Cánh Đồng Hoang Vu

Chương 64

Chu Lễ tách hai chân Lâm Ôn, đứng gần bàn học, cánh tay anh đệm dưới đùi Lâm Ôn, bàn tay chống trên bàn, căn bản không tốn sức.

Hai tay Lâm Ôn chống hai bên, sau lưng cô là bức tường trắng, trong nhà có quét dọn sạch sẽ thế nào thì cũng khó che giấu vết tích lâu đời, trên bức tường trắng có mấy vết bụi xám lốm đốm, còn có những lỗ nhỏ do đinh đóng vào, những lỗ nhỏ được vẽ thêm bằng bút chì, bên cạnh còn có một chú chó nhỏ hoạt hình, ước chừng chỉ lớn bằng ba ngón tay, nét vẽ cũng rất nhạt, lại gần cũng khó phát hiện.

Chu Lễ không trả lời câu hỏi của Lâm Ôn ngay, anh nhìn chú chó nhỏ, hỏi Lâm Ôn: “Là em vẽ sao?”

Lâm Ôn không biết sao Chu Lễ lại đột nhiên hỏi cái này, cô quay lại nhìn bức tường phía sau nói: “Ừ, em vẽ lúc sáu tuổi.”

Mẹ cô ép cô học vẽ, cô bốn tuổi đã cầm bút màu. Trên tường bàn học luôn treo những tấm ảnh đi lính của ba, Lâm Ôn còn nhớ lần đó khi sắp chuyển sang nhà mới, ba cô đã gỡ khung ảnh xuống, cả đinh cũng gỡ ra.

Khi Lâm Ôn gần lên tiểu học thì đã mua hộp bút chì và bút màu mới, cô đến chỗ mấy lỗ nhỏ trên tường đó, trèo lên ghế tiện tay lấy bút chì tô vẽ một vòng xung quanh lỗ nhỏ, biến lỗ nhỏ thành mặt trời, phía trên mặt trời thì vẽ một chú chó nhỏ.

Sau đó nhà được cho thuê, người thuê đã dán một tấm poster của thần tượng ở chỗ này, bức vẽ khi nhỏ của cô cũng được che giấu mười tám năm.

Bình thường Lâm Ôn cũng không có dịp cần phải vẽ, ngay cả Viên Tuyết cũng không biết cô biết vẽ.

Một lần cô vẽ ở trước mặt Chu Lễ, có lẽ là sau khi tải app Script Kill vài tháng trước, cô chơi trò “đoán tranh” ở bên trong, vẽ món tempura cả một ngày trời, ông anh xa lạ chơi cùng còn khen cô “em gái vẽ chuyên nghiệp thật” nhưng Chu lễ lại không có phản ứng gì.

Bây giờ Lâm Ôn nhớ ra, cảm thấy hình như Chu Lễ đã biết cô vẽ giỏi từ lâu rồi, cho nên anh mới không tỏ vẻ gì cả.

Đúng thật là Chu Lễ đã biết cô biết vẽ từ lâu.

Chu Lễ nhìn sang chỗ khác, nhìn sang Lâm Ôn nói: “Hôm đó ở trên xe lửa em đã đánh rơi một bức tranh, không nhớ sao?”

Chín năm đằng đẵng, Chu Lễ đã không còn đồng cảm với tình cảm khi đó của bản thân nữa rồi, nhưng tình cảm phai nhạt còn ký ức thì lại như mới.

Chu Khanh Hà bị bắt đi, mẹ anh thì ở nước ngoài xa xôi, trước kia anh cảm thấy bên trong mình đều trống rỗng, trống rỗng giống như tất thảy mọi thứ quanh anh đều bị quét sạch.

Lâm Ôn nói cảm giác cô độc rất đáng sợ, anh lại không cảm thấy đáng sợ, anh chỉ là có chút lạc lõng, cảm thấy buồn tẻ, không có mục tiêu, cho dù bên cạnh anh bạn bè cũng rất nhiều.

Lần cuối cùng gặp luật sư của thành phố Bắc Dương, trong lòng Chu Lễ tràn ngập chán nản và bi quan, anh không muốn nói cũng không muốn cử động, mãi đến khi anh trở mình đạp một chân vào người đàn ông trung niên gây sự kia ở sân bay, anh mới tìm ra được chỗ để trút giận trong cơn bạo lực.

Sau đó nữa…

Có lẽ là khi ở trên không sấm chớp loé lên, anh bị Lâm Ôn siết chặt tay mình, cánh tay mảnh khánh trắng nhợt đó vô cùng mềm mại, móng tay Lâm Ôn ấn vào mu bàn tay anh để lại cả dấu vết, trong phút chốc ngắn ngủi anh cảm nhận một chút đau đớn, cùng với khao khát được sống nên có.

Con người vẫn nên sống tiếp.

Anh dẫn Lâm Ôn xuống máy bay, trên bàn ăn đã dụ dỗ “đứa trẻ ngoan” trốn học, sau đó ở phòng để đồ của khách sạn, anh như ma xui quỷ khiến nói với cô “Tôi có thể dẫn em đi”.

Anh là người tốt bụng, nhưng có lẽ do “lời nói thành khẩn” và “nhìn xa trông rộng” của Lâm Ôn đã khiến anh thấy hứng thú, hoặc là bộ dạng cô nghiêng đầu lau tóc rất đáng yêu, hay cô nói chuyện cũng rất dịu dàng, con người rất dễ thỏa mãn.

Mà khả năng lớn nhất có lẽ là vì nghỉ hè anh một mình đã lâu, anh không muốn trống rỗng như vậy nữa nên mới muốn dẫn người theo.

Chu Lễ tìm được chuyện cũ, ví dụ như người sai bảo, ví dụ như dạy kèm bài tập cấp hai cho người ta.

Lâm Ôn học toán cũng ổn, làm được một ít là có thể hiểu hết, cô cũng nghe lời, tính tình lại tốt, đa phần đều dịu dàng, thỉnh thoảng có chút lém lỉnh, đôi lúc tĩnh lặng như tranh, đôi lúc lại như người sống trong tranh bước ra.

Anh nghĩ nếu người bạn nhỏ là nam thì tốt rồi, cô ngồi trên giường anh ngủ thϊếp thì anh có thể bảo cô trực tiếp ngủ trên giường với anh.

Chu Lễ nằm ở giường dưới, nhìn sau lưng Lâm Ôn chằm chằm. Lâm Ôn mặc áo thun nằm sấp trên bàn, để lộ eo nhỏ, Chu Lễ khẽ kéo áo thun của cô giúp cô che lại.

Cả một kỳ nghỉ hè Chu Lễ bị mất ngủ đã lâu, nhưng đêm đó trên xe lửa, anh nằm sau lưng Lâm Ôn ngủ rất say, bị Lâm Ôn gọi dậy, anh nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Ôn, anh suy nghĩ lung tung, khi mới trở về đám phóng viên bám theo như ruồi nhặng, trong những người bạn của anh không có ai thích hợp dẫn bạn nhỏ theo, tốt nhất là anh thuê một nhà hai phòng, nếu người bạn nhỏ cảm thấy trốn học chưa đủ thì có thể ở lại lâu hơn một chút.

Chu Lễ lên kế hoạch đủ các chuyện sau khi quay về Nghi Thanh, lúc chợp mắt anh nhạy cảm cảm nhận được ánh mắt quan sát của Lâm Ôn.

Anh đi vào phòng vệ sinh, nhìn gương mặt râu quai nón trong gương, anh khẽ sờ râu mình, nghĩ sau khi xe lửa đến trạm anh phải mua dao cạo râu mới được.

Nhưng khi anh rời khỏi phòng vệ sinh, đi đến chỗ ngồi trống rỗng, cùng với kẻ đào ngũ đang chạy theo xe lửa ở bên đường ray, gọi anh gì đó, trong phút chốc anh không hiểu sao đã lật đổ toàn bộ kế hoạch trước đó của mình.

“Ảnh hậu” đã chạy rồi, cuối cùng anh vẫn là một mình.

Căn nhà vẫn chưa ngắt điện, trong phòng ngủ mở một bóng đèn nhỏ, chất lượng bóng đèn không tốt lắm, chớp loé lên vài lần.

Chu Lễ ở dưới ánh đèn chớp nhoáng nói: “Em làm rớt bức tranh ở dưới đất, một mặt vẽ Khương Huệ và con trai chị ấy, một mặt thì viết chữ.”

Lâm Ôn nhớ lại, đó là một tờ giấy nháp, cô học cũng có tiến bộ nên mới ngồi vẽ vời này nọ.

Cô đã vẽ Khương Huệ và Đại Bảo, thật ra còn có vẽ cả Chu Lễ nhưng chỉ kịp vẽ phác thảo, cho nên cô chỉ vẽ được hình dáng Chu Lễ, tờ giấy đó được cô kẹp vào trong sách, có lẽ khi cô xuống xe lửa vội quá nên tờ giấy đã rớt ra, cô cũng không phát hiện.

Xe lửa tu tu đi về phía trước, người đuổi theo xe lửa đã không còn thấy bóng dáng, Chu Lễ nhặt tờ giấy dưới ghế lên, là bức tranh vẽ người.

Cô vẽ Khương Huệ và Đại Bảo giống, anh ở trên bức tranh chỉ là một cái bóng.

Ánh sáng chiếu xuyên qua tờ giấy trắng, mặt bên kia có chữ.

Chu Lễ lật qua mặt kia, đến một hàng chữ viết tay, chữ viết thanh tú, nội dung cũng biết được là trích từ cuốn sách nào.

“Cho dù bạn thể hiện bản thân mình với thế gian như thế nào…

Là chanh chua kiên cường, hay là hoã nhã dễ gần, hay là khẩn trương hồi hộp, xấu hổ ngượng ngùng, thì tôi biết “bạn” với phiên bản tốt nhất vẫn luôn ở đó.

Khi bạn ở cùng với những người khiến bạn cảm thấy thoải mái nhẹ nhàng, hoặc tự mình hưởng thụ cô đơn thì bản ngã bạn sẽ xuất hiện, đó mới thật sự là bạn.”

Chu Lễ nhìn dòng chữ chằm chằm một lúc lâu, mãi đến khi đến trạm kế tiếp. Nếu tờ giấy ở trên bàn chứ không phải ở dưới đất thì có thể anh sẽ nghĩ là do người kia để lại trước khi bỏ đi.

Chu Lễ vo tròn tờ giấy ném vào trong xe rác của nhân viên.

Trạm tiếp theo là trạm Nam Lâm, cách thành phố Nghi Thanh một đoạn ngắn nữa, anh xuống xe ở trạm Nam Lâm.

Chu Lễ đi dạo không mục đích cả một buổi chiều ở một thành phố xa lạ, đến một trường cấp ba nào đó của thành phố.

Cô nhóc đó xuống xe ở trạm Giang Châu, có lẽ cô là người Giang Châu, trấn Giang Châu thuộc thành phố Nam Lâm, cô nói phải thi vào trường cấp ba thành phố.

Trường cấp ba của thành phố có biết bao nhiêu trường, cũng không biết cô định thi vào trường nào.

Buổi tối Chu Lễ tìm đại một khách sạn ở lại, ngày hôm sau, anh nghĩ anh nên tìm một công việc.

Giống như cô nhóc kia đã nói, trốn học nên có kế hoạch, anh còn định tiêu số tiền đó nữa.

Anh ngồi ở bên cạnh trường cấp hai nào đó của thành phố Nam Lâm một lúc lâu, thành công nhận được công việc dạy thêm, được miễn phí một buổi học trước.

Học sinh cấp hai học kỳ mới bài vở nhiều, có người ngốc ngốc nhưng nghe lời, Chu Lễ lại dễ tính, dạy cả ngày trời cũng hiểu được, rồi lại đổi sang người khác.

Học sinh tiếp theo thì thông minh, lúc nào cũng thách thức, theo lý thì Chu Lễ thích nhất là tính thử thách, nhưng anh lại ghét ồn ào, càng dạy càng bực.

Cậu học sinh ngơ ngơ cũng nghe lời, nhưng lại nghe lời quá mức, giống như con rối vậy.

Một tuần lễ, kỳ quân sự nửa tháng của đại học đã kết thúc, khai giảng cũng đã một tuần, Chu Lễ ở thành phố Nam Lâm không thể tìm thấy học sinh nào hợp tâm ý anh và có thể khiến anh bình tâm được.

Ngày cuối cùng, anh nhận được điện thoại của mẹ, mẹ nói bà ấy ở nước ngoài tìm được người bầu bạn mới, trước lễ giáng sinh bà ấy sẽ về nước, bảo anh mau chóng qua về trường.

Còn vụ án của Chu Khanh Hà đã hoàn tất.

“Sau này anh cũng về lại trường rồi.” Chu Lễ nói: “Ai nói cho em biết là anh trốn học ba tuần, Viên Tuyết?”

“Ừ, là Viên Tuyết nói.” Lâm Ôn nói.

Giọng điệu Chu Lễ giải thích trước sau đều bình tĩnh, giống như đang kể chuyện của người khác vậy, Lâm Ôn yên lặng nghe hết, không hiểu sao lại giống như bị người ta đè cổ họng vậy.

Lâm Ôn quên mất lúc nãy cô còn sợ Chu Lễ làm bậy, tay cô chống trên bàn giờ đã chuyển sang ôm lấy cổ Chu Lễ.

Lâm Ôn ôm thật chặt, Chu Lễ thuận tay cũng ôm cô, khẽ cười, dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”

Lâm Ôn tựa vào vai anh thì thầm nói: “Nếu lúc đó em không chạy đi, thì sẽ thế nào?”

Chu Lễ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy có lẽ chúng ta sẽ không có khả năng, lúc đó em vừa mới lớn, huống hồ lúc đó tính tính anh cũng tệ.”

Đó là khoảng thời gian tệ nhất của anh, bước vào đại học, anh cảm thấy chuyện yêu đương đều là vớ vẩn, cuộc đời của anh đã tràn ngập đủ bực bội và thù địch, một chút chuyện nhỏ cũng có thể khiến anh bực bội, đánh nhau ẩu đả bởi vì đó là cách duy nhất anh có thể giải tỏa.

Trận đánh cuối cùng là anh đánh với Chopin, Chopin không biết mua ở đâu ra cây chùy gai, đâm mạnh anh một cái.

Anh đánh nhau tay không thì chưa bao giờ thua, nhưng chùy gai thì anh đánh không lại.

Lâm Ôn nghe vậy thì rời khỏi vai anh, nhíu mày khẽ sờ má anh.

Chu Lễ buồn cười, kề sát mũi vào mũi cô nói: “Còn có một khả năng.”

“Ừ?”

“Em đã sớm “chết” rồi.”

“Cái gì?”

Chu Lễ kéo cô vào lòng, ngậm lấy môi cô nói: “Đã bị anh làm chết từ lâu rồi.”

“…”

Bóng đèn khẽ chớp nháy, Chu Lễ đưa tay vào trong nội y cô.

Khao khát trào dâng, sau khi bùng phát thì không còn điểm dừng, du͙© vọиɠ không kiêng dè gì, hô hấp Chu Lễ nặng nề hơn.

Tư thế của hai người khá nguy hiểm, theo lý thì Lâm Ôn nên “chạy”, nhưng lúc này, Lâm Ôn không còn nghĩ lo trước lo sau nữa mà nghe theo nội tâm của mình, hai chân kẹp chặt lại.

Chu Lễ nâng mông cô lên để cô lại gần mình, mờ ám nói: “Anh lại để lại vài dấu vết cho em được không?”

Để lại vài dấu vết, vàng thau lẫn lộn, làm rối tầm nhìn.

Lâm Ôn cắn anh, nhỏ giọng nói không hề có sức uy hϊếp: “Anh dám!”

Chu Lễ khẽ cười, đυ.ng vào cô một chút: “Vậy thử xem sao.”

Ánh đèn chớp nhoáng mập mờ, Lâm Ôn ngã lên trên bàn dưới ánh đèn nhập nhoạng.

“Ôn Ôn, cháu đang ở bên trong sao?”

Bà cụ hàng xóm đột nhiên gõ cửa, âm thanh từ phòng bếp truyền đến phòng khách lại truyền đến phòng ngủ.

Cách âm trong nhà khá kém, Lâm Ôn che miệng lại, trở mình ngồi dậy.

Chu Lễ nhìn ra ra cửa lớn, nói: “Vào đi ạ.”

Lâm Ôn chỉnh lại quần áo, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Anh mau mặc vào…”

Chu Lễ buồn bực hôn cô mấy cái rồi mới cài lại thắt lưng.