Cô Rất Muốn

Chương 6: Ăn mặc tao như vậy, là muốn dụ dỗ ai à?

Rất nhanh sau đó Úc Phỉ đã bị một cuộc điện thoại gọi đi, chỉ để lại một mình Lâm Thiên Hoan đứng ngây người trước cửa sổ sát đất.

Lần tẫn tình hoan ái 6 năm trước như thể đã qua đi rất lâu rồi, nhưng khi Lâm Thiên Hoan nhắm mắt lại, vẫn có thể nhớ ngay đến toàn bộ chi tiết của sự việc ngày hôm đó.

Cô thật sự rất thích Úc Hàn.

Bọn họ là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, Úc Hàn là tình đầu, là đối tượng yêu thầm thuở thơ ngây cũng là người duy nhất mà trái tim cô hướng về sau nhiều năm.

Cho nên vào ngày sinh nhật năm 18 tuổi đó, Úc Hàn bắt cóc cô, cột trên giường xâm phạm, cô tuy rằng kinh ngạc, lại không có bất kì sự phản kháng nào.

Thậm chí cô còn nhớ rõ lời nói khi Úc Hàm đâm cô đến cao trào rồi nội bắn trong hoa huyệt mình, gặm cắn tai cô.

Úc Hàn nói: "Thiên Thiên, đây lễ mừng thành nhân anh tặng cho em, em thích chứ?"

Chỉ là Lâm Thiên Hoan ngày đó đã bị Úc Hàn làm đến ngất đi nên cũng không biết rằng ngày đó, người cùng cô làʍ t̠ìиɦ chính là nhân cách thứ hai của Úc Hàn.

"Thiên tổng, tài liệu cho cuộc họp đã chuẩn bị xong." Thư kí bước vào nhắc nhở.

Lúc này Lâm Thiên Hoan mới thu lại suy nghĩ trong đầu, điều chỉnh lại biểu cảm, tập trung vào công việc.

...

Buổi tối Úc Hàn không có tiết, thế là đến đón Lâm Thiên Hoan về nhà, Lâm Thiên Hoan ngồi vào xe, trao cho Úc Hàn một cái ôm thân mật, sau đó lấy ra hai bản báo cáo kiểm tra sức khỏe.

"Đây là kết quả lần trước chúng ta đi làm kiểm tra sức khỏe." Lâm Thiên Hoan giọng điệu nhẹ nhàng mở đầu.

Úc Hàn xoa đầu cô, "Sao rồi?"

"Đương nhiên là khỏe mạnh rồi, không có bất kì vấn đề gì." Lâm Thiên Hoan chớp chớp đôi mắt đang ẩn ẩn một tầng hơi nước, nghiêng người tựa lên cánh tay anh, dựa đầu lên vai anh.

"Vậy là tốt rồi." Úc Hàn chỉ đơn giản là nhìn lướt qua một cái, rồi nghiêm túc nhìn Lâm Thiên Hoan thêm hai lần, mới cất hai bản báo cáo đó đi.

"Đương nhiên là tốt rồi, nhưng mà..."

Úc Hàn hơi căng thẳng: "Sao vậy?"

Lâm Thiên Hoan ngồi thẳng lên, mở wechat, đưa cho Úc Hàn xem: "Nhưng mà em có một chuyện quên nói với anh, An Nhiên hôm nay hẹn em, tối nay em không thể ăn cơm với anh rồi."

"Không sao." Úc Hàn không để bụng, còn giúp Lâm Thiên Hoan thắt lại dây an toàn, hỏi một cách quan tâm: "Hai người hẹn nhau ở đâu, anh đưa em qua đó."

Lâm Thiên Hoan trực tiếp gọi cho cô bạn thân An Nhiên, nghe bên kia báo địa chỉ liền lập tức khiến Lâm Thiên Hoan choáng váng.

"Subway?" Úc Hàn không biết đây là chỗ nào, lập tức tìm thử trên mạng, kết quả tìm được chính là một quán bar.

Ngón tay anh dừng lại trên màn hình, nhìn về phía Lâm Thiên Hoan.

Lâm Thiên Hoan thấp thỏm nói: "Em cũng không biết sao cô ấy lại chọn chỗ này, hay để em bảo cô ấy chọn chỗ khác..."

"Có sao đâu?" Úc Hoàn xoa xòa đầu cô, nở nụ cười ôn hòa, "Gần đây công việc của em cũng vất vả, đi ra ngoài thả lỏng với bạn bè cũng tốt."

"Thế..." Lâm Thiên Hoan thấy anh nói vậy, hỏi lại, "Anh không lo lắng sao?"

Úc Hàn hỏi lại: "Lo lắng cái gì cơ?"

Lâm Thiên Hoan nắm chặt tay: "Chính là..."

Úc Hàn cười đáp: "Em là vợ anh, anh tin em, cho nên dù em làm gì anh cũng ủng hộ."

"Chồng," Lâm Thiên Hoa có chút cảm động, lại quay sang ôm lấy Úc Hàn, "Anh thật tốt, em yêu anh."

"Đừng động đậy, ngồi cho vững lại."

"Dạ."

"Lúc sắp về thì nhắn tin cho anh, anh đến đón em."

"Dạ."

"Ngoan lắm."

"Ưʍ."

Lâm Thiên Hoan nói thêm mấy câu ngọt ngào với Úc Hàn, sau đó quay sang nhắn tin wechat hỏi tội An Nhiên: Cậu chọn cái chỗ quái quỷ gì vậy? Mình tìm cậu tư vấn, kết quả là cậu dẫn mình đi quán bar?

An Nhiên nhắn lại rất nhanh: Quán bar thì làm sao? Dù sao cậu đã lâu rồi không đi cùng mình, lần này cứ ra chơi với mình một lát đi.

Lâm Thiên Hoan: Mình muốn cùng cậu nói chuyện nghiêm túc.

An Nhiên: Chị đây có tâm trạng tốt mới cùng cưng nói chuyện nghiêm túc được, bằng không thì xin lỗi, không thể phụng bồi.

Lâm Thiên Hoan bị chọc tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Quãng đường cũng không xa, An Nhiên đã đứng chờ trước cửa Subway, mặc một chiếc váy body bó sát hai dây gợi cảm, thấy hai người Lâm Thiên Hoan đã đến nên bước xuống đường gõ lên lên cửa sổ xe chỗ Úc Hàn đang ngồi, đưa anh một điếu thuốc.

"Tôi không hút thuốc, cảm ơn."

Úc Hàn không thèm ngó ngàng đến An Nhiên, từ chối xong quay sang Lâm Thiên Hoan dịu dàng dặn dò mấy câu mới lái xe đi mất.

An Nhiên hôm lấy cánh tay Lâm Thiên Hoan, xùy một tiếng: Còn bảo không hút thuốc lá, nếu không phải mình đã từng trông thấy bộ dạng hút thuốc lá của anh ta, chắc chắn mình đã tin là thật."

Lâm Thiên Hoan trợn trắng mắt nhìn An Nhiên: "Chuyện hồi nào?"

An Nhiên đếm ngón tay tính toán: "Tầm chừng năm, sáu năm trước thì phải?"

Lâm Thiên Hoan: "Vậy cậu còn nói làm gì?"

An Nhiên: "Đừng nói là trong mấy năm nay anh ta thực sự không đυ.ng đến điếu thuốc nào nhé?"

Lâm Thiên Hoan: "Đúng là vậy đó."

An Nhiên lắc đầu cảm khái: "Sao có thể có sự chênh lệch lớn như vậy với nhân cách thứ hai được cơ chứ?"

Lâm Thiên Hoan dừng bước, vẻ mặc hoài nghi: "Không phải cậu là bác sĩ tâm lí à? Giờ mình thật sự nghi cái bằng chứng nhận bác sĩ tâm lí của cậu là dùng tiền mua về."

"Ê ê, mình chỉ là cảm khái một chút, không được à?"

"Không phải nói là không được, chỉ câu như vậy sẽ khiến mình nghi ngờ độ chuyên nghiệp của cậu đấy An Tiểu Nhiên ạ, hôm nay mình tới tìm cậu thật sự có ích sao?"

"Không phải thì sao giờ? Tình trạng của Úc Hàn hiện giờ cậu cũng không cách nào dẫn anh ta đi gặp bác sĩ, cậu giờ cũng chỉ có thể nói chuyện với mình, đến đây, chúng ta cùng đi vào trong nói tiếp."

...

Lâm Thiên Hoan kể lại một số chi tiết cùng biểu hiện của Úc Hàn cho An Nhiên nghe, nhưng An Nhiên cũng chẳng phân tích nguyên nhân bắt đầu từ đâu.

"Qủa nhiên là mình không nên tìm đến cậu." Lâm Thiên Hoan càng nghĩ càng bực mình.

"Đừng, Thiên Thiên, Thiên tổng, bảo bối Thiên Thiên, Tiểu Thiên Thiên, cho mình thêm một cơ hội, hiện tại chỉ là đầu óc mình có chút rối, để mình đi ra nhảy vài cái, nói không chừng lúc nhảy xong mình nghĩ ra."

"Này, cậu!"

Cô nàng này có thể đáng tin một chút hay không?

An Nhiên không tiếp tục phân bua nữa mà đã lao ra sàn nhảy, Lâm Thiên Hoan thật hết cách với cô nàng, chỉ có thể ngồi một mình ở quầy bar suy tư.

Cô vốn có dung mạo xinh đẹp, khí chất lại hơn người, một mình đứng đây nên tự nhiên không thiếu nhiều tên đàn ông tiến lại.

An Nhiên vẫn nhảy một cách điên cuồng ở sàn nhảy, cô bên này thì chốc chốc cứ có đàn ông đến làm phiền, Lâm Thiên Hoan cảm thấy hết chịu nổi, lấy điện thoại ra chuẩn bị nhắn tin cho Úc Hàn, bảo Úc Hàn đến đón cô về nhà.

Nhưng ngay lúc này đây, chợt còn một luồng thân nhiệt quen thuộc dán lên phía sau cô.

Người nọ phả một cuộn khói thuốc lá bên tai cô, bàn tay to phủ lên mông cô, ngả ngớn làm càn xoa bóp đùa giỡn, cười khẽ với cô: "Thiên Thiên ăn mặc tao như vậy, là muốn dụ dỗ ai à?