Năm đó Lâm Ôn mười lăm tuổi, dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời như đã khắc sâu vào xương cốt cô, từ nhỏ đến lớn chuyện phản nghịch nhất cô từng làm có lẽ là lúc nhỏ mẹ cho cô đi học kể chuyện của Effendi, cô đã phản kháng lại, tuy rằng cuối cùng phản kháng thất bại.
Nhưng quá trình phản kháng đó, cô vẫn nhớ như in từ đầu đến cuối, bởi vì đó là lần đầu tiên cô lớn tiếng kêu lên “con không muốn”.
Ác ma trong lòng cô khẽ hất cằm, nhíu mày trợn trừng mắt, “kiêu căng” đạp một chân: “Ngoan ngoãn nghe lời”, cô chống eo, hung hăng bướng bỉnh.
Đây là hình ảnh trong lòng cô, còn ngoài mặt, cô cũng chỉ vỏn vẹn hét lên “Con không muốn” thôi, đứa trẻ ngoan hiếm khi lại không nghe lời.
Ngay lúc đó, Lâm Ôn nhẹ giọng trả lời một chữ “muốn” với người đàn ông râu quai nón xa lạ, một tiếng “muốn” này nói ra rất nhẹ, so với câu lúc nhỏ “con không muốn” kia còn nói năng khí phách hơn nhiều, quả thật giống như tiếng sấm chớp bên ngoài cửa sổ đập vào khiến cô đầu váng mắt hoa, huyết máu sôi sục.
Tay Lâm Ôn siết chặt ba lô đen mình đặt bên cạnh, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh tự do.
Cô muốn trốn học, cô muốn chạy xa thật xa khỏi trường học đó!
“Vậy cùng nhau trốn đi!”
Người đàn ông ngồi đối diện cô nói.
Tim Lâm Ôn đập mạnh thình thịch, cô trấn tĩnh lại một chút, cổ họng khô khan hỏi lại: “Cùng trốn?”
Lúc này âm thanh tin nhắn vang lên, người đàn ông liếc nhìn điện thoại của mình, giống như đang xem tên của người gửi, anh rũ mắt nhìn màn hình chằm chằm, giọng điệu bình thản nói: “Ừ, trốn đi thật xa.”
Điện thoại vẫn luôn ở trên tay Lâm Ôn, lúc trước cô đang xem thông tin khách sạn gần đây, trang web vẫn chưa xem xong, lúc nói chuyện với người đàn ông cô cũng quên mất chuyện này.
Lần đầu tiên Lâm Ôn tiếp xúc với điện thoại thông minh, lúc tin nhắn gửi tới cô vẫn chưa kịp phản ứng, không cẩn thận đã bấm mở, cô lại vô ý lướt mắt mới nhận ra không đúng.
Lâm Ôn lập tức đưa điện thoại trả lại bên đối diện, lúng túng nói: “Xin lỗi…”
Cô không đọc từng chữ nhưng đã quen đọc hiểu ngữ văn, nên chỉ một hàng ký tự đơn giản ngắn ngủi, cô vừa liếc mắt thì đã in sâu nội dung tin nhắn trong đầu rồi.
Trong tin nhắn nói: “Bây giờ mẹ chỉ có một yêu cầu với con, sau khi khai giảng thì nhất định phải thành thật quay về trường học hành cho mẹ!”
Người đàn ông cũng không để ý đến chuyện bí mật bị lộ, anh thản nhiên liếc nhìn nội dung, lại hỏi: “Tìm khách sạn xong rồi?”
Lâm Ôn lắc đầu.
Người đàn ông không trả lời tin nhắn, lại đẩy điện thoại qua cho Lâm Ôn.
Sau một lúc xấu hổ, Lâm Ôn bình tĩnh thản nhiên quan sát đối phương, cô rất ngạc nhiên vì thông tin mà mình vô tình biết được.
Người đàn ông gắp món ăn trên bàn cơm, như thể mắt mọc trên trán hỏi: “Nhìn cái gì?” Anh hỏi.
Lâm Ôn bị phát hiện, cô ngượng ngùng phủ nhận: “Không có gì.”
“Xem ra em rất thích kìm lời.”
Lúc người đàn ông hút thuốc trong phòng vệ sinh quay lại, Lâm Ôn ngửi thấy mùi thuốc lá, cô cũng chịu đựng không nói, lúc đó người đàn ông đã nói với cô: “Em rất thích kìm lời lại nhỉ.”
Bây giờ lại nghe thấy người đàn ông nói như vậy, Lâm Ôn nâng mắt, quang minh chính đại quan sát đối phương.
Thực ra sáng sớm hôm nay cô đã chú ý đến anh rồi.
Lúc chuyến bay bị hoãn lần đầu tiên, hành khách đều mất kiên nhẫn, cô vẫn luôn rũ mắt nhìn gạch men dưới đất, trong lúc vô ý ngẩng đầu thì cô phát hiện người đàn ông ngồi ở đầu kia của lối đi dường như cũng đang nhìn nền nhà bóng loáng của sân bay.
Không giống như những hành khách khác, người đàn ông yên tĩnh từ đầu đến cuối.
Dường như anh quá mức lạnh nhạt, hoàn toàn không bị ảnh hưởng xung quanh, hành khách có ồn ào to tiếng thì anh cũng chỉ là một người ngoài cuộc.
Mãi đến khi con trai của dì Khương Huệ bị đấu đá lung tung suýt chút nữa gặp chuyện nguy hiểm thì người đàn ông mới giống như từ ngoài cuộc bước vào trong cuộc, một chân đá vào hành khách nam đang gây rối.
Lâm Ôn rất đề phòng mọi người, nhưng đối mặt với người đàn ông này, lòng phòng bị của cô bất giác lại hạ xuống.
Cô vẫn còn nhớ anh ở trên máy bay đã nói: “Bạn nhỏ, mở mắt ra.”, giọng điệu lúc ấy rất chững chạc, cô đã chuẩn bị tốt “chịu chết” rồi, là câu nói này đã kéo cô quay về trần gian.
Lâm Ôn nghĩ, ít nhất người này cũng không xấu, lại là người xa lạ bèo nước gặp nhau, thật ra cô có thể muốn hỏi gì thì hỏi đó, nếu đối phương không muốn nói thì có thể phớt lờ cô.
Vì vậy Lâm Ôn lại hỏi: “Chỉ là cháu tò mò thôi, chẳng phải chú đã đi làm rồi sao, sao vẫn còn đi học?”
Người đàn ông trả lời: “Nếu như tôi không quay về đi học, thì qua mấy ngày nữa đúng là tôi sẽ đi làm rồi.”
Lâm Ôn im lặng.
Người đàn ông như không có việc gì lại tiếp tục ăn cơm.
Qua một lúc, Lâm Ôn lại hỏi: “Vậy chú là sinh viên đại học sao?”
“Ừ.”
Lâm Ôn nhìn chằm chằm râu quai nón của anh, quả thật rất khó tin: “Anh bao nhiêu tuổi rồi?” Cô hỏi.
Người đàn ông giống như ngẫm nghĩ rồi mới nói: “Em nghĩ tôi bao nhiêu?”
Lâm Ôn hỏi trước: “Chú là sinh viên y khoa sao?”
Chương trình học y chính quy là năm năm, học thẳng thạc sĩ là bảy năm, học thẳng tiếp tiến sĩ là tám năm, người đàn ông cầm đũa liếc nhìn cô, nói: “Không phải.”
Lâm Ôn chỉ có thể cố gắng đoán gần sát với thực tại nhất: “Vậy chú… Năm tư?”
Người đàn ông giống như vô ý thở dài, cổ họng bật ra một tiếng “Ừ”.
Lâm Ôn hé miệng khẽ cười.
Đều là học sinh, cho dù đối phương là sinh viên đại học quá lứa thì cũng khiến cô cảm thấy khoảng cách được kéo lại gần không ít.
Cuối cùng Khương Huệ cũng từ nhà vệ sinh quay lại, cô ấy khẽ vẫy tay, không còn chút sức lực, bày tỏ mình bị tiêu chảy, ngoài ra thì gọi thêm một phần mì sợi nước lèo. Khương Huệ hai ba miếng đã ăn hết, vẫn chưa no mấy, nhưng cô ấy lại không dám chạm vào mấy món dầu mỡ trên bàn nữa.
Ăn cơm xong mưa vẫn chưa ngớt, ba người che ô đi tìm chỗ nghỉ gần đó, Khương Huệ nhìn trúng một khách sạn có vẻ ngoài không tệ định đi vào, còn Lâm Ôn lại nhìn chằm chằm một khách sạn nhỏ trông có vẻ cũ kỹ giá thấp.
Khương Huệ kinh ngạc: “Không phải cháu muốn vào trong đó chứ?”
Lâm Ôn gật đầu. Cô muốn trốn học, nhưng cô chỉ đem theo một va li và một cái ba lô, tiền mặt trên người cô cộng lại hết cũng chỉ có mấy trăm, mấy trăm tệ này sẽ không trụ nổi nếu cô “tiêu tiền như nước” để ở khách sạn.
Người đàn ông đã đi đến trước cửa khách sạn, thấy thế anh quay đầu lại.
Khương Huệ kéo Lâm Ôn: “Đùa gì vậy chứ, hôm nay cháu ở với dì Khương, dì Khương mời khách, không cần cháu bỏ tiền!”
Bữa cơm vừa nãy cùng là Khương Huệ kiên quyết muốn mời, người đàn ông không quan tâm cô ấy, tự mình trả tiền. Khương Huệ chỉ ăn một bát mì nước lèo, nhưng Lâm Ôn thì ăn nhiều, cô ngại ăn không nên đã chia đều tiền.
Người đàn ông cũng không từ chối, chỉ lấy cô một phần ba, không lấy của Khương Huệ.
Tuy rằng chỉ là một phần ba nhưng giá tiền quán cơm đó cũng khá mắc, lúc gọi món Lâm Ôn không định trốn học, bây giờ nếu đã muốn trốn học tất nhiên phải ăn xài dè xẻn.
Lâm Ôn không chịu được mình chỉ hưởng lợi không, cô từ chối ý tốt của Khương Huệ, Khương Huệ lại nói: “Vậy cháu bỏ ra một nửa tiền phòng, chúng ta ở một phòng, đúng lúc cháu giúp dì tiết kiệm được chút tiền rồi!”
Lâm Ôn khó xử, lúc trước cô đã tra giá cả của mấy khách sạn gần đây trên điện thoại người đàn ông rồi, biết được khách sạn này dù nửa giá thì cũng vượt quá dự trù hiện tại của cô rồi.
Khương Huệ không lay chuyển được cô, nhưng cũng không thể đi theo cô “chịu khổ” được, cô ấy đang mang thai lại còn dẫn theo con nhỏ.
Dạ dày lại có phản ứng, Khương Huệ ôm bụng, bảo người đàn ông giúp đỡ: “Tiểu Châu à, vậy cậu đi cùng với Ôn Ôn xem sao, nếu là nơi lộn xộn bậy bạ thì cậu cứ dắt người quay về!”
“Không cần không cần!” Lâm Ôn nói.
“Nghe lời đi, đứa nhỏ này!” Khương Huệ chịu không nổi, kéo Đại Bảo chạy nhanh vào khách sạn tìm nhà vệ sinh.
Người đàn ông ôm cánh tay đứng ở trước cửa khách sạn.
Búi tóc của Lâm Ôn cột không chặt, vài sợi tóc rơi ra khỏi búi tóc đuôi ngựa, cô khẽ gãi mặt, thuận tay vén những sợi tóc đó ra sau tai: “Cháu tự mình đi là được rồi.” Cô khách sáo nói.
Nói thì nói vậy nhưng ngón chân cô lại cứ chậm chạp không nhấc lên.
Đây là lần đầu tiên cô một mình đi xa nhà, cũng là lần đầu tiền ở khách sạn bên ngoài, dù sao cũng có chút thấp thỏm, hy vọng có người có thể ở cùng mình.
Người đàn ông liếc nhìn chân cô, vẻ mặt của anh đều giấu dưới bộ râu quai nón, thật ra Lâm Ôn không thể phân biệt rõ đối phương đang cười hay không, nhưng Lâm Ôn quan sát ánh mắt của anh, cứ cảm thấy như anh có cười một chút.
“Đi thôi.” Người đàn ông cất bước.
Lâm Ôn cầm dù, nhẹ nhàng thở phào.
Khách sạn nhỏ giá phòng tiêu chuẩn một đêm là tám mươi tệ, Lâm Ôn nhìn sang người đàn ông, không nói gì, nhưng rõ ràng người đàn ông đã đoán được cô đang nghĩ gì.
“Có thể.”
“Ồ.” Lâm Ôn gật đầu, hỏi lễ tân muốn lấy một phòng.
Phòng ở lầu ba, hoàn cảnh gia đình Lâm Ôn bình thường, lúc nhỏ từng sống ở nhà mặt đất hẻo lánh, nhưng có kém hơn cũng chưa từng ở trong căn phòng như thế này.
Nói bẩn cũng không bẩn nhưng cũng không thể nói là sạch sẽ thoải mái.
Người đàn ông hỏi: “Thật sự muốn ở đây?”
Lâm Ôn cầm một góc chăn xốc lên rồi nhìn xung quanh một vòng, cô chống eo, cảm giác như cam chịu đi vào chỗ chết, dùng sức gật đầu.
“Ha…”
Lần này Lâm Ôn xác định người đàn ông đã cười, Lâm Ôn không hiểu, cô nhỏ giọng hỏi: “Chú cười cái gì?”
Vẻ mặt người đàn ông so với lúc trước thì ôn hoà hơn nhiều, anh nói: “Không có gì, cổ họng hơi ngứa.”
Lâm Ôn cứ cảm thấy đó là cái cớ nhưng chuyện này cũng không quan trọng, cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Người đàn ông đi rồi, cô khoá cửa lại, lấy ví tiền ra, nghiêm túc đếm lại tiền mặt một lần.
Cô không phải là muốn trốn khỏi nhà, mà là trốn học, trốn học một hai ngày cô cũng thoả mãn rồi, dù sao lý do cũng đã có sẵn, chuyến bay sớm nhất cũng phải ba ngày sau mới có.
Nhưng chút ít tiền mặt trên người cô dường như rất khó có thể trụ được đến lúc cô khai giảng.
Trời đã tối rồi, mưa lớn cũng đã ngừng, lúc đến Lâm Ôn đã để ý bên cạnh khách sạn có tiệm internet, cô bước nhanh đi vào tiệm internet, mất hai tệ để mở một máy tính bàn, lướt đọc đủ tin tức lung tung.
Lướt xong tin tức, cô quay về phòng khách sạn, tắm rửa đơn giản rồi đi ra phòng tắm, cô cứ cảm thấy trong phòng có mùi bèn mở cửa sổ cho thoáng khí, cô nhìn thấy người ở bên cửa sổ đối diện thì sững người.
Khách sạn sang trọng và phòng của cô gần nhau đến vậy, cách nhau gần như chưa đến hai mét, người đàn ông tựa vào cửa sổ, trên tay kẹp một điếu thuốc, hình như cơ thể anh không khoẻ, cổ họng vẫn chưa tốt lắm, giọng nói hơi khàn lên tiếng: “Tắm rồi sao?”
“Ừ…” Lâm Ôn quan sát đối diện: “Chú ở hành lang sao?”
“Không phải, hình như là phòng để đồ.” Người đàn ông nói.
“Sao chú lại ở đó.”
“Trong phòng có máy báo cháy, tôi ra ngoài hút điếu thuốc.”
“Ồ.”
“Em vừa mới đi tiệm internet làm gì vậy?”
“Chú thấy rồi sao?” Từ khi cô từ tiệm internet trở về đến khi tắm rửa xong mở cửa sổ, hình như người đàn ông không chỉ hút một điếu thuốc, cô vừa nghĩ vừa nói: “Cháu tìm việc.”
“Việc?”
“Cháu muốn biết có công việc gì cháu có thể làm không.” Lâm Ôn buồn rầu: “Cháu vẫn còn là trẻ vị thành niên.”
Người đàn ông: “…”
Lâm Ôn vừa lau tóc còn đang ướt, vừa cách màn mưa nói với người đối diện: “Chú định trốn học bao lâu?”
“… Xem tình hình.”
“Chú định trốn rất lâu à?”
“Có thể.”
“Chú có tiền tiết kiệm không?”
“Không có.”
“Vậy chú đã nghĩ tìm công việc gì chưa?”
“… Chưa.”
“Chú không có kế hoạch trước sao?”
“… Ừ.”
Lâm Ôn bỏ khăn xuống, mấp máy môi, thành khẩn nói: “Ngủ nghỉ ăn uống đều phải tốn tiền, mấy chuyện này chú nên tính toán kỹ càng.”
Người đàn ông hỏi: “Cô bé cũng suy nghĩ kỹ càng rồi sao?”
Lâm Ôn “nhìn xa trông rộng” nói: “Vâng, cháu đã nghĩ rồi, vẫn nên về Nghi Thanh thì tốt hơn, ở đây giá cả khá cao, tiếng địa phương cũng nghe không hiểu, chỗ nào là ở đâu cũng không rõ.”
Người đàn ông nói: “Vật giá ở Nghi Thanh cũng cao.”
Nghi Thanh là tỉnh lỵ đô thị, Lâm Ôn không phải người Nghi Thanh, nhà cô ở trấn Giang Châu, thành phố Nam Lâm, tiếng địa phương hai nơi khác nhau, nhưng dù sao cũng là một tỉnh, tiếng địa phương cũng khá tương tự.
Lâm Ôn nói: “Quan trọng hơn là cháu phải chừa lại đường lui cho mình, nếu như thật sự không đủ tiền tiêu thì cháu quay về nhà cũng tiện.”
“…” Dường như người đàn ông cũng không biết phải nói gì, qua một lúc anh khẽ nhếch miệng.
Lâm Ôn chắc chắn bản thân không nhìn lầm, phần râu bên phải của anh thật sự khẽ động.
Lâm Ôn nhíu mày, có lẽ đoán được anh đang cười gì, cô nói: “Chuyện này chẳng có gì đáng cười cả, lại không phải trốn học cả đời.”
“Vậy em định trốn học mấy ngày?” Người đàn ông hỏi.
Lâm Ôn nói: “Nhiều nhất là ba ngày vậy.”
“Ba ngày thú vị sao?”
Lâm Ôn nhìn xem phần đuôi tóc có còn dính nước không, nhẹ nhàng nói: “Ba ngày là đủ rồi, cháu rất dễ thỏa mãn.”
Người đàn ông im lặng.
Lâm Ôn không nhìn thấy vẻ mặt đối phương, cô tiếp tục dùng khăn xoa xoa phần đuôi tóc, lại hỏi: “Vậy chú có kế hoạch gì không?”
Người đàn ông nói: “Tôi có thể nhờ vả bạn bè.”
Lâm Ôn ngây người, khoảng cách hai mét và màn mưa ở giữa, cô nói với “người lạ”: “Cháu không có bạn…”
Người đàn ông không hỏi gì, anh lại rút ra hai điếu thuốc, một lúc sau mới nói: “Tôi có thể dẫn em đi.”
Lâm Ôn không lên tiếng.
Người đàn ông dường như nghĩ đến gì đó, lại nói: “Dù sao nhiều nhất cũng ba ngày, nếu em sợ ăn không uống không thì giúp tôi chạy vặt, quét tước vệ sinh đi.”
Ngay cả chuyện băn khoăn nhất của cô anh cũng đã nói ra, Lâm Ôn biết đối phương cũng là người lạ, cô không nên động lòng với đề nghị với anh.
Lâm Ôn cúi đầu xoa xoa khăn, không đưa ra câu trả lời, có chút tính khí trẻ con khẽ lên tiếng: “So với trốn học thì cháu lại càng muốn thời gian trôi mau, cháu muốn thi vào trường cấp ba thành phố, thi được trường cấp ba thành phố là được rồi.”
Người đàn ông khẽ gẩy tàn thuốc, dừng một lát rồi dựng thẳng điếu thuốc, tâm huyết dâng trào nói: “Em nhìn khói rồi nói.”
“Hả?”
“Nói lại một lần nữa.”
Lâm Ôn không hiểu gì: “Cháu muốn thời gian trôi mau, thi vào trường cấp ba thành phố.”
Điếu thuốc hướng lên trên sáng như ngôi sao, đan xen trong đêm đen mịt mù mưa gió này, người đàn ông dùng ngón cái nhấn vào đầu lọc, giống như một làn gió mát thổi tắt nến.
Người đàn ông nói: “Hy vọng chuyện em mong muốn sẽ thành.”
Lâm Ôn ngây người.
Mưa gió vẫn tiếp tục, đột nhiên ánh sáng bên phía đối diện sáng lên, có người mở cửa phòng để đồ, bất ngờ nói: “Anh là ai, sao lại ở đây.”
Người đàn ông chuẩn bị rời đi, đột nhiên Lâm Ôn bám vào khung cửa sổ, hét về phía đối diện: “Cháu có làm phiền chú không?”
Người đàn ông nhìn cô, dừng một chút rồi nói: “Không đâu.”
Ngày hôm sau, Lâm Ôn bị ngứa cánh tay mà tỉnh lại.
Khách sạn sang trọng bên kia có bao gồm bữa sáng, Lâm Ôn ở khách sạn nhỏ, bữa sáng chỉ có thể tự mình mua.
Cô qua loa ăn một cái bánh bao, ăn xong hết thì gặp hai người trong khách sạn.
Dạ dày Khương Huệ không khoẻ, vẻ mặt cũng không tốt lắm, cô ấy hỏi Lâm Ôn hôm qua ngủ thế nào, Lâm Ôn gãi cánh tay trả lời: “Rất tốt.”
Người đàn ông liếc nhìn cánh tay cô, Lâm Ôn khẽ dừng lại, lặng lẽ che tay lại, không gãi nữa.
Ba người đến sân bay trước, sau khi xác định hôm nay cũng không có chuyến bay thì bọn họ lại gọi xe đến ga tàu.
Xe lửa đến thành phố Nghi Thanh không có tuyến chạy thẳng mà phải qua trung chuyển, mỗi người bọn họ mua hai vé.
Bữa trưa thì ăn ở tiệm thức ăn nhanh gần ga tàu, đũa dùng một lần của tiệm thức ăn nhanh được bọc trong bao giấy màu trắng xanh, Lâm Ôn nhớ đến học kỳ trước trong lớp có bạn nữ đã nhét một con giun màu nâu vào đũa của cô, đũa cũng được bọc như vậy, bởi vì bên ngoài không nhìn thấy nên sau khi rút đũa ra con giun cũng không ra theo, mãi đến khi cô dùng đũa ăn cơm xong, bạn nữ cùng lớp mới run rẩy cầm bao giấy, kinh ngạc kêu lên: “A, sao lại có con giun vậy!”
Lâm Ôn không muốn chạm vào đôi đũa này, cô tìm kiếm, phát hiện trong tiệm có đũa kim loại, cô cầm lấy hai đôi, một đôi đưa cho người đàn ông.
Người đàn ông nói: “Bây giờ đã bắt đầu chạy vặt rồi?”
Lâm Ôn phát hiện người đàn ông có chút khác so với hôm qua, hôm qua anh có đôi chút chán đời kiểu người lạ chớ lại gần, hôm nay anh lại biết trêu đùa.
Lâm Ôn cũng không ý thức được, so với hôm qua thì hôm nay cô cũng không còn nặng nề trầm lặng nữa, cô gật đầu nói: “Chú còn cần gì không, cháu đi lấy giúp chú.”
Khương Huệ ở bên cạnh buồn cười: “Kỳ lạ thật, hai người thân nhau từ lúc nào vậy rồi?”
Lâm Ôn khẽ gãi cánh tay, ngồi xuống ăn cơm.
Ăn cơm xong lên tàu lửa, ba người đi đến toa giường cứng.
Vì không phải là trạm xuất phát đầu tiên nên chăn đệm trong toa đã bị người ta ngủ lộn xộn, Khương Tuệ bụng lớn không tiện, Lâm Ôn ngăn người lại, nhanh nhẹn dọn dẹp hai cái giường một lượt, quay đầu nhìn người đàn ông, người đàn ông cau mày, vẫn ngồi ghế tựa bên ngoài toa gọi điện thoại.
Lâm Ôn tiện tay cũng dọn dẹp giường của anh một lượt.
Khương Huệ nằm giường dưới, giường của Lâm Ôn ở giữa, cô lấy sách giáo khoa lớp tám từ trong vali, ngồi ở bên giường Khương Huệ xem trước.
Lâm Ôn cũng không phải thông minh, cô học tập toàn bộ đều dựa vào việc cần cù, bởi vì đã đặt ra mục tiêu vào trường cấp ba thành phố nên kỳ nghỉ hè này cô vô cùng chăm chỉ.
Đáng tiếc là khả năng có hạn, cô nhìn đề một lúc rồi lại bắt đầu gãi tay, đột nhiên người đàn ông gõ bàn hai cái, Lâm Ôn nâng mắt lên.
“Đến toa phòng ăn hỏi nhân viên thử xem có đá không rồi đắp lên cánh tay đi.”
Lâm Ôn đứng dậy đi đến toa phòng ăn, không có đá nhưng lại mua được hai chai nước lạnh. Cô lăn lên cánh tay thở phào thoải mái, sau khi trở về toa xe cô phát hiện trên giấy nháp đã viết đầy các bước giải đề.
Lâm Ôn bất ngờ nhìn người đàn ông, người đàn ông nằm ở giường dưới sạch sẽ, tựa vào gối, lời ít ý nhiều nói: “Thù lao.”
Lâm Ôn muốn nói, chẳng phải anh bảo cô chạy vặt, quét tước vệ sinh sao?
Nhưng cô không nói gì, cô đưa chai nước lạnh qua.
Đến tối, xe lửa vẫn còn chưa đến trạm trung chuyển, bỗng nhiên Khương Tuệ mừng rỡ nói: “Chồng dì qua đón dì rồi!”
Chồng Khương Huệ tạm thời được cử đi công tác, điểm đến vừa may lại là một trạm xe lửa đi qua, lúc này Khương Huệ đi đứng cũng có sức hơn, cô ấy từ trên giường ngồi dậy.
Lâm Ôn và người đàn ông giúp cô ấy thu xếp hành lý, trông thấy chồng của Khương Huệ đứng đợi ở ngoài trạm xe lửa.
Chồng Khương Huệ tự giới thiệu họ Tần, dáng vẻ hiên ngang, anh lần lượt cảm ơn hai người một lớn một nhỏ, đồng thời cũng đưa một tấm danh thϊếp qua cho “người lớn”.
Người đàn ông nhận lấy danh thϊếp, Lâm Ôn tạm biệt với Đại Bảo đang ngồi trong xe đẩy.
Quay lại toa xe, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Bữa tối trên xe lửa mùi vị khó ăn, Lâm Ôn tài chính eo hẹp, cũng không thích lãng phí, cô kiên quyết ăn hết sạch đồ ăn.
Ăn xong cô dọn dẹp bàn ăn, cũng dọn dẹp bàn ăn của người đàn ông kia sạch sẽ tinh tươm.
Dọn dẹp xong thì Lâm Ôn nhẹ nhàng đẩy sách giáo khoa qua.
Người đàn ông đang nghiêng người dựa vào giường nhíu mày nhìn cửa sổ, anh quay đầu lại, ánh mắt lạnh nhạt.
Lâm Ôn chần chừ muốn lấy sách về lại, người đàn ông đặt tay lên cuốn sách, lật ngược lại để trước mặt anh.
“Qua đây.” Người đàn ông thản nhiên nói.
Lâm Ôn lập tức qua ngồi, cùng người đàn ông nhìn vào sách.
Học học mãi, Lâm Ôn cũng mệt mỏi, mí mắt bất giác cũng muốn sụp xuống. Tinh thần người đàn ông thì lại rất tỉnh táo, gõ vào bàn nói: “Đừng ngủ.”
Tối qua Lâm Ôn ở khách sạn nhỏ ngủ không ngon, cô mở mắt ra, không bao lâu lại bắt đầu buồn ngủ, cô nằm sấp xuống: “Cháu nằm mười phút thôi.”
Cô tỉnh lại sau mười phút dài đằng đẵng, cô vừa xoa xoa cánh tay bị đè tới mức tê rần vừa quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông không biết đã ngủ lúc nào trên giường phía sau cô.
Nhiệt độ điều hoà trong xe lửa rất thấp, Lâm Ôn ngáp một cái, giũ chăn ra đắp cho người đàn ông.
Người đàn ông ngủ thẳng một giấc đến trạm trung chuyển, chuông báo điện thoại Lâm Ôn đúng giờ vang lên, trời còn chưa sáng, cô đánh thức người đàn ông dậy: “Này, này, dậy đi…”
Người đàn ông ngủ sâu, không động đậy gì.
Lâm Ôn đẩy anh: “Dậy đi, đến trạm trung chuyển rồi!”
Một lúc lâu sau, người đàn ông miễn cưỡng mở mắt ra.
Lâm Ôn nói: “Đến trạm rồi, dậy mau đi.”
Người đàn ông giống như vẫn chưa tỉnh, vẫn không nhúc nhích nhìn cô, Lâm Ôn nâng tay khẽ vẫy trước mặt anh: “Chú ổn chứ?”
Người đàn ông chặn tay cô lại, xốc chăn lên, chậm rãi ngồi dậy, khẽ xoa xoa mặt.
Xuống xe trung chuyển, đến một đoàn tàu khác, bọn họ ngồi ghế cứng.
Trời tờ mờ sáng, hai người vẫn còn buồn ngủ, chẳng có tâm tư nói chuyện gì, bọn họ không nói lời nào thay phiên đánh răng rửa mặt, quay lại rồi cùng nhau ăn ít gì đó.
Ăn xong xuôi cũng tỉnh táo hơn, Lâm Ôn nhìn cảnh đẹp mặt trời mọc bên ngoài cửa sổ, hai chân khẽ đung đưa dưới bàn.
Có lẽ đung đưa cũng gây ảnh hưởng, người đàn ông ở đối diện nhìn cô.
Lâm Ôn chầm chậm ngừng lại.
Người đàn ông hỏi: “Đã nói với ba mẹ em chưa?”
Lâm Ôn lắc đầu.
Hôm nay là ngày ba mốt tháng tám, ngày mai sẽ khai giảng rồi, Lâm Ôn muốn để vào lúc cuối cùng rồi mới nói.
Lâm Ôn hỏi anh: “Chú thì sao, đã nói với ba mẹ chưa?”
Người đàn ông không lên tiếng, lấy thuốc là và bật lửa từ trong túi áo.
Lâm Ôn nhìn chằm chằm vào bao thuốc, có lẽ nhìn quá tập trung nên người đàn ông mở bao thuốc ra, ý bảo cho cô một điếu.
Lâm Ôn ngơ ngác, lắc đầu.
Người đàn ông khẽ cười, rút ra một điếu thuốc ngậm trong miệng nhưng lại không châm thuốc.
Lâm Ôn lên tiếng: “Trên xe lửa không được hút thuốc…”
“Mấy chỗ nối toa có thể hút.”
“Ồ…”
“Không hút một điếu sao?” Người đàn ông khẽ đẩy nắp bao thuốc: “Có thể giải sầu.”
Lâm Ôn nhíu mày: “Mùi thuốc hôi lắm.”
Đối diện bên lối đi là ba người đàn ông trung niên và một đứa trẻ đang ngồi, mới sáng sớm trên bàn chỗ bọn họ đã có rượu có đồ ăn, mùi vịt om cay ngào ngạt khiến người ta cũng chảy nước bọt.
Lâm Ôn khẽ hất cằm về phía đối diện nói: “Nếu cháu muốn giải sầu thì sẽ chọn uống rượu.”
“Em?”
Lâm ôn gật đầu, đợi người đàn ông nói một câu “Không tin”.
Nhưng người đàn ông chỉ bình tĩnh nói: “Rượu thì không hôi?”
“… Đỡ hơn thuốc lá.”
Bọn họ nói chuyện cũng không lớn tiếng, nhưng bàn bên đối diện lối đi lại thính tai, ba người đàn ông trung niên cười ha ha đưa qua một chai rượu Nhị Oa Đầu nhỏ, rồi lại đưa hai cánh và hai chân vịt nói là mời bọn họ ăn.
Bọn họ không từ chối được, chỉ đành nhận lấy, Lâm Ôn lục lọi, ngoài mì tôm thì cũng không có đồ ăn vặt, cuối cùng người đàn ông khẽ cười, đáp lễ một lượt thuốc lá.
Lâm Ôn: “…”
Cuối cùng người đàn ông cũng không hút thuốc lá, anh cầm điếu thuốc nhét lại vào trong bao thuốc rỗng.
Thời gian vẫn còn sớm, anh ôm cánh tay, tựa vào cửa sổ nhắm mắt ngủ.
Lâm Ôn lật sách, xem mệt rồi cô lại ngước mắt nhìn rượu trên bàn, nổi lòng hiếu kỳ, cô chậm rãi nâng tay lên.
Sắp chạm đến chai rượu thì bỗng nhiên mu bàn tay lại bị đánh một cái, cô bị đau rụt mạnh tay về, nhìn sang đối diện.
Người đàn ông mắt, lười biếng nói: “Em vẫn còn nhỏ, đợi trưởng thành đi.”
“… Cháu không uống.”
“Vậy thì cũng đừng có chạm vào chai.” Người đàn ông lại nhắm mắt lại.
Lâm Ôn nhìn chai rượu trong suốt chằm chằm, lặng lẽ gặm cánh vịt.
Có lẽ là mùi vịt quá nồng, người đàn ông đối diện nhắm mắt hỏi: “Em biết làm cơm không?”
Lâm Ôn nhìn anh đáp một tiếng: “Có.”
“Biết làm gì?”
“Rau dưa món mặn đều biết làm, không biết làm hải sản.” Trấn nhỏ không ở gần biển, rất ít khi ăn hải sản.
“Bò hầm có biết không?”
“Biết.”
“Ừ.” Người đàn ông không nói nữa.
Lâm Ôn cầm cánh vịt, quan sát đối phương.
Cô chỉ có thể nhìn thấy từ phần mũi anh lên trên, râu quai nón đã che hơn nửa gương mặt anh, cũng không biết rốt cuộc trông anh thế nào.
Lâm Ôn chỉ ăn một cánh vịt, còn lại ba cái đều để lại cho người đàn ông.
Ngày mai đã khai giảng rồi, trên xe lửa có học sinh đều hứng thú vui vẻ thảo luận gì đó, Lâm Ôn nghe câu được câu mất.
“Tớ chưa viết văn nữa.”
“Cũng không biết lớp trưởng định chọn ai.”
“Vương Vũ phân đến lớp nào?”
“Cậu ấy cuối kỳ thi không tốt.”
Xe lửa thông báo trạm cả một đường, sắp đến trưa, Lâm Ôn lại nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Nhịp tim cô đập thình thịch nhanh hơn, nhất là khi nhìn thấy đứa nhỏ bên kia lối đi đang thổi căng một quả bong bóng màu đỏ.
Người đàn ông tỉnh dậy, anh khẽ bóp sau gáy, hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Mười một giờ ba phút.” Lâm Ôn không nhìn đồng hồ mà nói thẳng giờ giấc.
11 giờ 3 phút, dừng ở trạm Khang Nghĩa Nam.
Người đàn ông uống chút nước, ăn hết vịt.
11 giờ 36 phút, dừng ở trạm Hưng Hồ.
Đứa nhỏ vẫn đang chơi với quả bóng đỏ, cứ thổi rồi thả, thả rồi thổi.
12 giờ, người đàn ông đi vệ sinh, đi lên thì nhìn vào cuốn sách cô rề rà vẫn chưa qua trang, nói: “Khoanh mấy câu không biết lại.”
Lâm Ôn ngây người.
12 giờ 1 phút, dừng ở trạm Giang Châu.
Đứa nhỏ lại thổi căng quả bóng đỏ lên, lần này nó dùng sức thổi mạnh hơn lúc trước, màu đỏ tươi dần trở nên trong suốt.
Quả bóng bay căng hết mức thì sẽ phát nổ, khi khí căng đến cực hạn thì cũng sẽ xì ra.
12 giờ 2 phút 20 giây, Lâm Ôn đứng dậy, lo lắng nhìn hướng người đàn ông rời đi.
12 giờ 2 phút 45 giây, chỉ dừng ở trạm hai phút, còn lại mười lăm giây, xe lửa đã sắp xuất phát, người đàn ông đi vệ sinh vẫn chưa quay lại.
***
“Tu tu…”
Tàu lửa khởi động, Lâm Ôn hoàn hồn.
Hành khách lần lượt đi đến, mấy cây dù nhỏ nước ở khắp nơi.
Đã xuất phát hơn nửa tiếng, vẫn còn ba tiếng nữa sẽ đến trạm Giang Châu. Lâm Ôn nhìn cửa sổ, cửa sổ ướt nước mưa, cảnh tượng cũng mơ hồ.
Trong xe không còn người đàn ông nhiệt tình, không còn mùi vịt thơm nồng, không còn đứa nhỏ thỏi quả bóng đỏ.
Cái gì cũng không có.
Điện thoại có cuộc gọi đến, Lâm Ôn nhìn tên hiện trên điện thoại, bất giác tim lại đập mạnh một nhịp, nghe máy, cô nghe thấy tiếng Chu Lễ bên kia điện thoại: “Anh về rồi, em ở đâu?”
Lâm Ôn đứng bật dậy từ trên ghế.
Mấy phút sau, xe lửa tiếp tục chạy trên đường ray hành trình của mình, bên ngoài đường ray có người đang chạy xe đuổi theo.
Lâm Ôn lo lắng đứng đợi trong toa, cảnh tượng này giống như lại lặp lại cảnh tượng chín năm trước.
Ngày 31 tháng 8 chín năm trước, 12 giờ 2 phút 45 giây, trạm Giang Châu còn cách thành phố Nghi Thanh ba tiếng rưỡi, quả bóng đỏ đã thổi đến cực hạn, người đàn ông vẫn chưa quay lại, Lâm Ôn mở vali ra, bỏ sách giáo khoa vào trong, vội vàng chạy xuống xe lửa.
Giây phút vừa xuống xe, xe lửa lại tu tu khởi động, cô đứng ở ngoài xe, kiễng chân nhìn vào bên trong cửa sổ xe.
Người đàn ông quay lại từ nhà vệ sinh, thấy ghế đã trống, Lâm Ôn đuổi theo xe, cô đổi xưng hô, vẫy tay gọi người: “Anh ơi…”
Người đàn ông được người đàn ông trung niên bàn kia chỉ cho thì nhìn qua, rõ ràng nhìn thấy cô nhưng lại không nhúc nhích, khoảng cách kéo dài ra vô tận.
Thời gian trôi qua, ba mươi mốt tháng tám chín năm sau, đoàn tàu lại như chạy ngược lại, lần này là từ thành phố Nghi Thanh đi về trạm Giang Châu.
Lâm Ôn ở trong xe đợi một trạm lại đến một trạm, mười lăm phút, nửa tiếng, một tiếng…
Không có một chỗ nào thích hợp gặp nhau, chỗ thích hợp gặp nhau nhất là ở trạm Giang Châu.
Khi người đuổi theo xe lửa cuối cùng cũng đuổi tới kịp thì Lâm Ôn cũng nhảy xuống xe.
Ở bên ngoài mưa nhỏ, Lâm Ôn che dù nhảy xuống bậc thang, chạy về phía người vừa dừng xe đang chạy đến.
Cô lao vào trong lòng anh, một tay ôm chặt eo anh, một tay giơ cao dù che mưa cho anh.
Chu Lễ phong trần mệt mỏi đuổi theo cả một đường, ở trước trạm Giang Châu, anh gạt dù của Lâm Ôn ra, kéo lấy tay cô để hai tay cô ôm lấy anh.
Mưa gió ập tới, chiếc dù xoay vần dưới đất, Chu Lễ ôm người lên khỏi mặt đất, dùng sức hôn cô.
Anh ôm người đi thẳng về xe, vào trong xe, Chu Lễ ngồi vào ghế lái, giọng khàn khàn lên tiếng: “Tìm một chỗ đi.”
Lâm Ôn nói: “Nhà em…”
Nhà Lâm Ôn ở trong khu nhà cách trạm xe mười phút đi xe, Chu Lễ chạy vọt với tốc độ tối đa cho phép, chớp mắt đã đến nơi.
Đỗ xe xong, anh mở hộc găng tay, lấy ra hai hộp nhỏ bên trong, Lâm Ôn trợn mắt ngây người nhìn, Chu Lễ xuống xe đi vòng qua ghế phụ, kéo người ra.
Chu Lễ không nói lời nào đã kéo người vào trong chung cư, trong hành lang không có người, anh một tay ôm Lâm Ôn trên vai, cũng không quan tâm mấy giây này cô sẽ khó chịu.
Lâm Ôn không khó chịu, trong đầu cô như đang đánh trống, lòng hồi hộp, cô choáng váng đã bị đặt xuống.
Căn nhà cũ mười tám năm trước, cửa sắt chống trộm kêu leng keng, mở cửa sắt ra, bên trong còn có một hành lang nhỏ, trên hành lang có kệ giày, cuối hành lang còn có một cửa gỗ.
Chu Lễ ôm Lâm Ôn lên mở cửa, chìa khoá của Lâm Ôn bị rơi xuống đất.
“Ầm…”
Cửa gỗ đóng sầm lại, Lâm Ôn lảo đảo chỉ chỗ, Chu Lễ đẩy cô vào phòng ngủ.
Phòng ngủ của Lâm Ôn trang trí ấm áp, màu sắc tươi sáng như ngày hè rực lửa, lúc này lại không có ai thưởng thức.
Một lúc lâu, Chu Lễ cúi người hỏi: “Hôm đó em gọi anh là gì?”
Ba mốt tháng tám, Lâm Ôn cào cánh tay anh, gần như là khóc không thành tiếng nói: “Anh ơi…”
Thời khắc cuối cùng, mưa lớn rít gào, đập vào cửa sổ, từng hạt mưa như binh lính chịu chết.
Lời thoại kia trong kịch bản chợt hiện lên trong đầu hai người…
“Tôi bị mê hoặc rồi, nếu cái tên khốn kiếp kia không chuốc thuốc tôi thì tôi cũng chẳng yêu anh ta đâu!”