Ngày hôm sau, Diệp Phong ngủ đến mặt trời lên cao mới tỉnh lại, Lôi Khiếu Thiên căn dặn không ai được phép đến quấy rầy.
“Yên nhi, Yên nhi! Ta đau đầu!” Diệp Phong vừa mở mắt liền nhìn thấy thân ảnh xa lạ lập tức thét lớn.
“Thiếu gia, ngài tỉnh?”
“Ngươi là ai?” Nhìn nữ tử xa lạ trước mắt hỏi.
“Nô tỷ là Tiểu Mơ, hầu hạ thiếu gia rời giường!” Người nọ bận rộn quỳ xuống nói.
Tiểu Mơ? Nga! Được rồi, hiện tại bản thân là Thiếu trang chủ ngân hàng tư nhân - Lôi Chấn sơn trang, chuyện lớn như thế mà quên.
“Đứng lên đi, Yên nhi đâu?” Diệp Phong xoa xoa huyệt Thái Dương, cau mày nói.
“Cảm tạ thiếu gia! Sở Yên cô nương có tới vài lần, thấy thiếu gia chưa tỉnh, không dám quấy nhiễu.”
“Gọi nàng tới đi, ta muốn rời giường.”
“Dạ! Ngươi đi mời Sở cơ nương tới.” Tiểu Mơ xoay người nói với tiểu nha hoàn đứng cạnh cửa.
“Dạ!” Người nọ đáp lời rồi lui ra.
“Tiểu Mơ, quần áo cũ của ta đâu rồi?” Đó là đồ nàng mang ra từ Lãnh Nguyệt Cung, nàng không muốn bỏ.
“Nô tỳ đã giặt sạch sẽ, thiếu gia muốn mặc sao?”
“Không, cất giữ cẩn thận.” Giữ lại làm gì? Kỷ niệm sao?
“Thiếu gia, Sở cô nương tới.”
“Mau mời nàng vào!” Diệp Phong mơ hồ lên tiếng.
“Diệp lang, ngươi tỉnh rồi?” Sở Yên vừa nói vừa nhận áo khoác Tiểu Mơ đưa qua.
“Ân, hai tiểu tử thối kia đang làm gì?”
“Luyện kiếm trong sân.” Sở Yên nhẹ giọng đáp.
“Bọn họ chăm chỉ hơn ta! Bây giờ mới dậy, thực sự không nên, võ công cũng sẽ thụt lùi.”
“Diệp lang không cần tự trách, do hôm qua quá chén mới như vậy.”
“Yên nhi, nàng không cần an ủi ta. Rượu ngon nhưng dễ làm hỏng việc! Yên nhi, sau này phải nhắc nhở ta nhiều hơn.”
“Yên nhi nhớ kỹ. Diệp lang đói bụng không? Có muốn dùng cơm chưa?”
“Vẫn chưa đói, đợi thêm lát nữa. Đi, theo ta ra ngoài hoạt động gân cốt.”
Gió ngày hè nhẹ thổi tới, mang theo hương hoa tràn ngập, Diệp Phong hít sâu một hơi, duỗi thắt lưng.
“Yên nhi, bọn họ luyện kiếm ở đâu? Chúng ta đi xem.”
“Vườn hoa.”
Bách hợp tươi mát, câu tiên diễm thược dược, mẫu đơn kiêu ngạo, còn có rất nhiều loại hoa không biết tên, tranh đua nở rộ, xa xa một mảnh Tử Yên hồng. Những chú ong nhỏ đang thu thập mật hoa, thỉnh thoảng còn thấy vài con hồ điệp bay qua bay lại, tạo lên khung cảnh sinh cơ bừng bừng hương khí.
Mạc Ngôn, Mạc Ngữ, người tới ta đi, mỗi một chiêu thức đều rất chăm chú, thỉnh thoảng còn dừng lại thảo luận gì đó, Nhu nhi ở bên cạnh giúp hai huynh đệ lau mồ hôi, bận rộn bất diệc nhạc hồ. Hai người không muốn quấy rầy, xoay người rời đi.
“Tiểu Mơ, ngươi nói trước đây ta ở Mặc Uyển?”
“Đúng vậy, thiếu gia!” Tiểu Mơ đi theo sau hai người, vội vã đáp.
“Dẫn ta qua đó!”
“Dạ! Thiếu gia.”
Đi không bao lâu, tiểu viện độc lập xuất hiện trước mắt, sân không lớn, nhìn sơ lược có chút rách nát, so với đình thai lầu các xung quanh có vẻ khó coi hơn nhiều. Trong viện trống không một vật, cây cối, hoa cỏ cũng không có, hoang vắng một mảnh.
“Ta ở đây?” Diệp Phong thấy kỳ lạ, Lôi Hận là thiếu trang chủ sao lại ở nơi rách nát như thế.
“Dạ, thiếu gia.”
Phòng trong một mảnh hắc ám, qua hồi lâu, Diệp Phong mới nhìn rõ bài biện bên trong, ngoại trừ vài món gia cụ đơn giản thì không có bất cứ thứ gì, màu sắc u ám, thậm chí cửa sổ bốn phía đều bị rèm cửa che khuất, không có tia sáng nào lọt vào được. Diệp Phong hút ngụm lương khí, xem ra Lôi Hận là người có chứng tự bế thích ngược đãi bản thân, với thái độ của Lôi Khiếu Thiên đối với nàng thì chắc chắn mọi thứ đều do bản thân Lôi Hận muốn thế này, thảo nào khoảng thời gian mới tỉnh lại ở Lãnh Nguyệt Cung, nhìn vào thấy màu da trên người trắng bất thường, thì ra do thời gian không tiếp xúc với ánh mặt trời. Diệp Phong càng ngày càng cảm thấy có hứng thú với thân thể này, mỗi một sự kiện đều không thể tưởn tượng nổi, không có còn gì nàng chưa biết, bất quá việc này cũng không thể gấp, chậm rãi tìm hiểu.
“Yên nhi, nàng ở đâu?”
“Tuyết Uyển.”
“Đi, chúng ta qua đó.”
Tuyển Uyển có hai viện trước sau, tiền viện đủ các loài mai, nếu tất cả mai vàng ở đây đồng loạt nở rộ, chắc chắn sẽ rất đồ sộ, chỉ là bây giờ không thể nhìn thấy mỹ cảnh đó. Đi qua hoa viên nhỏ, là hậu viện nơi bắt đầu cuộc sống hàng ngày, ba gian nhà rộng mở sáng sủa, hạ nhân chia ra đứng hai bên trái phải.
Mới vừa tới cửa Tuyết Uyển, Mạc Ngôn và Mạc Ngữ đúng lúc luyện kiếm trở về.
“Diệp đại ca! Đã lâu không cùng ta luyện kiếm! Sở Yên tỷ tỷ, tỷ không quản đại ca, sau này sẽ thua chúng ta.” Tiểu Ngữ nhìn hai người, bất mãn thét to.
“Tiểu tử thối! Mới vài ngày không luyện, làm gì lại đắc ý như thế!”
“Sư phụ đã nói, võ công không thể bỏ bê, phải kiên trì mỗi ngày thì mới tiến bộ.” Tiểu Ngôn nghiêm túc lên tiếng.
“Được! Được! Ta sợ hai ngươi. Yên nhi ở Tuyết Viên, sau này ta cũng sẽ ở đây, tiện ở Yên nhi gọi ta rời giường. Tiểu Mơ, còn phòng trống không?”
“Chuyện này! Trang chủ nói thiếu gia nên ở Mặc Uyển.”
“Mặc Uyển? Không! Ta sẽ ở đây.”
“Thế nhưng…”
“Diệp lang, đây… Không thỏa đáng.” Sở Yên nhìn nét mặt trẻ con của Diệp Phong, khó xử nói.
“Không việc gì, ta sẽ nói với trang chủ, Yên nhi không cần lo lắng. Ách… Hay Yên nhi không thích ta ở lại?”
“Không phải, Diệp lang đừng hiểu lầm. Chỉ là…”
“Chỉ là cái gì? Không phải vẫn còn phòng trống sao?” Diệp Phong kỳ quái hỏi.
“Diệp đại ca, đây là khuê phòng của Sở Yên tỷ tỷ, thế nào có thể tùy tiện ở lại?” Tiểu Ngữ nhìn Diệp Phong không biết gì, sao điểm thường thức như vậy lại không biết?
“A!” Diệp Phong vỗ ót, thoáng chốc khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng.