Harry Potter Và Căn Bệnh Hanahaki

Chương 4

Nước mắt và nỗi buồn là dưỡng chất tốt nhất

Tình yêu là thứ thuốc độc cần tránh xa

Phổi của tôi,nó trú ngụ trong đó

Rút lấy hết không khí để nuôi dưỡng bản thân

Để tôi chết dần dần

Trong cơn đau thấu xương

Và cành gai,nó cuốn chặt tim tôi

Gai góc,cứa rách,phá hoại nó

Và để lại tôi,đau đớn

Vỡ nát

Không hoàn thiện

-Mày có tập trung không đó hả Malfoy?!

Harry hét lên, mất bình tĩnh thật sự. Trên một khúc gỗ trước mặt cậu là một đôi tất cháy xì xèo,trong không khí vang lên những tiếng bùm bụp nho nhỏ. Đôi tất đáng lẽ ra phải biến thành một đôi găng tay mới, song lại biến thành một mồi lửa,cháy khét lẹt. Harry vẩy đũa, ngay lập tức đôi tất chuyển hoá thành cặp vòng tay, nhưng lại đứt một nửa, xỉn cái màu đen thui ở cuối do đôi tất nguyên bản đã bị đốt hỏng mất. Chàng trai tóc đen quay sang, chỉ về phía cặp vòng tay

-Nó đơn giản vậy thôi đó!Chỉ một cái vẩy đũa là xong. Mày nghĩ xem chúng ta thử bao lần trong ba ngày qua rồi hả?Lần nào cũng thế! Mày không thiêu sống nó thì mày biến nó thành một cái thứ của nợ không ra hồn! Tao kêu mày thử biến bí ngô thành cái bát, mày biến nó thành cái cốc, rồi nó nổ bùm luôn, bắn hết sạch ruột bí ngô lên mặt tao. Mày định thế nào đây? Đến lúc kiểm tra thì tế sống tao cho cả phòng xem à?

Draco nắm chặt đũa thần, vùi mặt vào khăn quàng mà hét lớn, cãi lại Harry

-Ta không hề có ý muốn tế sống ngươi!Ta đâu có muốn gϊếŧ chết ngươi đâu...!

Harry nhìn khuôn mặt người kia đỏ ửng lên, nước mắt hơi rỉ ra. Cậu thở dài, phẩy đũa cho đôi vòng tay biến mất, cằn nhằn

-Đừng có chỉ nói mồm đi...Mày không muốn gϊếŧ chết tao thì sao không làm câu thần chú của mình có ích hơn đi?Merlin! Đến cả một đứa bé 10 tuổi còn vẫy đũa đúng hơn mày....

Draco nhíu mày, rầm rĩ

-Ta biết...Ta cũng đang cố đấy chứ...nhưng mà...chỉ là...

Harry quay sang, nhíu mày

-"Chỉ là" cái gì hả? Mày bị làm sao nào? Nói tao nghe thử coi Malfoy? Mày bị ốm? Bị bệnh dịch? Trúng lời nguyền hay cái thứ trời ơi đất hỡi gì khiến cho mày phải kéo bài tập và thành tích của chúng ta xuống bùn theo mày hả?

Draco nắm chặt áo chùng,nước mắt chảy dài trên đôi má.Cậu ngẩng nhìn Harry rồi lại cúi xuống,lắc mạnh đầu

-Kh...Không được rồi...Dừng thôi,ta nghĩ chúng ta nên tập riêng thì hơn....Trước mặt ngươi...Ta...Ta không tập trung nổi...

Rồi,cậu chạy vội đi.Harry ngạc nhiên, với tay túm lấy tay cậu nhưng bắt trượt.Không kịp chạm đến tà áo chùng bay trong gió của người kia, Harry liền nhíu mày,gọi với theo bóng dáng chạy khuất nhanh của chàng trai tóc bạch kim

-Malfoy! Malfoy! Từ từ đã! Mày điên sao...Malfoy! Quay lại đây!!....

Harry nhăn nhó, tự quăng mình ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Ron và Hermione sau khi quyết định không tìm Malfoy nữa mà mò về tháp Gryffindor. Như một trò đùa,cả hai người bạn cậu lại chung nhóm với nhau,chỉ mình cậu bị bỏ ngoài,mắc kẹt với tên Slytherin cậu chán ghét nhất. Hermione vừa biến Ron thành một con gấu bông,giờ cô nàng đang vẫy đũa biến Ron trở lại như cũ

-Chào Harry, buổi tập thế nào?

Ron vươn vai,ngó xuống áo

-Ừ,buổi tập thế nào Harry? Ê, Hermione, bồ sót cái nhãn giá này

Hermione ồ một tiếng,rồi vẫy đũa cho nó biến mất. Harry nhìn hai người bạn của mình thoải mái và hoà hợp đến nhường nào,một xúc cảm ghen tị dấy lên trong lòng cậu. Harry gằn giọng,vớ bừa một quyển sách của Hermione đặt trên bàn,tuỳ tiện mở ra một trang sách mà cậu còn không thèm để mắt đến

-Nó bỏ mặc mình giữa buổi tập luôn, ngay ở sân sau chòi bác Hagrid.Nó bảo mình với nó nên tập riêng,thằng Malfoy đó...

Ron nhíu mày,chẹp miệng

-Cái thằng công tử bột!Nó nghĩ bồ thích ở chung với nó lắm sao kia chứ?Cái thằng vênh tướng luôn tư tưởng mình giỏi hơn người khác...

Harry ấn người sâu hơn vào ghế, thở ra, khó chịu

-Nó còn chả biến được cái gì tử tế,nó kêu nó không tập trung được gì đó...Nó bị làm sao ấy...Thật bực mình...Cái thằng đó sẽ khiến bài tập lần này của mình thất bại chẳng ra gì cho xem...

Hermione cất đũa thần đi,ngẩng lên tiếp chuyện

-Tiện nói về Malfoy,hình như cậu ta bệnh hay sao ấy,có vài lời đồn quái lắm về cậu ta dạo gần đây

Ron nhướng mày,Harry cũng ngồi thẳng dậy.Ron dọn đồ,không tin

-Thằng đó ấy hả?Bệnh tật gì cái thằng ấy,toàn giả bộ để trốn học...

Hermione đảo mắt,mở sách ra,tìm trang cô nàng đánh dấu đọc dang dở

-Nhưng Malfoy đâu có trốn,đúng không?Không tiết nào tụi mình không thấy Malfoy,nhưng dạo này cậu ta toàn quàng khăn dày cộp.Có đứa nghĩ Malfoy bị cảm đấy,nhưng hình như không phải.Bởi mọi người đồn ầm lên,Malfoy đang mắc một thứ bệnh mà phải nhờ đến giáo sư Dumbledore trực tiếp chữa trị cho.Ginny còn bảo mình,thỉnh thoảng lúc Malfoy đi vượt qua dãy bàn Gryffindor,từ người cậu ta rơi ra mấy bông hoa...

Ron ngừng tay,khó hiểu

-Hoa?Cái đó thì liên quan gì đến bệnh của thằng Malfoy chứ?

Hermione nhún vai

-Không biết nữa,nhưng sau đó tên đó giật mình khi thấy số hoa đó rơi lả tả trên sàn.Xong Malfoy còn làm tan biến số hoa đấy luôn,không chờ cho bọn gia tinh đi dọn.Ginny bảo,trông Malfoy nhợt nhạt hẳn đi và còn lo sợ gì đó...

Ron cười nhạt

-Lo sợ ông già nó không nghe nó mách lẻo nữa chắc?

Hermione bật cười,trong khi Harry thì trầm ngâm.Hermione nói cậu mới để ý,tên đó quả thật có hơi kì lạ.Từ hôm mà Malfoy chạy vội khỏi phòng ăn,mọi chuyện đã kì lạ hẳn lên.Nói đến hoa,cậu lại chợt nhớ đến thứ đã ở trên bàn Malfoy hôm ấy

Chẳng phải...là một đống những bông hoa với cái màu đỏ chói sao...?

Màu...của nhà Gryffindor....

-Malfoy,chúng ta cần nói chuyện.

Harry chặn cửa dẫn ra sân Quidditch,sau khi chắc chắn không còn ai ngoài cậu và Malfoy.Malfoy đến,nhưng không tập,và vẫn nhất quyết không cởi khăn ra.Harry tiến tới,liền bị người kia đẩy đi.

Draco hốt hoảng,giọng cậu vỡ tan do khó thở từ những bông hoa

-Ng...ngươi muốn gì...mau tránh ra đi Potter...!

Harry nhíu mày,lắc mạnh đầu

-Không đời nào!Mày đã bỏ buổi luyện tập với tao ngày hôm qua!Mày thật sự có ý định để hai ta tập riêng trong khi mày còn chưa làm phép đúng chuẩn sao?

Draco lùi lại,níu lấy khăn quàng cổ

-Ta...đã tự làm rất tốt mấy ngày qua...Chính ngươi mới là kẻ làm ta mất tập trung...nên ta mới không biến được tử tế....

Harry cười nhạt

-Thế cơ đấy?Vậy thử đi xem nào?Biến đổi thứ gì đấy hữu ích đi?!

Draco rời mắt khỏi Harry,tay siết lại,nói bằng cái giọng nhỏ xíu đằng sau lớp khăn

-T...ta không làm được...đứng trước mặt ngươi thì không thể làm nổi...

Harry nghiến răng,khó chịu.Cái tính kiêu kì của tên này,cậu chịu hơi bị nhiều rồi đấy.Cái gì cũng có giới hạn của nó!Harry tức giận,vươn tay,giật mạnh khăn khỏi cổ Draco,lớn tiếng

-Mày lí nhí cái gì vậy hả?Nói to lên xem nào,như lúc mày dè bỉu,chê bai tao cho cả thế giới Pháp thuật nghe ấy!Bỏ cái khăn chết tiệt này r-

-KHÔNG!

Draco cố kéo khăn nhưng bất thành.Cậu ngồi sụp xuống,che miệng đi,những cánh hoa trào ra như thác đổ khỏi lớp khăn bị kéo giật hung bạo.Rơi trên tay và chân Harry là những bông hoa màu đỏ thắm tuyệt đẹp.Chúng trượt trên lớp vải khăn choàng Slytherin màu xanh và xám,chạm xuống mặt đất,không một tiếng động.Harry mở to mắt,ngỡ ngàng

-S....Số hoa này...là sao...Mày...rốt cuộc là..bị làm sao vậy hả...Thật...thật là quái dị....

Draco mở to mắt,nước rỉ ra từ đôi mắt xám.

Quái dị

Potter cho rằng cậu là một thứ quái dị...

Đau...

Hoa trào ra từ miệng cậu,rơi rớt lên đùi.Cậu vùi mặt vào trong hai tay,vai run lên

Không được để cho hắn thấy cậu đang khóc

Không được để hắn biết vì hắn mà cậu đau khổ

Không được để hắn biết...

Draco mím môi,giọng nói ngắt quãng,khó khăn khi thốt lên

-Đủ rồi...Biến đi....Potter...Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa...

Harry nhíu mày,ném cái khăn sang một bên,vươn tay lay vai cậu

-Mày nói cái quái gì vậy?Mày bị làm sao vậy hả?Chẳng lẽ lời đồn là thật sao?Mày bệnh gì vậy hả?Này,Malfoy,nói tao nghe...

Draco hé mắt,nước mắt chảy dọc hai bên má.Cậu thật không kiềm chế nổi.Tại sao cậu lại yêu tên này kia chứ?Potter là thứ ngu ngốc không biết cái gì cả mà lúc nào cũng muốn chìa tay ra giúp đỡ người khác.Một tên thánh nhân ngu xuẩn...Một tên tốt bụng quá đáng...!Cứ ôm hết mọi chuyện như vậy,Potter không thấy mệt mỏi hay sao?

Cậu nghiến răng,quay mặt đi.Rũ mạnh vai khỏi nắm tay của Harry,cậu hét lớn,má đỏ ửng

-Ngươi không cần biết cái gì cả!Không liên quan đến ngươi!!Biến khỏi đây!Biến đi Potter...!Ta...ta ghét ngươi...!

Một cơn nhói đau xuất hiện,thắt chặt l*иg ngực cậu.Cơn đau chạy dọc cùng khắp,bóp nát ngực cậu.Trái tim như bị cứa rách,chảy máu âm ỉ bên trong,những dòng chất lỏng đỏ như phun ra từ trái tim thủng lỗ ấy.Cơ thể cậu tê liệt,nhất cử nhất động không thể thực hiện.Đầu óc cũng bất ngờ trì trệ,dừng bặt lại,mờ ảo.Draco hít sâu một hơi lạnh,ngã xuống nền đất.Harry xanh mặt,lao ngay tới.Chàng trai tóc đen vội vàng quỳ xuống dưới nền đất bên cạnh,lay người cậu trong cơn hoảng loạn cùng cực.Đôi mắt xanh quan sát khuôn mặt cậu với cái nhìn lo sợ khϊếp đảm,miệng không ngừng gọi tên cậu một cách đáng thương

-Malfoy!Malfoy!Mày làm sao đấy!Này!!Trả lời tao đi!Malfoy?Nhìn tao đi!Mở mắt ra đi,đừng như vậy...Malfoy!Làm ơn đấy,nói gì đi!Malfoy...!

Draco nhắm hờ đôi mắt xám,một bông hoa rơi xuống khỏi môi cậu.Bông hoa này rạng rỡ,đẹp như một thứ đá quý lấp lánh,đỏ đậm một màu máu tươi.Nó lăn trên mặt đất,chạm vào chân Harry liền hoá đen,tan biến đi như hạt bụi trong không khí.Harry mở to mắt,ngỡ ngàng nhìn theo đám bụi bay dưới chân cậu.Draco khẽ mỉm cười,giọt nước mắt long lanh chảy xuống,thấm vào đất.Cậu nhắm mắt,lí nhí

-Ông ta...không hề nói...nếu như ta từ chối ngươi...thì ta sẽ ra sao...Thật...nực cười....