Tô Mục quá bận rộn với công việc nên không thể cùng nhau đến thăm mộ bà, việc này ba không nói nhiều, là một người đàn ông, ba có thể hiểu được lý do tại sao Tô Mục ba mươi tuổi lại quá tập trung vào công việc.
Ngược lại, mẹ từng trải biết ít nhiều nội tình bên trong là chút câu chuyện của sự cám dỗ, bà đã luôn lách qua mọi cách, bà muốn biết con gái mình có bị ép phải im lặng.
“Hai ngày nữa con không về nhà sao?” Mẹ Đỗ vừa lo lắng hỏi cô vừa dặn dò người giúp việc nhét đồ đặc sản vào thùng chiếc xe kinh doanh.
“Nói thật cho mẹ biết, có người khác làm phiền con sao?” Như sợ ba Đỗ nghe thấy, bà nắm tay Đỗ Triều Nhan bước đi xa hai bước.
Hiện tại, không có người phụ nữ mới nào đến làm phiền cô, chỉ là…
“Tại buổi xã giao tối hôm qua, có người đưa cho Tổng giám đốc Tô một người phụ nữ mới. Hình như cô ta là sinh viên đại học. Khi nào biết được thông tin cụ thể, con sẽ báo cho mẹ.”
Nhớ lại những gì Chu Thanh nói với cô trong xe, Đỗ Triều Nhan không khỏi nở nụ cười khổ, mẹ Đỗ thấy vậy lại cau mày đau lòng.
“Nhan Nhan, nếu con thực sự không thể vượt qua…” Bà nhìn vào khuôn mặt con gái mình, nhịn xuống những lời định nói xuống: “Nếu con có bất kỳ điều gì bất bình, hãy nói với mẹ. Nhan Nhan mẹ là ở đây, mẹ sẽ luôn luôn ở bên cạnh con.”
Nhìn thấy mắt mẹ bắt đầu đỏ hoe, Đỗ Triều Nhan vội vàng vỗ vỗ tay gọi bà, nếu bố cô nhìn thấy điều này, cô không biết phải giải thích thế nào.
“Đã lâu không xảy ra những chuyện đó.” Cô trấn an: “Anh ta chỉ là một lúc không tỉnh táo, chắc chỉ một hai lần thôi. Dù sao anh ta cũng nhất định không ly hôn với con vì những người phụ nữ đó.”
Dứt lời, cô liếc nhìn ba Đỗ vẫn đang cùng Chu Thanh nói chuyện phiếm, nói nhỏ: “Chuyện này tuyệt đối không thể để cho ba biết.”
Mẹ Đỗ thở dài, ánh mắt theo hướng cô nhìn qua, Chu Thanh nhận thấy ánh mắt của hai mẹ con, quay đầu sang một bên, lễ phép gật đầu với mẹ Đỗ.
“Nếu Tô Mục lại đi ra ngoài, con cũng có thể tìm một người đàn ông.” Mẹ Đỗ tức giận nói, dùng ánh mắt ra hiệu hướng tới Chu Thanh: “Tên này không tệ, nhìn trong sạch, không có gian xảo lòe loẹt."
Cơ thể Đỗ Triều Nhan hơi khựng lại, sau đó cô cười gượng gạo cụp mắt xuống, có lẽ đây là ăn ý ngầm giữa hai mẹ con?
Sau khi chậm rãi lái xe từ vùng ngoại ô đến đường cao tốc đến thành phố Lâm, Đỗ Triều Nhan đang buồn ngủ dựa vào ghế ngủ thϊếp đi.
Ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặn chiếu từng mảng trên khuôn mặt cô qua cửa kính xe hơi, làm cho các đường nét thanh tú trên khuôn mặt trở nên rõ ràng hơn. Hết lần này tới lần khác, người đàn ông nhìn gương mặt cô qua gương chiếu hậu, trong lòng chưa từng có loạn nhịp, lúc này trong l*иg ngực lại mạnh mẽ đập rộn ràng.
Đường đi trên cao tốc rất êm nên cô cũng ngủ ngon lành.
Năm tháng bình yên, không biết tại sao từ này đột nhiên hiện lên trong đầu người đàn ông, anh cười nhạt, nếu như lúc nào cũng có thể ở bên Đỗ Triều Nhan như thế này, quả thực là khoảng thời gian yên bình.
Trước khi kịp nhận ra, anh đã lặng lẽ nắm tay Đỗ Triều Nhan, những đốt ngón tay mềm mại ở trong lòng bàn tay anh, mười ngón tay đan vào nhau, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp lòng bàn tay, niềm hạnh phúc ngọt ngào xoa dịu con nai đang hỗn loạn trong l*иg ngực anh.
Người đàn ông nhướng mày, nghiêng đầu hưởng thụ rồi dựa lưng vào ghế.
“Rất nguy hiểm khi lái xe bằng một tay.” Đỗ Triều Nhan mở mắt và giơ hai tay lên như để nắm lấy tay lái: “Em không ngờ thư ký Chu trông lạnh lùng như băng, nhưng lại rất dính người."
Chu Thanh khẽ liếc cô một cái, nhưng không có ý định buông tay ra, ngược lại còn kéo cô đè lên đùi mình.
Đi đọ sức lực với đàn ông là vô nghĩa, đặc biệt là là người đàn ông mới xuất ngũ nữa.
Cô biết rằng người hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi, Đỗ Triều Nhan không hề giãy dụa, cô nằm nghiêng người qua, mắt nhìn chằm chằm vào sườn mặt của người đàn ông.
Thực ra mẹ xem trọng Chu Thanh cũng là bình thường, bởi vì anh trông rất phong độ, giống như một nhân vật chính diện trong một bộ phim truyền hình cổ trang, với (*) tam đình ngũ nhãn cùng vẻ ngoài cứng rắn đáng tin cậy.
(*) Tam đình ngũ nhãn: câu tục ngữ cổ của người Trung Quốc, chỉ tỉ lệ tiêu chuẩn về chiều ngang và chiều dài của một khuôn mặt hoàn hảo.
Nếu không phải do người đàn ông này chủ động, cô nghĩ rằng có lẽ sẽ không bao giờ mình có thể ở bên anh.
Hai người làm việc với nhau gần hai năm, sau khi cô lui về, Chu Thanh được Tô Mục thu nhận dưới trướng, bởi vì năng lực công việc của anh rất mạnh nên cơ bản đều xử lý công việc bên ngoài, thỉnh thoảng Đỗ Triều Nhan có việc gì thì anh cũng có thể đến làm tài xế.
Ba năm trước, khi có người phụ nữ mang thai tìm đến cửa, anh là người đã giúp đỡ và đưa người ra khỏi nhà.
“Hai ngày nay sống bên ngoài có thực sự ổn không?” Người đàn ông nhanh chóng cắt ngang ký ức của cô khi anh nhận ra vẻ u buồn trong mắt cô.
“Ưʍ.” Đỗ Triều Nhan giả vờ ngáp để che giấu cảm xúc: “Em đã nói với mẹ em ra ngoài thư giãn, cho dù Tô Mục có gọi bà, bà sẽ che giấu cho em.”
Người đàn ông gật đầu, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ miệng cô: “Vậy, trước ngày mai em là của riêng anh sao?”
Đỗ Triều Nhan nhướng mày, trên miệng nở nụ cười, người đàn ông này thường không nói nhiều, nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào đến kỹ năng kɧıêυ ҡɧí©ɧ của anh ta.
“Ừm.” Cô nghiêng người về phía trước và đặt cằm lên vai người đàn ông, với một hơi thở yếu ớt mang theo giọng nói như thần tiên của cô, cười khúc khích: “Em bây giờ là thuộc về anh.”
Sau khi quyết định trở thành người yêu của anh, Chu Thanh đã nhận ra rằng anh không thể có một Đỗ Triều Nhan trọn vẹn, anh thậm chí còn không thể hy vọng xa vời, cô có thể yên ổn ngủ một giấc bên cạnh anh.
Lợi dụng địa vị của mình, anh có nhiều cơ hội để tiếp xúc với cô, nhưng ngay cả sau một cuộc ân ái kịch liệt, cô sẽ thu dọn mọi thứ ngay lập tức và thay đổi trở lại thành bà chủ Tô trong mắt người khác không chút dấu vết.
Cả đêm nay đối với bọn họ rất khó có được, vì vậy Chu Thanh đã nghĩ cách sắp xếp tất cả.
Hôm nay cô rất mệt, không nên muốn làm quá lâu, nên tắm và xoa bóp cho cô trước, sau đó thư giãn dần dần đúng không? Phải chuẩn bị một cái gì đó để cô ăn, hôm nay cô ăn rất ít, cô chắc chắn sẽ đói sau khi kiệt sức.
Ý tưởng đẹp đẽ ban đầu, lúc họ đặt chân đến homestay bên bờ biển, tất cả đều tan vỡ.
Cố Tư Bạch - người chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, ngồi trên vali, giống như một chú chó con bị bỏ rơi, chờ đợi một cách đáng thương bên ngoài khách sạn.
“Sao lâu như vậy mới tới? Ở đây nhiều gió quá, Nhan Nhan, anh lạnh quá.”
Cậu lớn tiếng than thở, cho dù cao hơn Đỗ Triều Nhan nửa cái đầu, cậu vẫn không biết xấu hổ cúi đầu cầu xin cô chạm vào an ủi mình.
“Không phải rủ ngày mai anh mới tới sao?” Đỗ Triều Nhan liếc nhìn Chu Thanh bên cạnh có chút ngượng ngùng, sắc mặt của người đàn ông không tốt, như thể sẽ tiến tới bẻ gãy cái cổ của tên yếu ớt này trong giây tiếp theo.
“Anh nhớ chị.” Cố Tư Bạch nghiêng người về phía trước, nhìn Chu Thanh một cách kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Anh cũng không biết anh ta ở đây.”
Cậu gần đây không có việc gì làm trong kỳ nghỉ, ngày nào cũng dùng ống nhòm trong phòng nhìn trộm nhà Đỗ Triều Nhan, sao có thể không biết là Chu Thanh đến đón.
Đỗ Triều Nhan vô lực chống cằm, quay đầu đối mặt với người đàn ông thỏa thuận nói: “Để cậu ấy ngủ một đêm ở phòng khách nhé?”
Mặc dù cả hai đều biết đến sự tồn tại của nhau, nhưng họ rất ít khi va chạm với nhau, biết rằng cảnh tượng như vậy sẽ rất xấu hổ, Đỗ Triều Nhan thường sắp xếp thời gian một cách hợp lý.
“Anh đi đặt phòng khác cho cậu ta.” Chu Thanh mặt lạnh lùng nói, dúi tay cầm vali vào tay người phụ nữ, xoay người gọi cho người quản lý của homestay.