Đêm qua đột nhiên có cơn mưa phùn, đổi được mát mẻ tạm thời, trong không khí tràn ngập vị đạo mùa hè, khí tức mùi bùn đất tươi mát phảng phất khắp nơi, khiến tinh thần được nâng cao.
Trên đường có vài cái hố vẫn còn lưu nước mưa, một chiếc xe ngựa xa hoa không nhanh không chậm chạy qua, theo sau mã xa là hai con ngựa cao to do hai vị công tử diện mục thanh tú cưỡi, tướng mạo giống nhau, mặc ti chất lam sam, khí chất không tầm thường phụ trợ, bảo kiếm bên hông càng làm hai người tăng thêm vài phần tư thế oai hùng. Bên phải mã xa là người toàn thân mặc lương câu, giữa trán có một hỏa hồng mờ mạt giống như hỏa diễm, ngoại bào đạm sắc như đồ án nước chảy phù vân, có vẻ nho nhã phiêu dật, tử quan trên đỉnh đầu, để lại một ít tóc đen tùy tiện tản hai bên mặt, mày kiếm nhập tấn, tử mâu khép hờ, khóe miệng khẽ nâng lộ ra nụ cười tà tà.
Cách đó không xa, có mười mấy con tuấn mã, tất cả đều có trường kiếm bên thắt lưng, vẻ mặt ai ai cũng cảnh giác đề phòng. Dẫn đầu là nam tử ước chừng hơn ba mươi tuổi, trán rộng, lông mày rậm, mắt to, hai mắt lấp lánh hữu thần, tầm nhìn không bao giờ rời khỏi người Tử y bên phải mã xa.
Đây chính là đoàn người Diệp Phong đi du ngoạn, vì không muốn người khác chú ý, nên nàng phân phó Lôi Nhi cách xa một chút, không cần đến gần quá mức.
Kính Hồ nằm ở thành Đông Thanh Xa Thành, lúc này nước ở Kính Hồ, trong suốt mát mẻ, người cá chơi đùa. Mặt hồ rộng lớn, gợn sóng không sợ hãi, liễu thụ xanh biếc, đàn sơn phía xa xa, đình tức giác nằm giữa hồ… Ảnh ngược in trong làn nước, non sông tươi đẹp…
Mạc Ngôn, Mạc Ngữ muốn đi dạo chơi, vừa vào thành đã cùng Nhu nhi tách ra, Diệp Phong cũng không ngăn cản, dặn Lôi Nhị cho vài người đi theo, thuận tiện đem bạc, không biết ba người sẽ mua bao nhiêu thứ.
Diệp Phong đỡ Sở Yên hiền hòa lên thuyền hoa cao ba tầng, chuẩn bị chuyến du ngoạn Kính Hồ. Diệp Phong ngại bên trong buồng không được thông thoáng, nên kéo Sở Yên ra phía đầu thuyền, tinh tế thưởng thức không khí ngày hè. Nhìn từ phía đầu thuyền, đàn sơn liên miên không dứt, toàn bộ Kính Hồ giống như bảo khố kính, tương khảm thiên địa, Diệp Phong không khỏi nhớ tới hình dung ở kiếp trước, thần thoại Tây hồ: “Tây hồ minh châu tự trời giáng, phi long Phượng Vũ đến tiễn đường.”
Rất nhiều thuyền hoa lướt trên mặt hồ, vương tôn công tử, thư sinh nho nhã, hoặc hô bằng hoán hữu, hoặc nâng chén trò chuyện, dường như cùng Kính Hồ hòa hợp nhất thể, tiếng trò chuyện vui cười không ngừng bên tai.
“Đúng là mỹ cảnh nhân gian!” Sở Yên nhìn hoa sen trên mặt hồ, tán thưởng tự đáy lòng.
“Dù sao vào mùa này, Kính Hồ cũng không phải đẹp nhất, nhưng mọi thứ vẫn quá mê hồn. ‘Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích, ánh nhật hoa sen khác hồng’.” Diệp Phong nhớ lại thủ thi của cổ nhân ngày xưa, lập tức bật thốt.
“Không ngờ Diệp lang có thể xuất khẩu thành thơ, thi hình dung cảnh này, quá hợp lý.”
“Ách… Hắc hắc, Yên nhi thực sự quá khen, sao nàng không đánh một khúc trợ hứng?” Diệp Phong lập tức đề nghị.
“Diệp lang đã muốn, sao Sở Yên dám từ chối, xin bêu xấu.” Nói xong thản nhiên cười, đi vào khoang thuyền. Dáng vẻ tươi cười vừa rồi giống như hoa sen không nhiễm nước bùn, rung động lòng người, Diệp Phong nhìn đến thất thần, đến khi tiếng đàn du dương lọt vào tai mới hồi phục tinh thần.
Chỉ thấy người nọ ngồi ngay ngắn, tóc đen như thác thẳng thùy bên hông, áo khoác nhũ bạch bao bọc thân thể, mười ngón tay thon dài, tại đàn cổ thượng mạt, thiêu, câu, dịch, đả, trích, một chuỗi âm thanh du dương nghe như âm phù chảy xuôi, uyển chuyển triền miên, bình thản trầm ổn, mang theo một thoáng đau lòng, nhẵn nhụi hàm súc, tốc độ chậm chạp nhưng ăn sâu vào nội tâm.
Ngọt ngào ưu thương chạm vào lòng Diệp Phong, trái tim lập tức đau nhức, lấy ra trúc tiêu hợp tấu. Bốn mắt tương giao, thâm tình nồng đậm tất cả đều hòa nhập một cách triệt để, thời gian giống như ngừng tại thời điểm này.
Âm tiêu u oán mê ly, tiếng đàn tao nhã thoát tục, lay động bầu trời Kính Hồ, du khách cũng dừng chân thưởng thức, và chìm đắm trong đó.
Khúc nhạc kết thúc, hai người nhìn nhau cười, phần tình cảm trong ngực đã sáng tỏ, nếu Diệp Phong không phải nữ nhi, chắc chắn sẽ cầu hôn Sở Yên ngay tại chỗ này.
“Không biết đánh đàn thổi tiêu là người phương nào? Tại hạ Ngạo Thiên, chẳng biết có thể diện kiến hay không?” Giọng nói xa lạ vang lên đánh vỡ bầu không khí.
Mày Diệp Phong hơi nhíu lại: “Lôi Nhị, ai lại gây ra tiếng động lớn như vậy?”
“Thưa thiếu gia, là đại đệ tử của Tuyết Sơn - Ngạo Thiên.”
“Phái Tuyết Sơn? Ngạo Thiên? Nói với hắn, bản thiếu gia không gặp.” Diệp Phong không nhìn vung tay nói.
“Thiếu gia, phái Tuyết Sơn chưa bao giờ bước chân vào Trung Nguyên, không biết sao lại gặp ở đây, huống hồ hắn chỉ vì văn khúc mà đến, thỉnh thiếu gia tam tư.” Lôi Nhi ở bên ngoài khoang thuyền chắp tay đáp.
“Để hắn đợi một lát, ta sẽ ra.”
“Dạ, thiếu gia.”
“Yên nhi, ta đi gặp tên Ngạo Thiên gì đó, nàng có muốn đi cùng ta hay không?”
“Ân.” Nói xong lập tức đứng dậy, sóng vai với Diệp Phong.
“Tại hạ Ngạo Thiên, nghe chi khúc cầm tiêu hợp tấu, nên tìm đến, đã quấy rầy, xin huynh đài thứ lỗi!” Nói xong nhìn Diệp Phong ôm quyền vái chào.
Chỉ có một mình đứng trên thuyền nhỏ, người này thân cao ước chừng một thước, niên kỹ khoảng hai mươi, mặc bạch y, thắt lưng ngọc đai, đầu buộc khăn chít đầu, tướng mạo bất phàm, đúng thật khí phách thư sinh, nhưng mắt hổ tinh quang, vừa nhìn liền biết đây là cao thủ tầm trung.
“Tại hạ Diệp Phong, tiếng tiêu khó nghe, xin Ngạo huynh đừng chê cười. Nếu không phiền, chúng ta cùng nhau đối ẩm một chén, thế nào?” Diệp Phong bận rộn thi lễ, thấy đối phương thoải mái, Diệp Phong cũng nổi lên ý muốn kết bạn.
“Như vậy rất tốt, làm phiền!” Nói xong lập tức nhảy lên thuyền hoa, vững vàng đứng ở đầu thuyền.
“Hảo công phu!” Diệp Phong vỗ tay tán thưởng.
“Diệp huynh quá khen.”
“Lôi Nhi, đem rượu và thức ăn lên, ta muốn cùng Ngạo Thiên huynh đàm đạo một phen.”
“Dạ! Thiếu gia!”
“Tới, Ngạo huynh, vị này là Sở Yên, vừa rồi mới đánh đàn hợp tấu với tại hạ.”
Ngạo Thiên nhìn tiên tử trước mặt, đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó bận rộng thi lễ: “Thì ra là Sở Yên cô nương, thực sự thất kính, thất kính.”
“Sở Yên gặp qua Ngạo công tử.” Đáp lẽ xong liền đứng phía sau Diệp Phong, cúi đầu không nói gì.
“Mời Ngạo huynh ngồi.”
“Thỉnh!”
Hai người ngồi vào chỗ của mình, người hầu nối đuôi đem rượu và thức ăn lên, Sở Yên ngồi bên cạnh Diệp Phong, giúp nàng thêm rượu, gắp thức ăn.
“Ngạo Thiên kính Diệp huynh một chén, xin thứ lỗi vì quấy rầy. Mời!” Nói xong uống một hơi cạn sạch.
“Ngạo huynh khách khí, tứ hải giai huynh đệ, không cần giữ lễ tiết. Mời!” Diệp Phong không uống rượu thường xuyên, nhưng thấy Ngạo Thiên hào sảng, cũng cạn sạch một hơi.
“Ha ha ha, tiếng tiêu của Diệp huynh dễ nghe, tuấn nhã lỗi lạc, vốn tưởng là thư sinh, không ngời tửu lượng lại tốt như vậy!”
“Đâu đâu, sao có thể sánh bằng Ngạo huynh, nghe Ngạo huynh nói thế, chẳng lẽ có nghiên cứu về âm luật?”
“Nghiên cứu thì chưa tới, nhưng cũng biết một… Hai…”
Hai người ở đầu thuyền đối rượu chè chén, từ âm luật nói đến thi từ ca phú, rồi bàn luận vài việc trên giang hồ, tiếng cười không ngừng, hận gặp nhau quá trễ.
“Ta cùng Diệp huynh trò chuyện thật vui, có ý muốn cùng ngươi kết bái huynh đệ, không biết ý Diệp huynh thế nào?”
“Này…”
“Lẽ nào Diệp huynh chướng mắt Ngạo Thiên?” Biểu tình lộ ra thất vọng.
“Không! Không như Ngạo đại ca nói. Không phải tiểu đệ không muốn, chỉ là Ngạo đại ca ở tận Tuyết Sơn, chuyện trên giang hồ biết rất ít. Không biết Ngạo đại ca biết ‘Tử y tu la’?”
“‘Tử y tu la’? Cũng nghe qua, người này võ công xuất thần nhập hóa, thủ đoạn tàn nhẫn, gϊếŧ người không chớp mắt, không biết vì sao Diệp huynh lại nhắc tới người này?”
“Thủ đoạn tàn nhẫn? Gϊếŧ người không chớp mắt” Diệp Phong cười khổ: “Không dám giấu, tiểu đệ chính là Tử Y Tu La trong truyền thuyết.”
Ngạo Thiêm sững sốt, quả nhiên như vậy, con ngươi tử sắc, chắc không nói xạo, thất thanh: “Đúng là ngươi?”
“Chính là Diệp Phong!” Nhìn Ngạo Thiên giật mình, lòng Diệp Phong chua xót, không ngờ trên giang hồ bản thân lại có tiếng xấu như vậy, sao có người đồng ý làm bằng hữu với nàng? Chớ nói chi kết bái huynh đệ.
“Ha ha ha…” Ngạo thiên cười lớn: “Lần này Ngạo mỗ đến Trung Nguyên, thực sự không uổng công, có thể may mắn quen biết với nhân vật lớn như vậy!”
“Lời này có ý gì?” Diệp Phong thấy hắn không có khinh bỉ, nghi hoặc hỏi.
“Giang hồ đồn đãi, có thể tin mấy phần? Ngạo Thiên chỉ biết ngươi là Diệp Phong, không quen ‘Tử Y Tu La’!”
“Ngươi thật sự không ngại?” Diệp Phong vẫn không tin.
“Diệp huynh đệ chớ xem thường Ngạo mỗ, quy củ giang hồ ta không để vào mắt, chính nghĩa luôn tồn tại trong lòng.”
“Hảo một câu chính nghĩa tồn tại trong lòng! Ngạo đại ca ở trên, xin nhận tiểu đệ cúi đầu!” Nói xong đứng dậy, hạ bái.
“Chậm đã!”
“Ngạo đại ca đổi ý?”
“Đương nhiên không phải, nếu hai ta muốn kết bái huynh đệ, cần phải cắt máu ăn thề.” Nói xong, rút bội kiếm ở thắt lưng, cắt ngón tay, đem máu hai người nhỏ vào chén rượu.
Diệp Phong hít sâu một hơi, còn muốn cắt máu ăn thề? Kiếm cắt vào thịt rất đau a. Không đợi Diệp Phong chuẩn bị sẵn sàng, Ngạo Thiên đã kéo tay nàng qua, trường kiếm nhất hoa, trong nháy mắt máu chảy ra, Diệp Phong nhịn đau đớn, nhỏ máu vào chén rượu.
“Cạn!”
“Cạn!” Diệp Phong cố gắng bỏ qua mùi tanh, miễn cưỡng đem rượu nuốt xuống.
“Đại ca ở trên, xin nhận tiểu đệ cúi đầu!” Nói xong trịnh trọng thi lễ.
“Xin nhị đệ đứng lên, từ nay về sau chúng ta là huynh đệ, nhị đệ có chuyện gì, chỉ cần nói một câu, nhất định đại ca không chối từ!”
“Ân!” Diệp Phong cảm động, kiếp trước bản thân là con một, cho tới bây giờ chưa từng hưởng thụ tình cảm huynh đệ, tỷ muội, không ngờ lúc này lại có thêm một đại ca, làm nàng cảm khái không thôi.
“Diệp lang, không có việc gì chứ?” Sở Yên nhìn thấy máu thì giật mình, vội vàng đứng lên, dùng khăn quấn ngón tay cho Diệp Phong.
“Ha hả, không có việc gì, Yên nhi không cần lo lắng.” Hai người ngồi xuống lần nữa, tiếp tục đối ẩm.
“Lần này đại ca hạ Tuyết Sơn có chuyện gì?”
“Ai! Không nói gạt nhị đệ, ta phụng sư mệnh hạ sơn tìm kiếm một người.”
“Nga? Đại ca muốn tìm người phương nào? Đã tìm được chưa?”
“Là y thánh Tiên Lưu Vân, tìm thì tìm được rồi, nhưng người đóng cửa hơn mười năm, căn bản không cách nào gặp được.”
“Người này tiểu đệ cũng từng nghe qua, vì sao hắn đóng cửa từ chối tiếp khách?”
“Việc này huynh cũng không biết, gia sư bảo ta đi một chuyến nữa, lần này có thêm thư tín tự tay gia sư viết, đưa thư xong sứ mệnh của ta cũng hoàn thành.”
“Yêu! Ta tưởng ai đánh đàn, đây không phải Sở Yên cô nương đứng đầu Y Tuyết Viên sao? Đã lâu không gặp Sở cô nương, bản công tử rất nhớ thương nàng… Ha ha ha ha…”
Hai người đang tâm tình, chợt nghe tiếng cười hèn mọn truyền đến, thân thể Sở Yên cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, lã chã - chực khóc. Diệp Phong nhẹ nhàng nắm tay nàng, lên tiếng: “Quay đầu thuyền lại, chớ để chó điên sủa bậy làm mất nhã hứng!”
“Dạ! Thiếu gia! Quay thuyền!”
“Đây là người phương nào, vì sao nhị đệ phải tránh mặt bọn họ?”
“Đại ca chớ hỏi, một đám kiến hôi hại người, không đáng nhắc tới!”
“Sở Yên cô nương, đừng vội đi a, thế nào thì chúng ta cũng thường xuyên đến xem nàng khiêu vũ, lâu như vậy không gặp, khiến chúng ta nhớ nàng muốn chết!” Mạnh mập mạp thấy người muốn chạy, lên tiếng ngăn cản.
“Ha ha ha…”
“Đúng vậy, chớ vội, không biết Diệp công tử đối đãi với nàng được không? Nếu như không tốt, Ngô ca ca ta ở đây luôn sẵn sàng hoan nghênh nàng.”
“Ha ha ha ha…” Bốn người cùng nhau cười lớn.
Sở Yên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, không nghĩ tới gặp lại những người này, hơn nữa còn phải nghe bọn họ nói những lời khó nghe như vậy.
“Đáng giận! Cẩu đông tây khinh người quá đáng! Ta phải hảo hảo giáo huấn các ngươi!” Ngạo Thiên gầm lên.
Còn chưa chờ hắn đứng dậy, Diệp Phong đã phi thân nhảy lên, rơi xuống thuyền Lăng Tinh, một đạo thân ảnh xuyên qua xuyên lại, chỉ nghe âm thanh ‘Ba ba ba’ không ngừng vang lên.
Chớp mắt Diệp Phong đã quay lại bên cạnh Sở Yên, ôn nhu nói: “Yên nhi chớ sợ, chắc chắn ta sẽ giao huấn bọn họ thật tốt!”
Nói xong nhìn Ngạo Thiên ôm quyền: “Bọn tiểu tặc này, không dám làm phiền Ngạo đại ca, tiểu đệ tự giải quyết là được.”
Còn bọn người Lăng Tinh, ai cũng ôm mặt kêu la đau nhức, năm ngón tay đỏ tươi in rõ ràng.
“Ngươi dám đánh bản thiếu gia? Thực sự muốn chết! Người đâu, lên cho ta, gϊếŧ bọn họ!” Lăng Tinh hổn hển quát lớn.
Mười mấy người mặc hắc y tiến lên phía trước, nhìn chủ tử bị đánh ngay dưới mí mắt, nhưng không thể làm gì.
“Lôi Nhị!” Diệp Phong nhìn những người đó, lạnh lùng lên tiếng.
“Có thuộc hạ!”
“Ngươi biết nên làm thế nào đi? Đừng để ô uế thuyền của chúng ta, thuận tiện chừa mạng bọn họ lại, hôm nay bản thiếu gia vui vẻ, không muốn chấp nhặt với bọn cẩu tặc!”
“Thuộc hạ tuân mệnh!”
Lôi Nhị huýt sáo một tiếng, sáu người đã chờ từ lâu thả người xuống thuyền Lăng Tinh, kiếm trong tay vừa động, tất cả đều bị đánh văng khỏi thuyền, tuy Lăng Tinh là con trai độc nhất của Lăng Hải, bình thường ỷ vào danh khí ở bên ngoài làm xằng làm bậy, còn võ công thì thuộc hạng mèo cào, ba người còn lại đều thuộc nhà thương nhân, chưa bao giờ thấy tràng diện này, sớm sợ đến mức kêu cha gọi mẹ, loạn thành một đoàn.
“Diệp lang, giáo huấn bọn họ đủ là được.” Sở Yên thấy vậy, tâm không đành, thấp giọng khuyên nhủ.
“Hảo! Hôm nay tạm thời tha cho các ngươi, không nên để ta gặp lại lần nữa, bằng không, bản thiếu gia thấy một lần đánh một lần! Cút cho ta!”
“Ngươi chờ đó! Thù này không báo ta không phải họ Lăng!” Lăng Tinh ôm mặt trừng mắt tàn bạo nhìn Diệp Phong.
“Ha ha… Bản thiếu gia còn sợ ngươi sao? Về nhà luyện võ công cho tốt đi rồi nói!”
Nhìn những người đó chật vật rời đi, Diệp Phong không còn tâm tình du ngoạn, liền cùng Ngạo Thiên hẹn ngày gặp lại, cho người đi tìm Mạc Ngôn, Mạc Ngữ và Nhu nhi, rồi cùng nhau hồi phủ.