Anh là người song tính, từ nhỏ đã vậy, không biết vì sao mà ai ai cũng biết chuyện đó, thậm chí còn chế giễu anh, nói anh là quái vật. Cố Trường Đình đã từng nghĩ đến, cũng từng đi tìm bác sĩ tư nhân xin tư vấn, muốn thay đổi tình trạng thân thể của mình.
Chỉ là về sau Cố Trường Đình chợt phát hiện, anh có thể thay đổi thân thể của mình nhưng lại không thể thay đổi cách nhìn của người khác.
Ngoại hình của Cố Trường Đình rất xuất chúng, nếu như không phải nghe nói Cố Trường Đình là người song tính, chắc chắn sẽ không ai nghĩ anh là người như vậy, bởi vì anh trông giống như một người đàn ông bình thường.
Cố Trường Đình hiểu rõ, cho dù mình phẫu thuật đi nữa thì sẽ thế nào chứ? Bề ngoài không có gì thay đổi, lẽ nào mình lại phải cầm loa gào lên trước mặt bàn dân thiên hạ, mình không còn là người song tính nữa, mình chỉ là một người đàn ông bình thường, hay muốn mình cởϊ qυầи cho tất cả mọi người nhìn?
Người khác không tin anh, muốn cười nhạo anh, căn bản không phải chuyện phẫu thuật có thể thay đổi. Đó chẳng qua là một biện pháp ngu xuẩn lừa mình dối người mà thôi. Cố Trường Đình cảm thấy, có lẽ chỉ có một cách để thay đổi tất cả, đó chính là làm mình không ngừng trở nên mạnh mẽ, mạnh đến mức những người kia không dám tiếp tục tùy tiện phát ra tiếng cười nữa.
Thực ra còn có một nguyên nhân khác khiến Cố Trường Đình lúc ấy từ bỏ chuyện phẫu thuật.
Khi xin tư vấn, Cố Trường Đình đã làm kiểm tra toàn diện, bác sĩ nói, Cố Trường Đình có thể mang thai, về mặt lý thuyết thì có thể sinh con, nhưng trên thực tế còn xem xét thêm, nếu như muốn sinh con, có lẽ sẽ không thuận lợi lắm.
Cố Trường Đình lúc ấy rất kinh hãi, dù sao anh sống đến chừng này, mặc dù là người song tính, nhưng trước nay chưa từng coi mình là phụ nữ. Nhưng về sau ngẫm lại, đây có lẽ cũng không phải một chuyện xấu.
Cố Trường Đình lớn lên ở nhà họ Cố, kể từ sau khi mẹ anh qua đời, anh không nhận được một chút xíu tình thương nào. Nhà họ Cố giống như một cái thùng nhuộm khổng lồ, người rơi vào trong đó sẽ bị ngâm nhuộm dần dần, ăn mòn từ tận xương cốt, cho đến khi trở thành kẻ chỉ biết lợi ích mất hết thân tình, vậy mà Cố Trường Đình lại khát vọng thứ tình cảm này.
Anh ảo tưởng suốt hai mươi năm, nghĩ rằng mình cố gắng thêm chút nữa thì có thể thay đổi được tất cả. Có ai sinh ra mà muốn cha ruột luôn luôn trừng mắt nhìn mình, hễ nhìn thấy mình là quát mắng không?
Hiện tại Cố Trường Đình đã biết mình không thể nhận được một chút tình thương nào từ nhà họ Cố, nhưng anh không muốn trở thành người máu lạnh vô tình giống người nhà đó.
Cố Trường Đình nghĩ, có thể có một đứa con của mình, đây là chuyện tốt, mình sẽ hết lòng yêu thương nó, dạy dỗ nó nên người, sẽ không để nó đạp lên vết xe đổ của mình.
Cố Huy còn đang lải nhải không ngừng, nói: “Anh, anh nhìn cái này xem, em thấy bác sĩ tư nhân này là tốt nhất. Ông ta đã từng làm mấy ca phẫu thuật kiểu này rồi, chỉ có một ca thất bại, còn lại đều thành công, nhiều nhất là sáu lần phẫu thuật sẽ xong xuôi, chẳng mất mấy năm. Đến lúc đó ai còn dám chế giễu anh của em nữa, em nói có đúng hay không? Chắc chắn cậu cũng sẽ tha thứ cho anh…”.
Cậu ta nói tới đây, Triệu Giản mặt đen sì bên cạnh cuối cùng không nhịn được nữa, vỗ bàn đánh “rầm” một cái, âm thanh kia phải nói là tựa như sấm động, có vẻ còn cảm thấy chưa đủ, hắn giơ chân đá lật cả bàn.
Đống tài liệu trên bàn “soạt” một tiếng liền rơi tán loạn trên mặt đất, phòng nghỉ trở nên lộn xộn, cái bàn kia lúc đầu cũng rất rắn chắc, thế mà suýt nữa cũng bị đạp vỡ thành từng mảnh.
Cố Huy sợ ngây người, Triệu Giản bình thường đã rất đáng sợ, dáng người cao lớn của hắn khiến người đối diện có cảm giác bị đè nén, mà bây giờ, dáng vẻ hắn giống như chuẩn bị ăn thịt người đến nơi.
Cố Huy mở miệng một tiếng “người bình thường”, mở miệng lại một tiếng “quái vật”, còn nói cái gì để ông Cố tha thứ Cố Trường Đình, quả thực làm Triệu Giản tức giận không chịu nổi.
Triệu Giản trầm giọng, nói: “Mang theo đồ của cậu cút ngay ra ngoài! Bà xã tôi rất ổn, không có gì phải e ngại người khác, đám người hèn hạ xấu xa các cậu mới thực sự là quái vật!”.
Cố Huy sợ đến mức trợn tròn mắt, nhất thời ngây cả người, nhưng cậu ta vẫn luôn là thiếu gia được nuông chiều nịnh bợ, đã bao giờ bị trút giận lên người thế này, bị loại người này mắng thì lập tức nóng máu, không cam lòng yếu thế, nói: “Cái loại nhà quê như anh thì biết gì? Tôi đang nói chuyện với anh tôi, anh là người ngoài đừng chõ mõm vào”.
“Anh Cố”.
Cố Trường Đình ngắt lời Cố Huy, so với Triệu Giản phẫn nộ, Cố Trường Đình có vẻ bình tĩnh hơn hẳn, như thể chút chuyện nhỏ này căn bản không đủ để làm anh tức giận.
Cố Huy nghe thấy Cố Trường Đình gọi anh Cố, liền không kịp phản ứng lại.
Cố Trường Đình gọi người cha đã cắt đứt quan hệ là ngài Cố, gọi Cố Huy cũng là anh Cố (*), nghe xong cảm thấy hơi loạn, nhưng đây chính là thái độ của Cố Trường Đình.
(*) Cố Trường Đình gọi cha và Cố Huy đều là “Cố tiên sinh”, để hợp tuổi thì khi ai đó được gọi là “tiên sinh” mình đã sửa lại là ngài/anh/cậu tùy đối tượng.
Lạnh nhạt, xa cách.
Trong mắt Cố Trường Đình, bọn họ đều đã là Cố tiên sinh, không có hàm nghĩa đặc biệt gì, cách xưng hô này đủ để khái quát tất cả.
Cố Trường Đình nói: “Anh Cố, mong anh hãy tôn trọng bạn đời của tôi một chút”.
Cố Huy nhất thời lại trợn tròn mắt, nói: “Em…”.
Cố Trường Đình không cho cậu cơ hội để nói đã mở miệng: “Và mời anh Cố cầm những thứ rác rưởi này ra khỏi đây ngay lập tức. Đây là công ty, người không có phận sự không được tùy tiện ra vào”.
Cố Trường Đình vừa nói vừa rũ mắt xuống nhìn tài liệu dưới đất, nói: “Ngoài ra, chuyện riêng tư của tôi, người ngoài không có quyền can thiệp”.
Cố Huy tức giận xanh cả mặt, cậu cảm thấy mình có ý tốt, lãng phí bao nhiêu thời gian mới tìm được cho Cố Trường Đình nhiều tài liệu về các bệnh viện như vậy, không ngờ Cố Trường Đình thế mà không cảm kích. Cậu ta sốt sắng chạy tới nịnh bợ Cố Trường Đình, muốn vỗ mông ngựa lại vỗ nhầm đùi ngựa.
Cậu ấm Cố Huy lập tức cáu bẳn, cảm thấy dù sao mình cũng chọc giận Cố Trường Đình rồi, lỡ rồi thì cho lỡ luôn một thể.
Cố Huy nhổ nước bọt xuống đất, “phì” một tiếng, nói: “Mày là cái thá gì, chỉ là một con quái vật, lại còn ra vẻ ta đây với tao à? Tao có lòng tốt giúp mày, thì ra mày làm quái vật đến nghiện rồi, có cơ hội trở thành người bình thường mà mày còn không muốn, ha ha, đúng là loại hạ tiện!”.
Cố Huy sướиɠ miệng nhất thời, nhưng vừa nói xong, đã nhìn thấy Triệu Giản hùng hổ đi tới, dáng người cao lớn trùm xuống một bóng đen đáng sợ.
Cố Huy giật nảy mình, vội vàng lui về sau, nhưng lỡ chân giẫm vào đống tài liệu tán loạn, trang giấy ở dưới đất rất trơn, “xẹt” một tiếng, Cố Huy chỉ kịp hét lên một tiếng, hai tay quơ quào loạn xạ, sau đó liền ngã phịch xuống.
Cú ngã này cũng khá là mạnh, gáy đập xuống đất trước, không bị chấn động não mới là lạ.
Lông mày Cố Trường Đình cũng phải giựt một cái, vội ngăn Triệu Giản, nói: “Đừng dây vào loại người này, không cẩn thận lại có chuyện lằng nhằng”.
Triệu Giản đành phải xị mặt mở cửa phòng nghỉ, chuẩn bị đi tìm bảo vệ đến đuổi người ra ngoài.
Có lẽ là vì trong phòng nghỉ ồn ào quá, vì vậy Triệu Giản vừa mở cửa ra, bên ngoài đã có không ít người tụ tập hóng chuyện.
Phần lớn là những lãnh đạo vừa từ phòng họp đi ra, chưa kịp về phòng mình, nghe thấy động tĩnh trong phòng nghỉ cách đó không xa, liền đến gần hóng chuyện, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến Cố tổng, người không phục Cố tổng tất nhiên lại càng tò mò.
Thư ký cũng ở đó, Triệu Giản vừa đi ra cô đã vội bước tới, nói: “Đã gọi điện kêu bảo vệ rồi”.
Thư ký còn có công việc cần báo cáo,nên ở ngoài cửa chờ Cố Trường Đình, không ngờ bên trong có tiếng cãi vã, cô cũng là người nhanh nhạy, liền lập tức gọi bảo vệ tới.
Bảo vệ rất nhanh đã có mặt, kéo Cố Huy đang ôm đầu nằm dưới đất kéo ra ngoài.
Cố Huy đã bị kéo đi, nhưng người vây quanh phòng nghỉ vẫn không giải tán.
Loáng thoáng nghe thấy có người nhỏ giọng bàn tán, nói: “Vừa rồi sao thế, ồn ào chuyện gì?”.
Một người khác đáp: “Không nghe thấy à? Em trai Cố tổng muốn tìm người chữa bệnh cho Cố tổng, bị Cố tổng đuổi ra ngoài”.
“Chữa bệnh gì?”
“Quản lý Tào”.
Cố Trường Đình từ trong phòng nghỉ bước ra, giọng nói của anh không quá lớn, nhưng anh vừa mở miệng, người bên ngoài không ai dám ho he thêm nữa, lập tức yên tĩnh trở lại.
Quản lý Tào bị chỉ đích danh nhất thời đổ mồ hôi lạnh, bước lên một bước, cười xòa hỏi: “Cố tổng, có chuyện gì sao?”.
Cố Trường Đình nói: “Vừa rồi quản lý Tào nói chuyện gì vậy? Sao không nói lớn tiếng chút cho mọi người cùng nghe”.
Thì ra ban nãy trong số tiếng bàn tán có một giọng là của quản lý Tào, ông ta nào ngờ trốn phía sau cũng bị bắt được, nhất thời vẻ mặt hết sức lúng túng.
Quản lý Tào là cấp dưới đắc lực của cha Cố Trường Đình, tuổi tác cũng không nhỏ, 45 tuổi, xem như là một nhân viên lão thành của nhà họ Cố, vẫn luôn làm việc cho ông Cố.
Mấy năm gần đây tâm trí ông Cố không dành cho công ty, cho nên gần như là thả cửa, không đả động đến một thứ gì, tất cả đều ném cho quản lý Tào làm, quan lộ của quản lý Tào đang cực kì thuận lợi. Nhưng có ai ngờ, Cố Trường Đình bất ngờ thăng chức, không có một chút điềm báo nào, ông Cố thì giả bệnh, còn bị Cố Trường Đình lột mất mấy dự án không chút lưu tình.
Vừa nãy ở trong phòng họp, quản lý Tào bị Cố Trường Đình gϊếŧ gà dọa khỉ (*), trong lòng sao có thể thoải mái? Vô cùng không cam tâm, nghĩ rằng nếu nộp hết tất cả các dự án cho Cố Trường Đình thì sau này mình còn vớt vát được gì đây?
(*) Nguyên văn: 新官上任的三把火给烧着了 – đốt ba bó đuốc của quan mới nhậm chức (lấy từ câu tục ngữ 新官上任三把火). Ý nói quan mới nhậm chức thường làm ba chuyện để thể hiện tài năng và hướng đi của mình, để cho bàn dân tâm phục khẩu phục. Ở đây Cố Trường Đình đã giật mất đúng ba hạng mục của quản lý Tào.
Quản lý Tào trong lòng tức giận bất bình, vừa hay chứng kiến chuyện của Trường Đình, liền lén lút xuyên tạc sau lưng.
Quản lý Tào đầu đầy mồ hôi lạnh, vội vàng nói: “Cố tổng hiểu lầm rồi, vừa nãy tôi có nói gì đâu”.
Cố Trường Đình cười lạnh một tiếng, nói: “Vậy à? Thế sao tôi lại nghe thấy quản lý Tào nói ‘chữa bệnh’ nhỉ?”.
Quản lý Tào không nhịn được đưa tay lau mồ hôi trên mặt, đang định thanh minh, lại bị Cố Trường Đình ngăn không cho nói.
Ánh mắt Cố Trường Đình ánh mắt đảo tất cả mọi người, nói: “Có thể mọi người cảm thấy tôi mắc bệnh, tôi không phải người bình thường, tôi rất kỳ quái, thậm chí là quái vật”.
“Không không không…”. Có kẻ chân chó muốn nịnh bợ Cố Trường Đình vội vã nói: “Cố tổng nói đùa rồi, sao chúng tôi có thể nghĩ như vậy được”.
Cố Trường Đình cười lạnh nói: “Không nghĩ như vậy thì tốt, nhưng nếu có nghĩ như vậy, cũng không sao”.
Mọi người vừa nghe lời này, đều có chút sững sờ, dường như không hiểu anh có ý gì.
“Bởi vì các người vẫn phải nghe lời một con quái vật mở cuộc họp, nghe lời một con quái vật làm chân chạy việc, không phải sao?”. Cố Trường Đình nói tiếp: “Tôi không muốn nói thẳng là các người thậm chí không bằng một con quái vật, như vậy rất khó nghe, tôi cũng thấy mất mặt thay cho các người. Nhưng là có mấy lời vẫn phải nói, hi vọng mọi người nghiêm túc lắng nghe…”.
Giờ thì mặt mấy vị lãnh đạo tụ tập ở cửa phòng nghỉ đều tái mét, có vẻ vô cùng hối hận vì ban nãy không chuồn đi ngay, lúc này muốn đi cũng không được, chỉ có thể nghe Cố Trường Đình lạnh lùng châm chọc bọn họ.
Hôm nay bọn họ mới biết, dáng vẻ hòa nhã dễ gần của Cố Trường Đình, căn bản không hề tồn tại, anh tựa như đã biến thành một người khác.
Cố Trường Đình nói: “Ở đây có không ít người là chú bác nhà họ Cố, trước đây tôi kính trọng khách sáo với các vị, đó là bởi vì tôi cảm thấy, mình dù sao cũng là người nhà họ Cố, đối với bề trên nên tôn kính một chút, nếu không không hợp đạo làm người. Nhưng bây giờ, chắc hẳn các vị cũng nghe nói rồi, tôi đã ký thỏa thuận cắt đứt quan hệ cha con với cha ruột của tôi, vì vậy các vị có thể không cần coi tôi là người nhà họ Cố nữa, chỉ cần coi tôi là Cố tổng là được. Có thể trước đây mọi người là bậc cha chú của tôi, nhưng hiện tại đều là cấp dưới, do đó nên làm gì không nên làm gì, xin mọi người tự cân nhắc. Nếu có một ngày, ai đó ngồi ở vị trí cao hơn tôi, muốn trả thù thì cứ việc, nhưng hiện tại, dù có bất mãn gì thì cũng hãy nhịn xuống, tôi tạm thời không muốn nghe”.