Cánh Đồng Hoang Vu

Chương 65

Lâm Ôn điều chỉnh hô hấp, rồi đến mở cửa ra.

Bà cụ hàng xóm vừa định quay đầu sang chỗ khác tìm người thì cửa đã mở, bà ấy cười với Lâm Ôn nói: “Bà nói rồi mà, chắc là cháu còn ở trong nhà, sao lâu vậy mới mở cửa thế?”

Lâm Ôn bèn nói dối: “Vừa nãy cháu đang gọi điện thoại nên không nghe thấy tiếng.”

“Chẳng trách.” Bà cụ hàng xóm nói: “Đúng rồi, bọn họ vẫn chưa bàn bạc thống nhất được, sắp cãi nhau ầm lên rồi, bà bảo bọn họ buổi tối về thương lượng với người nhà rồi ngày mai cho kết quả, cháu thấy sao?”

Lâm Ôn cũng tuỳ ý: “Được ạ, nghe theo bà ạ.”

Bà cụ hàng xóm lại nói: “Còn nữa, bà Trương ấy, cháu có nhớ không? Lúc nhà bọn họ còn ở đây, mẹ cháu thường hay cùng đan áo với bà Trương đấy.”

Lâm Ôn hỏi: “Là bà Trương ở phía trước đúng không ạ?”

“Đúng đúng đúng, là bà ấy.” Bà cụ hàng xóm nói: “Tối hôm qua bà Trương mất rồi, hôm nay nhà bọn họ làm bữa cơm, bảo hỏi ba mẹ cháu xem, bà nói ba mẹ cháu đi du lịch rồi, hôm nay đúng lúc cháu quay về, buổi tối cháu qua ăn cơm chung luôn đi.”

Lâm Ôn lại nhớ đến giấy với bụi tro chỗ nhà xuống cấp lúc trên đường đến, bèn hỏi bà cụ hàng xóm, bà cụ hàng xóm gật đầu nói: “Không sai không sai, là nhà bọn họ, đây là do không có chỗ để hóa vàng, đốt chỗ đó sẽ không ảnh hưởng mọi người.”

Lâm Ôn đồng ý, quay về phòng thì cô nói lại cho Chu Lễ.

Chu Lễ trở lại bình thường, anh dựa vào bàn học, đang cúi đầu trả lời tin nhắn điện thoại, nghe vậy thì anh hỏi lại: “Ăn ở đâu?”

Lâm Ôn nói: “Ở chỗ lều ngay đây.”

Bà Trương là hỉ tang, con cháu của bà điều kiện kinh tế cũng không tốt lắm nhưng cũng cố gắng đường đường chính chính tiễn đưa bà cụ.

Trên đường đến Chu Lễ đã hỏi căn nhà đó có người ở hay không, Lâm Ôn chỉ căn nhà bên trái vẫn còn có người ở, nhà bà cụ Trương chính là ở chỗ đó, phía trước nhà có một con sông, lều được dựng ở bên bờ sông.

Bởi vì khoảng cách cũng không xa, hai người họ và mấy người hàng xóm cùng nhau đi bộ đến. Lâm Ôn hỏi thăm với mấy người hàng xóm, rồi làm theo mọi người bỏ vào phong bì trắng ba trăm tệ. Đến nơi, cô đưa phong bì cho con gái lớn của bà cụ Trương, xin lỗi giải thích rõ ba mẹ cô không thể qua được, cúi lạy xong xuôi thì cô và Chu Lễ cùng đi qua bên sông, tìm một bàn ngồi xuống.

Trời đã tối rồi, bờ sông côn trùng nhiều, côn trùng bay loạn xạ dưới ánh đèn vàng.

Bữa trưa Lâm Ôn chỉ ăn nửa cái bánh chiên, cô dễ no dễ đói, bụng cũng đã bắt đầu kêu gào từ sớm, cô cầm đũa ăn hai miếng thức ăn rồi lại cúi đầu, tay trái khẽ đập vào chân phải một cái.

Không đập được côn trùng, cô khẽ gãi chỗ bị chích, cảm giác hơi ngứa, không xác định được vừa nãy là muỗi hay côn trùng gì.

Lâm Ôn nhắc Chu Lễ: “Có côn trùng đấy, anh nhớ để ý.”

Chu Lễ vẫn đang trả lời tin nhắn điện thoại, bớt chút thì giờ nhìn cô, anh không để ý lời của cô mà chỉ chú ý động tác của Lâm Ôn.

Chu Lễ nói: “Bị cắn rồi sao? Cắn cũng cắn rồi, đúng lúc lại giấu bớt mấy cái dấu kia luôn.”

Lâm Ôn khẽ giận nói: “Anh còn nói!”

“Vậy anh nói ít làm nhiều.” Chu Lễ nói.

Lâm Ôn đang định nghiêng qua thì Chu Lễ đã vươn tay qua dưới bàn, khẽ gãi chỗ hơi đỏ trên chân cô, thản nhiên nói: “Em ăn tiếp đi.”

Chỗ Lâm Ôn bị cắn ở phía bên phải đùi phải, tay trái gãi tiện hơn, dùng tay phải thì lại không ăn cơm được.

Lâm Ôn khẽ cắn đầu đũa, tiếp tục ăn phần của mình, Chu Lễ vừa xem điện thoại vừa gãi ngứa giúp cô.

Qua một lúc, Lâm Ôn nói: “Được rồi, anh ăn đi.”

Vết cắn vừa sưng to vừa đỏ, hình như là bị muỗi cắn, Chu Lễ dùng móng tay giúp cô ấn vào, như vậy sẽ bớt bị ngứa, anh có việc trên điện thoại, thư mới viết được một nửa cũng bị gián đoạn.

Chu Lễ gõ chữ tay phải, tay trái còn đè vào vết đốt cho cô, anh chuyên tâm nhìn chằm chằm màn hình điện thoại: “Em đút anh một miếng.”

Nhà bà cụ Trương mời mấy vị hoà thượng đến niệm kinh làm phép, cứ cộc cộc như khua chiêng gõ trống, mấy bà cụ hàng xóm ăn cũng vui vẻ phấn chấn, uống rượu tán gẫu như dịp lễ tết.

Lâm Ôn trong lúc huyên náo ồn ào thì gắp một cái bánh bao súp cho người bên cạnh, không quên nhắc nhở: “Cẩn thận có nước súp.”

Chu Lễ mở lớn miệng ăn.

Chỗ khác đều ồn ào náo nhiệt, bọn họ ở đây lại yên tĩnh, mỗi người một lòng làm việc, một người tự mình ăn vài miếng rồi lại đút cho người bên cạnh một miếng.

Ăn cơm xong hai người chậm rãi quay về, Lâm Ôn đi xa một đoạn còn quay đầu nhìn lại túp lều bên bờ sông.

Chu Lễ hỏi: “Em còn nhìn gì?”

Lâm Ôn nói: “Em đang nghĩ đến chuyện bọn họ vừa nói, sau này chính là khởi đầu mới.”

Hỉ tang là chuyện tốt, bà cụ Trương đã hơn chín mươi tuổi rồi, lúc đi cũng không hề đau đớn, người nhà bà ấy vừa nãy cũng phát biểu, nói bà cụ Trương sẽ có một khởi đầu mới.

Lâm Ôn lại nhìn về căn nhà phía trước, căn nhà cũ sắp bị dỡ bỏ rồi, qua rồi cũng phải qua, sau này sẽ có một khởi đầu mới.

“Anh biết bà cụ Trịnh có một thư mục không?” Lâm Ôn đột nhiên hỏi.

Chu Lễ ngẫm nghĩ nói: “Thư mục ghi chép một nhóm người sao?”

“Đúng, chính là cái đó.” Lâm Ôn nói: “Thư mục đó còn có tên nữa, là “Tuế nguyệt thần thâu”, bà ấy nói đây là bộ phim bà ấy thích nhất.”

Trong phim người ba là một thợ đóng giày, làm ra một đôi giày, một chân vừa một chân không, người mẹ sợ bán ra nên nói giày một nửa đi khó, còn nửa thì dễ.

Một bước khó, một bước dễ, khó một bước, dễ một bước, đời người lúc tốt lúc xấu, chính là như vậy.

Hôm đó bà cụ Trịnh ngồi trước máy tính, nhìn cô liệt kê một loạt danh sách tên, nói: “Hay nói năm tháng là kẻ trộm lớn nhất, sẽ trộm những điều tốt đẹp, bà lại thấy đúng. Năm tháng nếu trộm gì thì phải xem cậu có bảo vệ được cái mình muốn bảo vệ không. Người xấu chuyện xấu có thể khích lệ mình, người tốt việc tốt có thể giúp bản thân ta trọn vẹn, nhìn trước, bảo vệ sau, có khó cũng có tốt, như vậy đến cuối cùng, con người mới được xem là trưởng thành thật sự, cũng sẽ hiểu rõ được sự thỏa mãn và biết trân trọng.”

Lâm Ôn nói với Chu Lễ: “Em hiểu ý nghĩa của những lời này, trải qua lúc đó em hoàn toàn đồng ý và cũng muốn trải nghiệm. Ai cũng chỉ mong muốn điều tốt đẹp, không muốn điều xấu.”

Nhưng cuộc đời bình thản của cô sau vài tháng trôi qua buồn tẻ, thì mấy ngày trước cô lại lôi ra bộ phim trước đó cô đã xem, xem lại một lần, như thể đột nhiên lại hiểu ra được đoạn thoại đó.

Đùi Lâm Ôn lại bị ngứa, cô bước trên con đường đá gồ ghề, một bước khó một bước dễ, phía trước là chiếc xe Mercedes đã ngừng chạy hơn một tháng rưỡi nhưng vẫn có thể nổ máy được.

Hôm nay cô rất vui vẻ, vô cùng thỏa mãn, cũng rất rất muốn trân trọng.

Cô nhìn kiên định vững vàng, giống như chiếc xe đã quay về, đứng trước mặt Chu Lễ nói với anh: “Ngày hôm đó anh ở Hong Kong là ngày thứ mười một, bây giờ chúng ta bắt đầu tính lại đi.”

Đêm nay không trăng không sao, xung quanh cũng không có đèn đường, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ những căn nhà xung quanh chiếu xuống.

Nhưng Chu Lễ nghĩ, phía trước chính là ngọn đèn sáng nhất, và cũng mê hoặc nhất.

Anh ôm lấy người, khẽ vỗ mông cô, thấp giọng nói; “Em nhớ trễ rồi sao?”

Theo thời gian của anh, không phải mới hiện tại vừa rồi, mà là sáng sớm hôm nay, ba mốt tháng tám.

Chu Lễ hôn cô.

Đồng hồ điểm đến ngày thứ mười hai, thì nửa tiếng sau thì bọn họ quay về nhà, đêm nay bọn họ không làm gì mà chỉ ôm nhau tán gẫu, hôn nhau, khi ngày thứ mười ba sắp đến thì bọn họ đều đã ngủ.

Ngày thứ mười ba, Lâm Ôn tỉnh dậy trong lúc mình bị đùa nghịch.

Chu Lễ phát hiện nhà Lâm Ôn hễ là phòng ngủ nhỏ thì sẽ để giường nhỏ, trong gác lửng ở thành phố Nghi Thanh, giường là một mét hai. Phòng ngủ ở trấn Giang Châu này thì giường là một mét ba.

Với anh thì rộng một cm cũng đủ rồi, Lâm Ôn suýt nữa đã bị rơi xuống giường thì được anh đúng lúc kéo lại.

Wechat điện thoại vang lên tin báo, là của Chu Lễ nhưng Chu Lễ không quan tâm.

Sáng sớm dã thú chỉ muốn dùng bữa thôi.

Lâm Ôn không có sức lực chống đỡ nổi, Chu Lễ đã có kinh nghiệm, hôm nay so với hôm qua còn dữ dội hơn, Lâm Ôn khóc đến lúc sau gần như đã mất tiếng, hơi thở mong manh chỉ còn lại non nửa cái mạng.

Hai hộp nhỏ đã dùng hết chỉ còn lại một gói, lúc này Chu Lễ mới lấy cái gối từ dưới đất lên. Dựa vào gối đầu, am cầm điện thoại trên tủ đầu giường, đọc một lượt nội dung tin nhắn wechat.

Anh kéo Lâm Ôn đáng thương vào lòng, hôn cô một cái, rồi hỏi cô: “Bên công ty em có kỳ nghỉ không?”

Lâm Ôn nhắm mắt lầm bầm: “Ừ.”

“Có mấy ngày?”

“Nghỉ phép năm, chắc bảy ngày.” Lâm Ôn không có tinh thần hỏi lại: “Sao vậy?”

“Anh muốn đưa em đi du lịch.”

Lâm Ôn mở mắt ra.

Hai mắt cô sáng trong, đôi mắt mới khóc giống như bầu trời sau mưa, Chu Lễ không nhịn được lại hôn cô một cái, sau đó nói: “Thời gian này Đàm Giang Vưu sẽ gặp rắc rối, anh dứt khoát đưa em ra ngoài dạo chơi, tránh cho cô ta có cơ hội kiếm chuyện.”

Lâm Ôn ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Đi bao lâu?”

Chu Lễ hỏi: “Có thể đi bao lâu thì đi bấy lâu.”

Lâm Ôn nói: “Em vẫn còn mấy ngày nghỉ phép, nhưng cộng lại cũng chưa đến nửa tháng.”

Hai tháng gần đây cơ bản cô vẫn luôn làm việc, xin nghỉ cũng không sao, ngày nghỉ phép thì vẫn luôn được cộng dồn.

Chu Lễ nói: “Quay về em hỏi xem có thể xin nghỉ không, được thì lại xin nghỉ thêm mấy ngày, cộng với lễ trung thu rồi nghỉ luôn.”

Lâm Ôn nói: “Để em thử xem.” Nói xong thì lại ngủ tiếp, cô mệt chết rồi.

Chu Lễ buồn cười, đặt cô tựa vào gối đầu để cô ngủ một giấc đến chiều.

Hơn ba giờ chiều, bọn họ khởi hành quay về thành phố Nghi Thanh, Chu Lễ cần phải về nhà sắp xếp đồ đạc, anh cũng kéo Lâm Ôn qua.

Lâm Ôn ở nhà Chu Lễ không có quần áo tắm rửa, cô mặc áo sơ mi của Chu Lễ rồi ngủ một đêm.

Hôm sau tỉnh lại, Chu Lễ không chạm vào cô, Lâm Ôn hồi phục tinh thần sức lực, cô đến công ty xin nghỉ phép, vốn nghĩ sẽ khó khăn, ai ngờ tổ trưởng lập tức đã phê duyệt rồi.

Tổ trưởng giải thích: “Bà cụ Trịnh gọi điện thoại đến, bà ấy là khách hàng lớn của công ty, chút chuyện nhỏ này cũng đơn giản, lại nói ngày nghỉ phép của cô vốn cũng nhiều, đúng lúc gộp lại dùng một lần, quay về nhớ liều mạng làm việc cho tôi đấy.”

Lâm Ôn không ngờ đến, cô đang muốn gọi điện cho Chu Lễ thì lại nhận được tin nhắn của bà Trịnh.

Bà ấy hỏi cô: “Ngày nghỉ đã được duyệt chưa?”

Lâm Ôn trả lời: “Đã duyệt rồi ạ, cám ơn bà.”

Bà cụ nói: “Tiện tay mà thôi, cháu với thằng Lễ chơi vui vẻ nhé.”

Lâm Ôn ngẫm nghĩ, cuối cùng nhịn xuống hỏi bà cụ: “Lần trước bà chỉ định cháu đi công tác cũng là Chu Lễ nhờ bà sao?”

Chuyện này lúc cô biết Chu Lễ vợ chồng bà cụ Trịnh có quen biết thì cô đã muốn hỏi rồi.

Bà ấy trả lời rất nhanh: “Nó cũng nhắc trước với bà, nhưng tiếp xúc với cháu nếu thích hợp thì bà cũng sẽ để cháu đi với bà.”

Lâm Ôn nhớ đến tình hình lúc đó, cô đã từ chối rõ ràng với Chu Lễ, Chu Lễ cũng không tìm cô cả nửa tháng, vốn dĩ cô đã chắc chắn lần tới gặp anh sẽ là ở đám cưới của Viên Tuyết và Uông Thần Tiêu.

Ai ngờ anh đã đợi cô sớm như vậy.

Kỳ nghỉ được duyệt rồi, Chu Lễ cũng không định trì hoãn lâu, anh đã sắp xếp cho ông bà nội và ông bà nội Tề Thư Di đi du lịch theo đoàn, còn anh dự định sẽ tự lái xe.

Buổi tối ở nhà anh, anh hỏi Lâm Ôn có nơi nào muốn đi không, Lâm Ôn nói: “Xe chạy đến đâu thì đến đó?”

Chu Lễ nghe cô nói vậy thì lên tiếng: “Đông tây nam bắc, chỉ một phương hướng đi.”

Lâm Ôn tiện tay chỉ: “Vậy thì hướng đông đi.”

Chu Lễ như cũ nghe theo cô, ôm cô lên, chạy xe về phòng bếp ở hướng đông của căn nhà.

Lâm Ôn: “…”

Đến ngày thứ mười sáu của bọn họ, hành trình du lịch sắp khởi hành, trước khi đi thì Lâm Ôn đã đến siêu thị mua một đống đồ.

Chu Lễ cầm từng món đồ lên: “Trên đường cũng có thể mua mà.”

Lâm Ôn nói: “Đề phòng thôi, mua trước cũng tốt.”

Chu Lễ gật đầu, đồng ý với suy nghĩ của cô, lại nói: “Em còn thiếu đồ chưa mua rồi.”

Lâm Ôn lấy soda anh hay uống từ trong túi nhựa: “Em mua cho anh hết rồi.”

“Không phải cái này.” Chu Lễ nói.

Hai người đi đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh, Lâm Ôn trơ mắt nhìn Chu Lễ hộp đồ bên cạnh quầy thu ngân, một hộp, hai hộp, ba hộp…

Lâm Ôn ngăn anh lại, đỏ mặt, hạ giọng nói: “Đủ rồi, đừng mua nữa.”

Chu Lễ nói: “Phòng ngừa thôi, mua trước cũng tốt.”

Bên ngoài chỉ bày mười hộp, Chu Lễ đều lấy hết tất cả.

Tai Lâm Ôn như muốn bốc hơi, xe lửa nhỏ che giấu đã lâu lại tiếp tục khởi động.