Lãnh Nguyệt Cung
Lãnh Vô Sương nắm chặt tờ giấy trong tay, nga mi nhíu chặt, không biết tột cùng người nọ muốn làm gì, việc Tử Y Tu La xuất hiện trên giang hồ lần nữa đã khiến tất ca sôi sùng sục, nhưng người nọ lại không biết thu liễm, vậy mà quang minh chính đại ngao du Kính Hồ, còn ra tay đánh con trai độc nhất của Lăng Hải bị thương. Mặc dù hành vi của Lăng Tinh không thích hợp, đáng khinh thường nhưng người giang hồ ai cũng nể mặt Lăng Hải, nhiều ít cũng chừa cho Lăng đại thiếu gia vài phần mặt mũi, mà người nọ lại không hề cố kỵ, ở trước mặt tất cả đánh hắn mấy bạt tai? Lăng Tinh là tiểu nhân có thù tất báo, nếu không sẽ không không từ bỏ. Còn có phái Tuyết Sơn, rất ít hỏi tới chuyện giang hồ, chẳng biết vì sao xuất hiện lúc này, đại đệ tử Ngạo Thiên còn kết làm huynh đệ với Diệp Phong, mọi chuyện càng ngày càng phức tạp. Vấn đề ma giao vẫn chưa giải quyết, thực sự chuyện này chưa xong, chuyện khác lại đến, xem ra hạo kiếp khó thoát, gió thổi mưa giông trước cơn bão.
"Cung chủ, cung chủ." Thân ảnh lục sắc bước vào phòng, cắt đứt Lãnh Vô Sương đang trầm tư.
"Ngọc nhi, chuyện gì?"
"Cung chủ, đây là canh hạt sen Ngọc nhi cố ý ngao vì ngài, ngài mau uống lúc còn nóng."
Lãnh Vô Sương tiếp nhận muỗng, thản nhiên thưởng thức, vẻ mặt đạm nhiên, vô sự xum xoe, phi gian tức đạo, nha đầu Tiểu Ngọc này muốn làm gì? Nhìn thần tình Tiểu Ngọc muốn nói lại thôi, thản nhiên nói: "Ân, cũng không tệ lắm."
"Thực sự?" Vẻ mặt Tiểu Ngọc mừng rỡ: "Sợ chỉ có Kiếm Thi tỷ tỷ mới nấu ngon, Cung chủ an ủi Ngọc nhi phải không?"
Thì ra muốn thay Kiếm Thi và Kiếm Kỳ cầu tình, thảo nào chịu khó như thế, bất quá hai người họ chịu phạt hai ngày rồi, hẳn cũng đủ rồi, huống chi bọn họ không có ý xấu, chỉ suy nghĩ cho Lãnh Nguyệt Cung. Lãnh Vô Sương: "Đi đi."
"Ngọc nhi thay hai vị tỷ tỷ cảm tạ Cung chủ!" Tiểu Ngọc nhảy nhót, sớm biết dễ dàng như vậy, ngày hôm qua đã tới rồi, hai tỷ tỷ sẽ không mệt nhọc nhiều như vậy, nhớ đến Tỏa Thần Thai, Tiểu Ngọc không khỏi rùng mình, cước bộ cũng nhanh hơn.
Tỏa Thần Thai ở sơn động phía sau núi, quanh năm không có ánh mặt trời, bên trong động âm u ẩm ướt, tuy là mùa hạ, nhưng hàn ý nhẹ nhàng luôn quanh quẩn, cây đuốc bốn phía chiếu rọi toàn bộ sơn động.
Kiếm Thi, Kiếm Kỳ sóng vai đứng cạnh nhau, tứ chi bị trói chặt, toàn bộ thân thể treo trên không trung, sắc mặt cả hai tái nhợt, trên người còn có chút máu, nhiễm đỏ bạch y, thật khiến người nhìn giật mình.
"Ngươi có khỏe không?" Kiếm Kỳ nhìn Kiếm Thi đau đớn, nhẹ giọng hỏi.
"Không gì, vì sao ngươi ngốc như vậy? Một mình ta bị phạt là đủ rồi, ngươi cần gì phải làm như vậy?" Kiếm Thi không dám nhìn thẳng vào mắt người nọ, cúi đầu thấp giọng hỏi.
"Ha ha, làm sao có thể để ngươi chịu tội một mình? Huống hồ vốn dĩ việc này ta cũng không thoát được can hệ." Vẻ mặt tự giễu vẫn như trước không che giấu được ôn nhu.
"Ngươi... Tội tình gì."
"Lẽ nào ngươi thực sự không biết?" Lòng Kiếm Kỳ đau nhức.
Sáu năm sớm chiều ở chung, sao người này không cảm nhận được cảm tình của ta? Từ lâu đã không còn tình tỷ muội, nhưng như vậy thì sao? Đừng nói đến cung quy nghiêm ngặt, chỉ cần cả hai đều là nữ tử đã không có khả năng.
"Ngươi không cần thấy có lỗi, Kiếm Kỳ không hối hận!" Thấy người nọ không nói gì, Kiếm Kỳ trầm giọng nói, không hối hận vì cùng ngươi chịu phạt, càng không hối hận khi yêu thích ngươi.
Biểu tình kiên quyết trên mặt Kiếm Kỳ, lòng Kiếm Thi khẽ động, không hối hận? Yêu như vậy thực sự có thể chứ?
"Cung chủ có lệnh, giải trừ thiết liên, thả người xuống!" Tiểu Ngọc quát một tiếng đánh vỡ trầm mặc.
Một trận âm thanh vang lên, thiết bản chậm rãi mọc lên, hai người từ từ được hạ xuống, xụi lơ trên mặt đất.
"Kiếm Thi tỷ tỷ, Kiếm Kỳ tỷ tỷ, các ngươi thế nào?" Tiểu Ngọc lo lắng một trận: "Mau! Đưa các nàng đi trị thương, nhanh lên một chút!"
"Dạ!"
Đệ tử Lãnh Nguyệt Cung ba chân bốn cẳng đỡ hai người lên giá gỗ thượng hạng, vội vã rời khỏi nơi âm lãnh.
Mấy ngày qua, Diệp Phong không gặp Lôi Khiếu Thiên, nghe Tiểu Mơ nói, hắn rời khỏi Lôi Chấn sơn trang, sợ một sớm một chiều không thể trở về, mỗi ngày ngoại trừ luyện kiếm thì ở thư phòng nghe Lôi Tam giảng những thứ vô vị khô khan.
"Thiếu gia nên uống thuốc." Ăn cơm tối xong, Tiểu Mơ ngăn cản Diệp Phong định đi tản bộ.
"Tiểu Mơ a, ta nói rồi, ta không có bệnh, không cần uống thuốc." Diệp Phong nhìn chén thuốc màu đen, thật không biết sao Tiểu Mơ lại chấp nhất như vậy.
"Thỉnh thiếu gia nên uống lúc còn nóng." Tiểu Mơ không hề có ý muốn buông tha.
"Đặt xuống bàn đi, một hồi ta uống." Diệp Phong nằm trên giường, thở dài nói.
"Ngươi mau mời Sở cô nương tới."
"Đừng, đừng, đừng a! Ai nha, rốt cuộc ta sợ các ngươi!" Diệp Phong không thể tránh được tiếp nhận chén thuốc, hít sâu một hơi uống sạch sẽ, giống như đang uống hoàng liên. Mỗi lần nói không uống, Sở Yên sẽ bưng thuốc chờ, không nói gì, không làm gì, chỉ im lặng đứng đó theo dõi. Diệp Phong thực sự không chịu nỗi ánh mắt như vậy, cảm giác vô cùng áp bách, cảm giác không uống sẽ có lỗi với tất cả, mỗi lần đều kiên trì không được bao lâu, Diệp Phong đành phải hạ cờ bại trận, ngoan ngoãn uống hết. Tiểu Mơ thông minh không gì sánh được, mỗi lần thấy Diệp Phong nổi lên tính xấu, lập tức xuất đòn sát thủ này, hơn nữa lần nào cũng thành công.
"Tiểu Mơ, chuyện ta dặn ngươi làm thế nào?" Diệp Phong cầm mứt hoa quả chuẩn bị từ trước, vừa ăn vừa hỏi.
"Thưa thiếu gia, dựa theo thiếu gia căn dặn, mọi thứ đã làm tốt."
"Hảo! Đem tới ta xem."
Diệp Phong đứng ở cửa Tuyết Viện bồi hồi bất định, tuy đã quyết định nói rõ tình hình thực tế với người nọ, nhưng ngực luôn cảm thấy bất an, nhưng trước sau gì cũng phải đối mặt, mỗi ngày thấp thỏm thế này, yêu thương lại phải kiềm chế, không bằng thẳng thắng thành khẩn tất cả, một là nhanh nhạc thiên đường, hai là địa ngục vạn kiếp bất phục, nếu người nọ không tiếp nhận, chí ít không hề tiếc nuối.
Nghĩ tới đây, Diệp Phong hít sâu một hơi, cất bước đi vào Tuyết Uyển.
"Yên nhi ngủ chưa?" Diệp Phong gõ cửa phòng, nhẹ giọng.
"Vẫn chưa, Diệp lang vào đi!" Thanh âm ôn nhu truyền ra.
"Nhu nhi đâu?"
"Ân! Đi cùng Tiểu Ngôn và Tiểu Ngữ rồi."
"Nga!"
Căn phòng rơi vào trầm mặc, Sở Yên lẳng lặng ngồi cạnh bàn, đang làm những bước cuối cùng để hoàn thành hà bao, dáng vẻ dưới ánh nến, bóng người in trên tường, đem lại một phong vị khác.
"Nhìn đủ chưa?" Thấy ai đó không mở lời, Sở Yên nhẹ giọng hỏi.
"Ách... Hắc hắc, Yên nhi thật đẹp mắt."
Mặt Sở Yên lập tức ửng đỏ, thế nào lại không bao giờ biết hàm súc? Luôn cũng nói trắng như thế?
"Diệp lang đến đây là vì hà bao?"
Hà bao tử sắc, lá sen lục sắc diễm thúy ướŧ áŧ, hoa sen hồng nhạt khai đắc chính nùng, hai uyên ương thân thiết nổi trên mặt nước, ánh mắt mang theo sủng nịnh, toàn bộ hình ảnh rất sống động, ấm áp lại an tường. Diệp Phong yêu thích không thôi, bản thân có tư cách nhận sao?
"Diệp lang thích không?" Sở Yên nhìn biểu tình khát vọng trên mặt Diệp Phong, ôn nhu cười.
"Ân! Rất thích! Nhưng tạm thời Diệp Phong không thể nhận, Yên nhi, ta có việc muốn nói với nàng, sau đó nàng hãy quyết định có muốn đưa ta hay không."
Trong lòng Sở Yên không hề an ổn, vẫn luôn muốn biết tại sao nội tâm người này lúc nào ưu thương như vậy, nhưng khi hắn muốn nói rõ thì đột nhiên lại không muốn biết, sợ nguyên nhân kia làm bản thân không cách nào chấp nhận.
"Ân." Sở Yên chăm chú nắm chặt hà bao trong tay, trước nay chưa từng khẩn trương thế này.
"Ta cũng có thứ này muốn tặng Yên nhi!" Diệp Phong nói xong, liền lấy trâm ngọc trong tay áo ra.
Sở Yên kinh hỉ một phen, đây là lễ vật đầu tiên Diệp Phong tặng nàng. Một chiếc trâm ngọc, được chế tạo từ bạch ngọc tốt nhất, toàn bộ trong suốt, không hề có tỳ vết, điêu khắc sống động vô cùng, thoạt hình rất khả ái.
"Thích không?"
"Ân, rất thích, Diệp lang có nguyện ý cài cho ta không?"
Nhìn ánh sáng trong mắt người nọ, lòng Diệp Phong không vui vẻ chút nào, nếu như Sở Yên tiếp nhận nàng, đây chính là vật đính ước, bằng không thì xem như lưu lại kỷ niệm, không uổng thời gian quen biết.
Nhẹ nhàng cài trâm ngọc lên, tóc đen mềm mại, trâm ngọc trắng tuyết, cả hai kết hợp sinh động, nếu như Sở Yên cười lên, thật đúng là tiên nữ hạ phàm, làm người nhìn không dám khinh nhờn.
"Chỉ có trâm ngọc này mới xứng với Yên nhi!" Diệp Phong tán thưởng tận đáy lòng.
"Diệp lang đừng chọc ta." Sắc mặt Sở Yên ửng đỏ, nhẹ nhàng quay đầu đi, tách khỏi ánh mắt si mê của ai đó.
"Yên nhi còn nhớ lần đầu chúng ta gặp mặt?" Nhớ lại điệu múa sinh động kia, lòng Diệp Phong dâng lên nhu tình vạn phần.
"Tất nhiên nhớ kỹ, nếu không gặp Diệp lang, sợ rằng Sở Yên..."
"Ngày đó nàng thật đẹp, ta chưa từng thấy ai khiêu vũ sống động như vậy, Yên nhi có nguyện vì ta khiêu một khúc không?"
"Vậy làm phiền Diệp lang thổi tiêu làm nhạc đệm, thế nào?" Nhìn nhãn thần Diệp Phong phức tạp, trong lòng Sở Yên bất an, khát vọng xen lẫn bi thương, hắn như vậy chọc người đau lòng.
Diệp Phong nhẹ nhàng cởi trúc tiêu bên hông xuống, đặt bên môi, âm thanh du dương lan tỏa khắp nơi, vẫn là thủ hoa mai tam lộng, nhưng hôm nay nghe vào tai lại thê lương ai oán, thật khiến người không nhịn được muốn biết cố sự phía sau. Ánh mắt người nọ ôn nhu như vậy, thâm tình tự biển, để người khác phải cam nguyện trầm luận.
Sở Yên khởi vũ theo âm nhạc, tóc dài đen nhánh chuyển động theo thân thể mềm mại, trường tay áo dài phất phới, giống như giao long, thon thả dịu dàng, mềm mại không xương, nhẹ lay động, thân thể thướt tha, ngọc trâm trên đầu phát sáng.
Sở Yên dùng ống tay áo che nửa gương mặt, ánh mắt đưa tình, kiều mị xen lẫn nghịch ngợm khả ái, thêm vào mùi thơm bát ngát thấm vào ruột gan, Diệp Phong mê luyến không ngớt.
Diệp Phong nhìn nữ tử xinh đẹp thiên tiên, kỹ thuật múa như vậy, quyến rũ như vậy, đa tình như vậy, là khát vọng của bản thân, nàng muốn vũ khúc này vĩnh viễn không ngừng lại, đồng thời mong thời gian cũng ngừng ở tại thời khắc này.