Đã chín giờ tối, xe của Tô Mục mới về đến biệt thự. Gã cởi âu phục và vắt nó trên cổ tay, nửa dựa vào cửa tủ lạnh, chiêm ngưỡng những món ăn được bọc kín bằng màng bọc thực phẩm.
Chỉ cần nghĩ đến những món này đều là do Đỗ Triều Nhan làm cho gã thôi cũng đủ khiến gã cảm thấy hạnh phúc.
Gã lần lượt lấy từng đĩa đặt lên bàn, thậm chí chưa có hâm nóng, gã cầm lấy một đôi đũa chuẩn bị dùng.
A, vị mặn kinh khủng nơi đầu lưỡi khiến gã chỉ đành ôm trán cười gượng.
Nấu nướng chưa bao giờ là thế mạnh của Đỗ Triều Nhan, kể cả khi cô ở bên gax lúc bắt đầu khởi nghiệp, Đỗ Triều Nhan cũng chỉ nấu được món cơm chiên, canh luộc đơn giản, nhưng cô rất nghiêm túc học nấu ăn, nói rằng hương vị cơm nhà khiến cô có cảm giác ấm áp.
Nghĩ đến đây, Tô Mục thấy áy náy trong lòng, nhìn trên bàn đầy đủ các món ăn, cảm nhận trước mặt dường như có Đỗ Triều Nhan vây quanh, cô nhìn chằm chằm gã khiến gã phải ăn hết tất cả.
Ký ức hiện lên trong đầu, khóe miệng Tô Mục tự nhiên nhếch lên.
Họ yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên, như sự sắp đặt của số phận, ông trời đã đưa họ đến với nhau.
Khi các tân sinh viên vào trường đại học, là một thành viên trong Cán bộ của Hội Sinh viên, gã giúp đón các tân sinh viên vào trường, trong đám đông bao la, gã ngay lập tức phải lòng Đỗ Triều Nhan, người có ngoại hình nổi bật.
Vốn dĩ gã chỉ muốn dùng thân phận đàn anh để giúp xách hành lý và tạo ấn tượng tốt thôi, nhưng lại vô tình để nhầm túi của cô với hành lý của người khác, phải mất hai ngày mới tìm lại được.
“Đàn anh mời em ăn cơm xem như bồi thường được không?”
Đó không phải là chuyện nhỏ, vì suýt nữa Đỗ Triều Nhan bị mất tài liệu thì không thể nhập học được, nhưng cô vẫn tốt bụng tha thứ cho gã, đồng ý một bữa cơm có thể giúp gã giảm bớt cảm giác áy náy
Có lẽ lúc đó cô đã thích gã rồi, Tô Mục tự mãn, ánh mắt rơi vào những món ăn trên bàn, gã đành cam chịu ăn tạm, vợ gã thì lúc nào cũng phải được cưng chiều.
Sáng sớm, ánh nắng ấm áp đầu xuân xuyên vào nhà qua tấm rèm vải trắng họa tiết xương cá, người phụ nữ đang ngủ nhíu mày lẩm bẩm, lập tức bị một cánh tay rộng chặn lại.
Khi khe rãnh giữa hai lông mày của cô được vuốt thẳng, người đàn ông nhẹ nhàng vén những lọn tóc xõa của cô, dùng đầu ngón tay véo nhẹ lên má cô.
“Anh đang đánh thức em hay vẫn muốn em ngủ vậy?”
Đỗ Triều Nhan vừa mở mắt ra, cột tóc cô lại, bất mãn nheo mắt lại: “Tối hôm qua mấy giờ anh mới về, sao lại không có động tĩnh gì?”
“Khi về em đã ngủ say.” Người đàn ông ôm lấy eo cô, giọng điệu tràn đầy cưng chiều: “Anh sao nỡ đánh thức em được, nếu cứ tự nhiên mà quấy rầy giấc ngủ của em, anh sợ rằng với tính tình nóng nảy của em thì anh sẽ bị bạo hành gia đình quá.”
Đỗ Triều Nhan tức giận khịt mũi, thoát ra khỏi vòng tay của gã, vươn nửa người duỗi thẳng ra.
Ánh mặt trời chiếu qua chiếc váy ngủ kiểu châu Âu màu trắng của cô, khắc họa đường cong thanh tú, nó trực tiếp đập vào mắt người đàn ông. Tô Mục mím môi nói nhỏ, lại nói, xem ra bọn họ đã lâu không có làm chuyện kia.
“Anh đang làm gì vậy?” Đỗ Triều Nhan bị người đàn ông đột nhiên đè dưới người, nhíu mày.
“Triều Nhan, chúng ta nên sinh con không?” Người đàn ông vén tóc trên má cô ra sau tai cô, cúi người xuống chạm vào trán cô một cách trìu mến: “Bởi vì công việc, chúng ta luôn luôn không muốn có con, nhưng bây giờ đã đến lúc?”
Cô sắp bước sang tuổi ba mươi, ở độ tuổi lớn hơn nữa việc sinh con có thể nguy hiểm.
“Anh có chắc không, anh đã sẵn sàng làm cha chưa?” Đỗ Triều Nhan nheo mắt hỏi gã.
“Đương nhiên rồi.” Người đàn ông cười thầm, môi nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi cô: “Anh luôn sẵn sàng làm cha những đứa con của chúng ta.”
Chỉ một giây trước khi môi người đàn ông chạm vào môi cô, Đỗ Triều Nhan đã vươn tay ôm mặt gã, tiếc nuối lắc đầu: “Xin lỗi anh, hôm nay là kỳ kinh nguyệt của em rồi.”
Cơ thể Tô Mục có mùi sữa tắm, lẽ ra gã đã đi tắm vào ngày hôm qua, nhưng không có quần áo đã thay của gã trong giỏ giặt ở phòng ngủ chính.
Đỗ Triều Nhan lạnh lùng nhìn giỏ quần áo bẩn trống rỗng, khóe miệng nhếch lên hiện một vẻ giễu cợt, cứ như thế này, còn có thể nói muốn có con với cô sao?
Mỗi khi gã làm việc gì đó với người phụ nữ khác mà khi về nhà chưa kịp tắm rửa thì gã sẽ sử dụng phòng tắm ở tầng dưới, rồi chỉ nhét quần áo vào máy giặt.
Dữ dội đến cỡ nào, dù có về muộn đến nỗi vẫn chưa kịp tắm rửa?
Gã không muốn lãng phí thời gian vào những việc như đi tắm? Khi ở bên những người phụ nữ đó, gã chỉ muốn dành từng phút từng giây đều ở trên giường.
Mặc dù đây là chuyện thường tình, nhưng chóp mũi cô không khỏi cảm thấy chua xót, bọn họ đã ở bên nhau mười năm, giờ lại như một trò đùa.
Nhớ lại hành động đυ.ng chạm vừa rồi của người đàn ông, Đỗ Triều Nhan cau mày, lập tức bật van nước trong phòng tắm, cô còn không kịp cởϊ qυầи áo ra, chỉ đứng dưới vòi hoa sen điều chỉnh nhiệt độ thích hợp, xả nước lên người.
“Sao tự nhiên em lại đi tắm?” Tấm kính mờ trong phòng tắm che đi sự khác thường, người đàn ông đang bận rửa mặt chỉ liếc mắt nhìn rồi xoay người cầm lấy bàn chải điện đánh răng.
“Em vừa mới làm văng nước súc miệng lên người.” Đỗ Triều Nhan thản nhiên viện cớ: “Lát nữa, anh nhờ dì Phương giúp em lấy bộ đồ ngủ mới.”
“Anh sẽ lấy giúp em, em muốn cái nào?” Tô Mục hỏi với vẻ nghi ngờ.
“Không cần đâu, anh không biết nó được đặt ở chỗ nào.” Đỗ Triều Nhan bình tĩnh nói: “Em muốn mặc một cái gì đó mới.”
Ăn sáng xong, Đỗ Triều Nhan đưa gã ra cửa, trong lúc chờ tài xế lái xe qua, cô cũng không quên cẩn thận chỉnh ngay ngắn cà vạt giúp gã.
“Kiếp trước anh phải tích rất nhiều phúc đức mới có thể lấy được một người vợ tốt như bà chủ Tô đây.” Tô Mục nhìn người trước mặt với nụ cười hạnh phúc trên mặt: “Ít vào bếp một chút là tốt rồi, món ăn ngày hôm qua thật là mặn…”
Đỗ Triều Nhan nhướng mắt trừng gã, xiết mạnh cà vạt lại, sau khi người đàn ông cầu xin tha, cô mới nới lỏng cà vạt, giúp anh cẩn thận sửa lại cà vạt chỉnh chu.
“Anh đừng có đang sung sướиɠ mà không biết hưởng.” Cô ngẩng mặt kiêu ngạo: “Biết đâu sau này, anh khóc lóc van xin em nấu cho anh ăn, thì anh lại không ăn được.”
Có lẽ cảm thấy lời nói này thật xui xẻo, Tô Mục nhíu mày, vỗ nhẹ cái trán của cô: "Nói bậy bạ gì đó, sao anh không ăn được?"
Nhìn cô rầm rì bất mãn, người đàn ông bất lực thở dài, đành thỏa hiệp: "Cứ làm đi, em nấu ăn cả đời, anh cũng ăn cả đời, dù sao lớn tuổi cũng không thấy mặn nhạt nữa.”
Lần này, Đỗ Triều Nhan chỉ cười không nói gì nữa.
Trước khi tài xế lái xe ra, một chiếc xe kinh doanh màu đen tiến vào cổng, Tô Mục cau mày liếc tài xế một cái, sau đó quay đầu nhìn Đỗ Triều Nhan.
“Hôm nay em đi đâu?” Cô thường nói với gã trước khi ra ngoài, sau đó gã sẽ sắp xếp người đến đón.
“Hôm nay là ngày giỗ của bà em.” Đỗ Triều Nhan vỗ ngực người đàn ông có vẻ giận dỗi: “Em đã nói với anh rồi, anh bảo mấy ngày nay anh không thể đi, nên mới nhờ thư ký Chu đưa em đi.”
Bị nhắc nhở như vậy, Tô Mục lập tức phản ứng lại, ôm lấy Đỗ Triều Nhan, tựa cằm lên đầu cô, xin lỗi với giọng điệu đầy áy náy.
“Thật xin lỗi, Triều Nhan, thời gian này anh có nhiều việc xã giao.”
“Mà thôi đi, anh cũng vì công việc mà.” Đỗ Triều Nhan giật mạnh cổ áo vest, buồn rầu đáp: “Lần này em về sẽ ở lại hai ngày, anh nhớ ăn uống, ngoan ngoãn nghỉ ngơi, còn có, tốt nhất là đừng làm loạn ở bên ngoài, em mà biết được là anh chết với em!”
“Ngoài bà chủ Tô đây ra, em còn thấy anh trêu chọc ai nữa?” Tô Mục cười nhéo nhéo hai má phồng lên của cô, có chút bất đắc dĩ lẩm bẩm nói: “Nhớ trở về sớm, anh sẽ rất nhớ em, em cũng sẽ nhớ anh. "
Theo thói quen, Tô Mục chọn đưa Đỗ Triều Nhan lên xe trước rồi nhìn cô rời khỏi biệt thự.
Trong tầm mắt người đàn ông có thể nhìn thấy, Đỗ Triều Nhan vẫn kéo cửa kính xe xuống, miễn cưỡng vẫy tay chào tạm biệt gã.
Bên trong chiếc xe kinh doanh màu đen, Chu Thanh với cái đầu láng bóng và bộ vest bảnh bao, chống cùi chỏ lên cửa sổ, chiêm ngưỡng màn trình diễn của cô, khóe miệng thỉnh thoảng nhếch lên như thể anh đang khen thưởng về kỹ năng diễn xuất của cô.
“Như vậy có đẹp không?” Đỗ Triều Nhan sắc mặt lạnh lùng trừng mắt nhìn người đàn ông trong kính chiếu hậu.
Người đàn ông cười khẽ, đậu xe ở góc đường cách xa con đường chính, cởi dây an toàn, dùng cánh tay mạnh mẽ đỡ ghế phụ rồi hôn lên môi cô một cách thô bạo.
“Đẹp.” Anh ta trả lời ngắn gọn, sau đó ngồi lại và thắt dây an toàn.
Do nụ hôn bất ngờ này khiến hai má Đỗ Triều Nhan có chút ửng hồng, cô ho nhẹ để che giấu sự rung động trong mắt, đưa tay về phía người đàn ông bên cạnh: “Còn những thứ em yêu cầu anh chỉnh sửa thì sao?"
Người đàn ông nghiêng người mở hộp đựng đồ trước ghế phụ, lấy ra một chiếc USB màu bạc, đưa cho cô.
“Em muốn những thứ này là định ly hôn với anh ta?”
“Sao em phải ly hôn với anh ta?” Đỗ Triều Nhan cười hỏi: “Chỉ là anh ta lừa dối em, chúng em vẫn yêu nhau, đã còn yêu nhau, sao lại có thể ly hôn vì một chuyện tầm thường như vậy?”