Cho hạ nhân lui ra, Diệp Phong lẳng lặng ngồi xuống ghế, nhàn nhã thưởng thức trà, bốn người còn lại không biết vì sao tính tình nàng chuyến biến lớn như vậy, thở cũng không dám thở mạnh, ngồi một bên, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết nên nói gì.
“Thế nào im lặng như vậy? Lẽ nào không có gì muốn nói?” Nhìn biểu tình trên mặt bốn người, Diệp Phong nhàn nhạt nói.
“Diệp lang, ngươi thực sự hiểu lầm Lôi trang chủ, là Lôi Nhị cho người tới đón chúng ta, không phải ngươi nói hắn là ân nhân cứu mạng sao?” Sở Yên dẫn đầu lên tiếng giải thích.
“Đúng vậy! Đúng vậy!” Tiểu Ngữ vội vàng phụ họa.
“Các ngươi gặp Lôi Nhị?”
Bốn người cùng nhau lắc đầu.
“Vậy người đến đón có thư tín do tự tay ta viết hay không?”
“Không có.”
“Hay có vật tùy thân của ta?”
“Cũng không.”
“Tiểu Ngôn!” Tiếng quát vang lên, làm bốn người cả kinh.
“Đại ca!” Mạc Ngôn vội vàng đứng lên đáp.
“Trước khi ta rời khỏi đã nói gì với ngươi? Nhắc lại một lần.” Diệp Phong nhìn hắn, nhàn nhạt hỏi.
“Trừ phi nhìn thấy thư tín tự tay đại ca viết hay vật tùy thân, bằng không… Bằng không…”
“Nói!”
“Bằng không tuyệt đối không được tin tưởng bất cứ ai!” Tiểu Ngôn hít sâu lấy hết dũng khí nói tiếp.
“Thế ngươi đã làm như thế nào? Ta đã nói rất nhiều lần, giang hồ hiểm ác đáng sợ, lòng người khó lường, cuối cùng ngươi để lời ta nói ở chỗ nào?”
“Tiểu Ngôn đã sai, xin Diệp đại ca trách phạt!” Mạc Ngôn cúi đầu nhỏ giọng nói.
“Trách phạt? Còn may không xảy ra chuyện gì, nếu gặp phải người có ý xấu, ngươi làm sao?”
“Diệp lang, hắn chỉ là hài tử, ngươi…”
“Hài tử? Vĩnh viễn hắn vẫn là hài tử sao? Còn có nàng, nếu hắn là hài tử, vậy còn nàng? Nàng có ngẫm lại không? Nếu các ngươi có chuyện gì, nàng nói đi, ta làm sao? Ta nên làm gì bây giờ?”
Sở Yên nhìn tử mâu Diệp Phong đầy phẫn nộ, đau lòng không thôi, bởi vì quan tâm quá mức mới như vậy sao? Do bản thân sơ sẩy khiến hắn lo lắng thế này, không biết khi hắn nhận được tin tức phải sốt ruột đến cỡ nào, nghĩ tới đây, hai mắt dâng lên tầng hơi nước: “Diệp lang, xin lỗi.”
Diệp Phong kéo người nọ vào lòng, ôm thật chặt, mùi thơm ngát nhàn nhạt làm nàng yên tâm rất nhiều, một câu nói cũng không nói, chỉ lẳng lặng ôm như thế.
Nhu nhi thấy thế, cho Mạc Ngôn và Mạc Ngữ một ánh mắt, ba người lặng lẽ rời đi.
“Yên nhi, sau này đừng như vậy, được không? Ta sợ.” Chờ tâm tình bình tĩnh chút đi, Diệp Phong lên tiếng.
Lòng Sở Yên run lên, hóa ra hắn cũng có mặt yếu đuối, cũng sẽ không cảm thấy an toàn.
“Ân, Yên nhi nhớ kỹ!” Vỗ nhẹ bã vai gầy yếu, nhẹ giọng thoải mái đáng ứng.
Chậm rãi buông thiên hạ trong lòng ra, Diệp Phong sờ sờ cái mũi lên men, nhếch miệng cười: “Yên nhi, vừa rồi sợ lắm sao? Hắc hắc… Thật ra là ta cố ý, cố ý dọa hai tên tiểu tử thối kia, xem sau này bọn hắn còn dám đem lời ta nói như gió thoảng qua tai hay không!” Thật quá mất mặt, vậy mà thiếu chút nữa khóc nhè, yếu đuối thế này làm sao cho Yên nhi cảm giác an toàn?
Thông minh như Sở Yên làm sao không phát hiện, nhưng nàng không vạch trần, theo Diệp Phong nói: “Ngươi đã làm bọn họ sợ hãi, e bây giờ còn đang sầu não.”
“Mặc kệ, nghĩ thêm một chút cũng tốt. Yên nhi, nàng nghĩ thế nào về lời Lôi Khiếu Thiên nói?”
“Ta thấy hắn không giống nói dối.”
“Vừa nhìn thật là như thế, bất quá ta còn nhiều hoài nghi, hiện tại bản thân ta đang gánh một đống phiền phức, lẽ nào hắn không sợ?”
“Thế nhưng hai người là cốt nhục tình thâm, hơn nữa thế lực Lôi Chấn sơn trang không phải tầm thường, chắc hắn đã có đối sách ứng phó.”
“Vậy nàng nói ta có nên làm Thiếu trang chủ hay không?”
Nhìn hai mắt Diệp Phong phát sáng, Sở Yên âm thầm lắc đầu, rõ ràng đã muốn còn trưng cầu ý kiến nàng: “Diệp lang không ngại thì thử một lần.”
“Ân, ta cũng thấy vậy. Dù sao hiện tại chúng ta không có chỗ dừng chân, bạc thì không nhiều, ta thấy ngân hàng tư nhân Lối Chấn sơn trang rất nhiều bạc, sẽ không để ý thu nhận mấy người chúng ta, hơn nữa làm Thiếu trang chủ hẳn rất uy phong. Yên nhi, nàng xem, làm Thiếu trang chủ, có tiền, có thế lại có uy phong, còn thêm người hầu hạ, mọi thứ đều miễn phí, thực sự quá tốt! Chỉ là mạc danh kỳ diệu thêm người phụ thân, quên đi, ta sẽ thử chấp nhận.” Diệp Phong càng nói càng thấy thân phận thiếu trang chủ này không có gì không tốt, làm cũng không tổn thất gì.
“Ba ba ba” Tiếng đập cửa cắt dứt dòng suy nghĩ của Diệp Phong.
“Ai?”
“Nô tỷ là Tiểu Mơ hầu hạ thiếu gia tắm rửa thay y phục.” Âm thanh ôn nhu từ ngoài cửa truyền vào.
Tắm rửa thay y phục? Cũng đúng, vội vã chạy đi, cả người đều là mồ hôi, thật quá khó chịu: “Vào đi."
“Dạ!”
Một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi bước vào, mặc y phục tím nhạt, dung mạo khả ái, đoan trang thong dong, mặc dù tự xưng là nô tỷ, nhưng thái độ không hề khúm núm, ngôn ngữ hành động không có chỗ nào thất lễ, ngược lại giống tiểu thư khuê các nhiều hơn.
“Nhân gia nhà giàu đúng là nhân gia nhà giàu, một nha hoàn cũng có khí độ bất phàm như vậy.” Diệp Phong cảm thán trong lòng mới lên tiếng: “Ngươi là Tiểu Mơ?”
“Đúng là nô tỳ, thỉnh sau khi thiếu gia và Sở cô nương tắm rửa thay y phục xong đến tiền thính dùng cơm, trang chủ đang chờ.”
“Hảo!”
“Hai ngươi mau dẫn Sở cô nương qua Tuyết Uyển đi.”
“Dạ!” Hai tiểu nha hoàn phía sau nhẹ giọng đáp.
“Khoan, chậm đã.” Diệp Phong vội hỏi.
“Thiếu gia còn gì phân phó?”
“Các ngươi muốn dẫn Yên nhi đi đâu? Tuyết Uyển là chỗ nào? Đi qua đó làm gì?”
“Trước đây thiếu gia ở Mặc Uyển, Tuyết Uyển ở ngay sát vách, nô tỳ cho người dẫn Sở cô nương đi thay y phục.”
“Nga!” Cả người Diệp Phong không khỏi phát nhiệt, bản thân ở chỗ này tắm rửa, chẳng lẽ còn muốn Yên nhi ở bên cạnh? Nàng ngượng ngùng: “Ta biết rồi, đi đi, cẩn thân hầu hạ!”
“Nô tỷ tuân mệnh!”
“Diệp lang yên tâm, Yên nhi sẽ cẩn thận.”
“Ân, ta tắm rửa xong sẽ đi tìm nàng, rất nhanh thôi!”
Nghe lời ấy, mặt Sở Yên nổi lên rặn mây hồng, cũng không dám người ai đó thêm, xoay người rời đi.
“Cái kia… Mau đem nước vào đi.”
“Dạ!”
Mấy hạ nhân nối đuôi đem mộc dũng lớn vào, lại có thêm vài người chuẩn bị nước nóng, Tiểu Mơ đứng bên cạnh, tự mình kiểm tra nhiệt độ lớn, bốn tiểu nha hoàn khác thì đứng xung quanh rãi cánh hoa.
Hơi nước bốc lên, mùi hoa làm say lòng người, khiến Diệp Phong thả lỏng không ít.
“Thiếu gia, mọi thứ đã chuẩn bị xong, mời thay y phục.”
Rốt cuộc đã có thể thanh tẩy người đầy mồ hôi, nghe vậy, Diệp Phong vội vàng bước qua cởϊ áσ ngoài, thắt lưng, vừa định cởi thêm, bỗng nhiên thấy có gì đó không đúng: “Các ngươi đứng đây làm gì?” Nhìn năm người không có ý định rời đi, Diệp Phong kỳ quái hỏi, không thấy nàng đang cởϊ qυầи áo sao?
Tiểu Mơ bước lên đưa tay muốn thay nàng cởi, bốn người khác cũng nhanh chân nhanh tay qua hổ trợ.
“Các ngươi làm gì?” Diệp Phong thét lên kinh hãi, lui mấy bước, đề phòng nhìn năm người trước mặt.
“Nô tỳ đáng chết! Thỉnh thiếu gia trách phạt! Nô tỷ chỉ muốn hầu hạ thiếu gia tắm rửa.” Năm người lập tức quỳ xuống giải thích, âm thanh hơi run.
“Ách… Cái này, không cần, tự ta làm là được. Các ngươi… Các ngươi ra ngoài đi.”
“Dạ, nô tỳ tuân mệnh.”
Nhìn năm người rời đi, Diệp Phong cười thầm, bản thân phản ứng thái quá, còn tưởng năm người muốn phi lễ với mình.
Thanh tẩy một thân uể oải, cả người nhẹ nhàng khoan khoái không ít. Chỉ là y phục Tiểu Mơ chuẩn bị quá mức phức tạp, Diệp Phong thử vài lần không cách nào mặc vào, phiền muộn không thôi, y phục thôi cần gì làm phức tạp như thế?
“Yên nhi, Yên nhi, nàng mau tới giúp ta, y phục này mặc không được.” Trước đây Sở Yên luôn giúp Diệp Phong chỉnh lý y phục, mỗi lần thấy nàng vì mình nghiêm túc săn sóc đều lên tiếng trêu ghẹo, khoảnh khắc đó đặc biệt thỏa mãn.
“Khởi bẩm thiếu gia, Sở cô nương còn chưa chuẩn bị xong, nô tỷ tiến vào được không?” Tiểu Mơ ở ngoài cửa cẩn thận hỏi.
“Vào đi!” Không thể mặc trung y đi ra ngoài? Tuy hiện tại là mùa hè, mà trên người Diệp Phong còn có Huyền Băng chưởng, hàn độc chưa từ, cần mặc nhiều quần áo, ngược lại tiện che giấu thân phận nữ nhi.
Thấy Tiểu Mơ tiến tới gần, Diệp Phong chỉ chỉ đống y phục thất loạn bát tao trên giường: “Ta mặc không được, ngươi giúp ta đi.”
“Dạ, thiếu gia!”
Đại khái khoảng nửa canh giờ, mới mặc xong y phục. Nhìn bản thân trong gương đồng, khí khái bất phàm, mũi cao như tượng, mặc như thoa phấn, tử mâu đảo mắt… Tử bào trên người lộng lẫy quý giá, thể hiện rõ thân phận chủ nhân tôn quý. Quả nhiên người đẹp vì lụa, thoạt nhìn bản thân là nhị thế tổ chính hiệu.
Diệp Phong thỏa mãn gật đầu: “Ân, cũng không tệ lắm. Tiểu Mơ, cảm tạ ngươi.”
Tiểu Mơ sửng sốt, lập tức quỳ xuống: “Cảm tạ thiếu gia khích lệ, đây là bổn phận của nô tỳ.”
“Ai nha, sao lại quỳ? Lúc nào cũng quỳ quỳ, đầu gối không đau sao? Đứng lên đi, đừng động tí là quỳ, ta thấy cũng khó chịu.” Diệp Phong xoa xoa huyệt Thái Dương, bản thân đáng sợ như vậy sao? Thế nào hạ nhân thấy nàng luôn bày ra dáng vẻ sợ hãi.
“Nô tỳ tuân mệnh.”
Nô tỳ? Từ này nghe vào tai cũng không được thoải mái, bỏ đi, sau này từ từ sửa.
“Dẫn ta đi tìm Yên nhi.”
“Hai vị tiểu thiếu gia và Nhu nhi cô nương đã ở ngoài cửa chờ, Sở cô nương sẽ ra ngay.”
“Hảo! Đi thôi.” Nói xong bước nhanh ra cửa.
“Diệp đại ca!” Tiểu Ngữ thấy Diệp Phong, vừa định tiến lên, nhưng nhớ lại biểu tình hung thần ác sát của nàng, nên dừng bước.
Ba người đã thay y phục, nhìn thuận mắt không ít, nhất là Mạc Ngôn, quần áo bạch y, kèm theo biểu tình lạnh lùng, tuy rằng thân thể chưa trưởng thành hoàn toàn, nhưng chắc chắn tương lai sẽ là một mỹ nam. Cùng trang phục, Mạc Ngữ lại kém hơn một chút, vẻ mặt còn trẻ con, ngược lại lộ ra nét đáng yêu. Nhu nhi thì mặc váy hoa, màu hồng nhạt, cả người mềm mại không ít.
“Tiểu tử thối, nhìn hai ngươi rất có khí chất.” Nói xong nhẹ bún trán Tiểu Ngữ một cái.
“Nhu nhi nhà chúng ta càng ngày càng xinh đẹp, tương lai sẽ tìm được phu quân tốt! Ha ha ha…”
“Ngươi…” Nhu nhi mắc cỡ, mặt đỏ bừng, giậm chân sẵng giọng: “Ta sẽ nói với tiểu thư nhà ta, để xem ngươi còn dám khi dễ ta hay không?”
“Tiểu sinh biết tội! Xin Nhu nhi cô nương thứ tội!” Diệp Phong âm dương quái khí trêu chọc, nói xong còn nhẹ cúi đầu.
“Ha ha ha…” Ba người cười lớn, thấy hạ nhân xung quanh mở to mắt sửng sờ, chưa bao giờ thấy Thiếu trang chủ thoải mái như thế.
“Sở cô nương đến!” Tiếng nói vang lên cắt ngang mọi người vui đùa, tất cả đều nhìn lại.
Sở Yên một thân hoàng thủy, bước đi nhẹ nhàng lay động, thướt tha yêu kiều, mày yên như nước, mặt tự phù dung, tóc mây mềm mại. Thần thái tự nhiên, giống Hằng Nga hạ phàm.
Diệp Phong nhìn đến si ngốc, đã sớm biết Yên nhi là mỹ nữ, không ngờ lại đẹp động lòng người như vậy, đến khi nàng bước tới bên cạnh, Diệp Phong vẫn chưa hồi phục tinh thần.
“Uy! Tỉnh chưa?” Khó có cơ hội bắt được nhược điểm của Diệp Phong, Nhu nhi lập tức phản kích.
“Ách…” Khuôn mặt tuấn tú đỏ lên: “Yên nhi đúng thật là đệ nhất mỹ nhân.”
Một câu đơn giản lại làm tim Sở Yên đập liên hồi, sắc mặt ủng đỏ, ôn nhu nói: “Đi thôi, đừng để trang chủ chờ lâu.”
“Hảo!”
Diệp Phong cùng Sở Yên đi đằng trước, Mạc Ngữ, Nhu nhi ở phía sau líu ríu liên tục, Mạc Ngôn thì nhớ lời Diệp Phong, đi sau cùng, theo sát mọi người, thỉnh thoảng cảnh giác nhìn bốn phía. Tiểu Mơ và vài hạ nhân thì đi sau Mạc Ngôn, cả đoàn người có chút đồ sộ.
Lôi Chấn sơn trang quá rộng, đình thai lầu các, hàng lang rắc rối phức tạp, hơn nữa lần đầu đến, căn bản Diệp Phong không nhớ đường, bất quá có Sở Yên bên cạnh, mỗi lần đến ngã rẻ, nàng đều nhỏ giọng nhắc nhở, điều này để Diệp Phong yên tâm không ít.
“Hận nhi, tới tới!” Lôi Khiếu Thiên bước ra cửa chào đón, nắm tay Diệp Phong kéo vào.
“Ách…”
“Mau vào, cha đã phân phó nhà bếp chuẩn bị món con thích nhất, mau nếm thử.”
Một bàn tròn lớn bày đầy loại sơn trân hải vị, đầy đủ cho mười người ăn no nê, người có tiền đúng là khác biệt, bản thân nàng chưa từng thấy ai xa hoa như vậy.
“Hận nhi, ngồi đi! Mọi người cứ tự nhiên ngồi, đây là gia yến không cần câu nệ.”
Chờ mọi người vào chỗ của mình, Lôi Khiếu Thiên vun tay lên, nha hoàn bên cạnh bộn rộn rót rượu cho từng người.
“Hận nhi, đây là Túy Nguyệt nổi tiếng nhất Thiên Tuyết Quốc, nểm thử đi.”
“Nồng mà không gắt, quả nhiên rượu ngon.”
“Ha hả, Hận nhi thích là tốt rồi. Đây là cá dấm đường, cha đặc biệt căn dặn, trước đây con rất thích.”
Lôi Khiếu Thiên vội vàng gắp cá vào chén Diệp Phong, còn bản thân thì không động đũa, Diệp Phong cảm động, nhất định hắn rất yêu thương Lôi Hận, hôm nay nàng chiếm thân thể này, không biết Lôi Hận sống hay chết, người thương tâm chính là phụ mẫu. Ba mẹ ở hiện đại thế nào? Nghĩ tới đây lòng khổ sở không thôi, nếu bản thân không thể báo hiếu cho phụ mẫu thì nên thay chủ nhân thân thể tận hiếu đạo.
“Cha, ngài cũng nếm thử, ăn rất ngon.”
“Con… Con vừa gọi gì?” Lôi Khiếu Thiên lăng lăng nhìn Diệp Phong.
“Cha, không phải ta là nhi tử của ngài sao? Tuy ta nhớ không rõ, nhưng quan hệ huyết thống vĩnh viễn không thể cắt đứt, đúng không?”
“Con nhận ta là cha?” Thoáng chốc Lôi Khiếu Thiên kích động, lệ nóng đảo quanh.
“Vốn là như vậy, chỉ là ta không hiểu chuyện, làm cha lo lắng, sau này nhất định sẽ hảo hảo hiếu thuận.” Nhìn lão nhân rơi lệ đầy mặt, Diệp Phong thấy lòng chua xót, tuy ta không phải thân sinh của ngài nhưng sẽ hiếu thận, chăm sóc chu đáo.
“Ân, ân, hảo!” Lôi Khiếu Thiên lau nước mắt: “Chúng ta phải uống thêm mấy chung.”
“Hảo! Không say không về! Yên nhi, các ngươi cũng uống đi.”
“Đúng! Tất cả cùng uống.”
“Tạ ơn trang chủ, trang chủ là phụ thân của Diệp lang, chính là tiền bối của Sở Yên, Yên nhi kính trang chủ.” Nếu người nọ đã quyết định nhận, bản thân cũng không có gì phải do dự thêm.
“Hảo! Hảo!” Diệp Phong phụ họa.
“Tiểu Ngôn / Tiểu Ngữ / Nhu nhi cũng kính trang chủ một chén.” Ba người thấy thế không cam lạc hậu, đều đứng lên.
“Lão phu sẽ uống tất cả, ha ha ha…”
Bữa cơm hoàn tất, ai cũng hài lòng, mọi người vui vẻ, không chút câu nệ bó buộc, cho đến khi Diệp Phong say mèm mới thôi.