lại: "Còn xoa vυ' mình..."
Nói chính xác chính là cô bị Úc Hàn xoa vυ' đến tỉnh.
Úc Hàn, dù là lúc làʍ t̠ìиɦ, cũng rất khi chạm vào ngực cô, ngày thường cũng miễn bàn tới, cho nên khi trên ngực xuất hiện cơn khoán cảm tê tê dại dại khi, Lâm Thiên Hoan cũng có chút giật mình, hốt hoảng.
Cô hơi mở mắt ra, làm nững trong sự mơ màng, dựa vào l*иg ngực Úc Hàn, kêu một tiếng "Chồng ơi".
Sau đó cô bị lật cả người lại, quần ngủ bị người ta kéo mạnh xuống, trên cặp mông trắng nõn nhô cao bị tát một cái, Úc Hàn đánh mông cô xong, lại từ sau lưng nâng cô lên, hai tay nắm lấy vυ' cô bóp mạnh, phả hơi thở nóng ấm ngay sau tai cô: "Tiểu tao hóa đang kêu ai là chồng đây? Chỉ xoa vυ' có vài cái thôi, là có thể làm chồng cưng?"
"Ưʍ..."
Lực tay kia quá mạnh, như thể vừa muốn xoa tròn lại muốn bóp nát cặρ √υ' của cô, Lâm Thiên Hoan vừa đau vừa sướиɠ, muốn giãy ra, nhưng vừa quay đầu lại thấy khuôn mặt quen thuộc của Úc Hàn, sự giãy giụa lập tức biến thành thuận theo.
"A Hàn... A~ a~"
"Kêu thật mẹ nó dâʍ đãиɠ, tao bức phía dưới cũng chảy nước rồi? Có phải muốn ông đây thả dươиɠ ѵậŧ ra, xỏ xuyên thao nát cái da^ʍ động của em không hả?"
Qúa mức sung sướиɠ rồi, Lâm Thiên Hoan nghĩ, núʍ ѵú bị day niết, vυ' bị xoa bóp liên hồi, người đàn ông còn cố ý rút một bàn tay ra, thả tay xuống lột qυầи ɭóŧ của cô, ấn âm đế, thọc tay vào miệng huyệt cô.
"A! A~"
Lâm Thiên Hoan đã lâu rồi không được hưởng qua trận làʍ t̠ìиɦ nào kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến vậy, rêи ɾỉ không dừng, Úc Hàn kéo cô lại tỉnh lại trong sự điên cuồng, kéo qυầи ɭóŧ cô xuống, cầm lấy cái dươиɠ ѵậŧ đang cương cứng kia cạ cạ âm huyệt cô.
"Muốn? Tiểu kĩ nữ muốn anh đi vào không?"
Lâm Thiên Hoan chỉ biết rằng bản thân đang rất sung sướиɠ, cô không thể nào phân biệt rõ đâu là mơ, đâu là thật nữa, thế là theo bản năng, thuận theo nói muốn.
Nhưng Úc Hàn vẫn không cho cô được thỏa ý nguyện, còn muốn cô tiếp tục cầu xin.
Lâm Thiên Hoan thật sự đã bị thu phục, nói "Chồng, anh thương em đi mà." Úc Hàn vẫn không đâm vào, chỉ bắt cô quỳ bò, dẩu cao mông, từ phía sau chơi đùa, liếʍ láp tiểu huyệt cô.
Những chỉ như vậy thôi, cũng khiến Lâm Thiên Hoan sướиɠ điên lên được, còn phun ra một bãi nước lớn, lêи đỉиɦ vô số lần, bị đùa giỡn đến mức hôn mê.
...
Lâm Thiên Hoan nhớ lại chuyện của ngày hôm đó, khuôn mặt trắng nõn giờ đã đỏ hồng, cô kết luận: "Chuyện chính là như vậy đó, hôm sau khi tỉnh lại, A Hàn lại biến lại thành ông chồng giáo sư đúng đắn dịu dàng như trước kia."
Úc Phỉ trầm ngâm một lúc, sau đó đặt câu hỏi: "Cậu dám chắc chắn rằng chuyện đó thật sự đã xảy ra chứ không phải vì cậu không được thỏa mãn mà mộng xuân?"
"Mình đương nhiên là chắc chắn rồi, " Lâm Thiên Hoan bực mình, "Hôm qua lúc tỉnh lại phía dưới của mình đều sưng lên, trên ngực lẫn mông đều là dấu tay anh ấy để lại, không thể nào là mình tự làm được?
Ngón tay Úc Phỉ tự gõ cằm mình, gõ được mười mấy cái, bỗng nhiên cười: "Em trai mình cũng thú vị thật, thời điểm 6 năm trước phát bệnh, dùng nhân cách thứ cưỡиɠ ɠiαи cậu, lần này phát bệnh thì chỉ cùng cậu chơi đùa mấy trò nhỏ trên giường..."
Lâm Thiên Hoan sửa lời: "Mình đã nói rồi, đó không phải cưỡиɠ ɠiαи, cùng lắm thì chính là hợp gian thôi."
Úc Phỉ nhướn mày: "Cái này còn muốn nói đỡ giúp nó?"
Lâm Thiên Hoan nói giọng hiển nhiên: "Mình vốn dĩ chính là cam tâm tình nguyện, là anh ấy một hai phải làm giống như là tình yêu bị ép buột ấy chứ."
Úc Phỉ cười: "Em trai mình rốt cuộc có tài đức gì, cưới phải một cô gái ngốc như cậu đây chứ."