Harry Potter Và Căn Bệnh Hanahaki

Chương 3

Một cánh hoa

Rồi lại một cánh hoa nữa

Thật nhẹ nhàng,rơi

Chạm xuống mặt đất

Tình yêu tôi dành cho cậu

Đẹp như một đoá hoa

Nhưng tàn lụi nhanh chóng

Trước mùa đông của sự lạnh nhạt

Từ cậu

Draco nắm chặt quyển sách trên tay,nhíu mày.Cậu nhớ lại cuộc nói chuyện sáng sớm nay trong phòng bệnh,bối rối không biết nên làm sao mới được

....-Thầy nói tôi nghe đi!

Giáo sư Dumbledore thở ra,khẽ khàng

-Cách thứ nhất là...trò phải vứt bỏ nó,toàn bộ.Hoặc,cách thứ hai,là khiến người kia,tức là Harry,đáp lại tình cảm của trò

Draco mở to mắt,bối rối

-Ý...ý thầy là....tôi phải vứt hết toàn bộ tình cảm của tôi đi?Vứt hết toàn bộ kí ức về cái cảm xúc mà tôi dành cho cậu ta trong từng đấy năm qua?Không còn lại tí gì?Hoặc...hoặc là...khiến cậu ta yêu lại tôi?Khiến Potter yêu tôi?

Giáo sư Dumbledore nhìn cậu,gật đầu

-Chỉ có hai cách đó thôi

Draco bật dậy,hét lớn

-Thầy đùa tôi sao?Kí ức về cậu ta...về Potter...tôi đâu thể vứt nó dễ dàng như vậy được?Nhất là...sau khi tôi vừa phát hiện ra tôi có tình cảm với cậu ta nữa chứ!!

Giáo sư Dumbledore nhướng mày,hỏi

-Vậy tức là...trò chọn cách thứ hai?

Draco im bặt,ngồi phịch lại xuống giường,níu vào vải chiếc quần âu

-Cái đó...cũng không thể....Không đời nào...Potter sẽ thích tôi....Đến nhìn tôi...

Hắn còn ngứa mắt ấy chứ...

Cậu nghĩ thầm,nhưng không thể nói ra.Giáo sư Dumbledore nhìn cậu,đứng dậy

-Cũng hơi muộn rồi nhỉ,chắc sắp hết giờ ăn sáng rồi đấy.Tôi nghĩ trò nên quay về phòng sinh hoạt lấy sách vở cho tiết đầu tiên đi là vừa

Draco giật mình,đứng bật dậy

-Hả?Thầy đùa sao?Thầy định bỏ tôi lại với hai cái cách chữa vô dụng đó sao?

Giáo sư đan tay đặt ra sau lưng,mỉm cười,đôi mắt lấp lánh sau gọng kính nửa vầng trăng

-Chẳng phải ta đã nói rồi sao?Trò phải tự đưa ra chọn lựa của mình sau khi ta tiết lộ cách giải bệnh.Và tin ta đi,cả hai đều không vô dụng chút nào đâu.Nếu trò quay sang lựa chọn thứ nhất dễ dàng hơn,cứ thoải mái đến tìm ta.Còn nếu trò muốn thử cách thứ hai,ta sẽ cổ vũ cho trò

Rồi,giáo sư đóng cửa,biến mất sau nó...

Draco úp mặt vào hai tay,thở mạnh.Cậu không biết nên chọn lựa cái nào?Quên hết đi sao?Nghe thật dễ dàng nhưng cậu không dám chọn nó.Cậu không muốn quên đi tất cả.Những câu chuyện kể cậu thường nghe về người con trai ấy...Nó đã tạo nên một thứ hạnh phúc đơn thuần đẹp đẽ trong tuổi thơ của cậu.Quên đi Potter...cũng là quên đi những vấn vương,những tình cảm thầm kín trong cậu...Quên hết,thì cậu còn lại gì...Ngoài một cái linh hồn khiếm khuyết đáng thương...

-....Malfoy!Malfoy!

Draco giật bắn,ngẩng lên.Harry Potter đứng trước mặt cậu,nheo đôi mắt xanh sau cặp kính gọng tròn.Draco vội bịt chặt miệng,cảm nhận những cánh hoa đang trào lên từ cổ họng.Harry nhăn mặt,khó chịu

-Cái hành vi gì thế hả?Tao gọi chục lần mày không thèm nghe,đến lúc ngẩng lên thì bịt mồm bịt mũi như thể bản mặt tao khó ngửi lắm vậy....

Draco cúi đầu,nhè ra tay mấy bông hoa mà nhét vội vào trong túi áo,nói lớn

-Ngươi muốn gì thì nói nhanh đi đầu sẹo,ta còn phải nghe giảng

Harry nhướng mày,nhàn nhạt

-Lớp học kết thúc lâu rồi,thằng ngu,mày có chú ý bài học quái đâu mà còn bày đặt.Và tao cũng có việc thông báo đây,mày là đối tác thực hành biến hình của tao.Tiện tao giải thích luôn những gì giáo sư McGonagall yêu cầu cho đề bài lần này,tao chắc là mày không có nghe đâu đúng không?

Draco há hốc ngẩng lên,xong lại vội cúi xuống,hoa rơi chạm vào cổ cậu

-Tại sao ta lại chung nhóm với ngươi?

Harry tặc lưỡi

-Xếp nhóm ngẫu nhiên đó,mày nghĩ tao muốn chung nhóm với mày lắm sao hả?Ai thèm làm với mày?Nếu được tự chọn thì tao sẽ chọn Ron hoặc Hermione cùng nhóm tao chứ không phải mày!

Ngực Draco nhói lên,cậu nhíu mày.Cơn đau này,từ khi bắt đầu đã không hề nhẹ chút nào.Càng gần gũi với Potter,cơn đau càng thấm sâu.Từng tế bào trong cơ thể cậu đang la hét,yêu cầu cậu tránh xa tên này.Cậu muốn chạy,nhưng lại có gì đấy cứa vào tim,đau đớn tâm

hồn.Một thứ rễ đang mọc ra từ phổi cậu,tắc thở.Nó len lỏi đi khắp cơ thể, đâm xuyên qua chân cậu,giữ chặt cậu dưới đất,không cho phép cậu chạy trốn khỏi Potter....

Cậu chửi thề dưới họng,nếu như là trước đây cậu đã không phải kiềm nén như thế này mà bật dậy cãi nhau với hắn rồi.Một cách tự nhiên,ấy là cách giáo tiếp duy nhất giữa cậu và Potter.Kẻ khinh khường và người khinh bỉ,có đấu đá nhau như vậy,Potter mới nhìn cậu.Như một kẻ thù,như một tên đối thủ đáng ghét đáng hận cần tiêu diệt.

Ấy vậy mà,thứ tình cảm chết tiệt này lại ngăn cản cậu làm việc đó.Không cho cậu phun ra những lời phỉ báng với Potter,những lời nói mà cậu không thực tâm nói ra,thật phiền phức....

Harry chợt nhận thấy sự quái lạ,bèn đưa tay ra định lay gọi

-Ê,Malfoy!Mày làm sao đấy,có nghe tao nói không-

Draco đập mạnh vào tay Harry,thở dốc

-Không cần ngươi quan tâm!Đọc yêu cầu mau đi để ta còn về phòng sinh hoạt

Harry nhíu mày

-Hừ,nếu mày nghe thì việc quái gì tao phải ở đây!Cái thứ phiền phức!Yêu cầu đề bài:Mỗi học sinh phải...

Draco ôm ngực,thở khó khăn,nhăn mặt trước từng tiếng mà Harry cất lên.Cậu muốn đem tất cả tiếng nói quyến rũ ấy vào sâu trong tâm trí mình,thật mị hoặc...

-...Chính vì thế,trong tuần tới,mày phải trích ít nhất bốn ngày nghỉ ra cho tao.Tuần này thì...ba ngày,chắc thế là đủ...

Draco ngạc nhiên,hơi hướng mắt lên

-Để làm gì?

Harry nhíu mày,bắt chéo tay

-Để luyện tập chứ sao?Mày nghĩ một trong hai chúng ta sẽ có thể một phát ăn ngay sao?Chúng ta phải luyện tập,đầu tiên là với đồ vật đã.Chừng nào biến được hoàn hảo mới bắt đầu áp dụng lên lẫn nhau.Tao không muốn mày biến tao thành một cái nồi độc dược bẩn thỉu xong lại không biến về như cũ được đâu.

Draco đảo mắt đi hướng khác,khó chịu trả lời

-Được rồi...tao sẽ cố...

Harry nhíu mày,gật đầu

-Xong thì bảo tao.Mà mày tìm tao chắc cũng không khó đâu đúng không?Cứ nhìn đứa nào mày ngứa mắt là mày lại phải lao vào chế giễu kia mà...

Draco ư hử trong cổ họng,không nói gì.Harry nhướng mày,định vươn tay xem xét Draco,tên này hình như hơi kì lạ.Song,lại nắm chặt tay,nheo mắt nhìn chàng trai tóc bạch kim nằm gục trên bàn,quay đi,bước khỏi phòng

Malfoy có làm sao,thì liên quan quái gì đến cậu?