Giang Hồ Kiếp

Chương 20: Luyện võ ( Hạ )

Mạc Ngôn, Mạc Ngữ đi khỏi, bầu không khí lập tức nặng nề.

“Lẽ nào ngươi không có gì nói với ta?” Sở Yên đợi hồi lâu nhưng không thấy người kia có ý tứ mở miệng, u oán hỏi.

“Yên nhi muốn trở về sao? Ha ha, ta đưa nàng đi?” Nói xong liền hối hận, cách chỗ hai người đứng không quá năm mươi bước chính là trúc phòng, còn cần người đưa sao?

“Thế nào? Vội vã muốn ta đi như thế, không muốn nhìn thấy ta?” Sở Yên cố nén đau lòng hỏi.

“Ách… Ta không có ý đó, hơn nữa cũng không cố ý tránh mặt nàng, chỉ là luyện võ quá bận rộn, cho nên…” Diệp Phong vội vàng biện giải.

“Phải… Cùng người khác thì vui vẻ hớn hở, gặp ta lại không có thời gian, đúng không? Hơn nữa ta có nói ngươi né tránh ta sao?” Sở Yên vẫn như trước không buông tha.

“Ách… Hình như không có. Đó là bởi vì… Bởi vì…”

“Bởi vì sao?” Người dáng dấp người nọ ấp a ấp úng, lòng Sở Yên nhói lên, lẽ nào bản thân thực sự đáng ghép như vậy sao? Một lý do cũng không muốn nói.

Hà tất khiến không khí xấu hổ như vậy? Thích chính là thích, sao lại không quả quyết thế này? Có thể Yên nhi thực sự là người nàng muốn tìm, cứ sống theo tâm  mới không tiếc nuối, cứ theo tâm thì bản thân mới không mệt mỏi, nếu thực sự vô duyên thì xem thống khổ sau đó là thứ mà trong nhân sinh ai cũng phải nếm trải, dám yêu dám hận không uổng cuộc đời này! Huống hồ không biết bản thân còn cơ hội thấy mùa hè sang năm hay không?

“Ta sợ cùng nàng một chỗ, sẽ không muốn luyện võ!” Nhìn Sở Yên sắp khóc đến nơi, Diệp Phong không hề trốn tránh, thật thà hồi đáp.

Sở Yên sửng sốt, là nguyên nhân này? Vì vậy né tránh mình? Nhìn người nọ xấu hổ, buồn khổ trong lòng tan biến: “Thế nào không nói sớm? Hại ta lo lắng vô cùng!”

“Yên nhi không tức giận?” Nhìn dáng vẻ tươi cười chói mắt, Diệp phong ngây ngốc hỏi.

“Con mắt nào của ngươi thấy ta sinh khí?”

“Không! Không! Không thấy.” Diệp Phong bận rộn lắc tay.

“Yên nhi, ta muốn dẫn ngươi tới một chỗ.”

“Đi đâu?”

“Đi rồi sẽ biết. Bất quá chỗ này có chút xa, ta dùng khinh công đưa nàng đi. Tuy rằng chưa thể gọi là cao thủ, bất quá không thành vấn đề.”

“Ta… Ta có chút sợ.”

“Không có việc gì! Ôm ta, nếu nàng sợ cứ nhắm mắt lại, nhưng làm thế sẽ không thể thấy cảnh đẹp của Thúy Trúc Phong!”

“Rất đẹp sao?”

“Tất nhiên!” Nhìn biểu tình tâm động trên mặt Sở Yên, Diệp Phong thêm mắm thêm muối: “Nhất là lúc chạng vạng, mọi thứ cộng hưởng càng tuyệt vời hơn, âm thanh gió thôi như tiếng chuông, quả thực là tiên cảnh nhân gian!”

“Hảo! Dẫn ta đi, nhưng không được quá nhanh.”

“Được rồi.” Diệp Phong ôm Sở Yên, cầm tay nàng đặt lên vai phải mình, mũi chân điểm nhẹ, thân thể dường như lo xo, bay lên trời.

“A!” Sở Yên thét một tiếng, hai tay dùng sức ôm cổ Diệp Phong, cả người nhào vào lòng nàng, mùi hương thơm ngát xông vào mũi, làm lòng Diệp phong rung động, thiếu chút nữa trọng tâm bất ổn, từ không trung rớt xuống.

“Yên nhi chớ sợ, có ta ở đây!”

Sở Yên cảm thấy có gì đó sai sai, vội vàng giãy khỏi lòng hắn, mặt ửng đỏ, thế nhưng dưới chân lại không cảm giác, làm nàng kinh hoảng lần nữa nhào vào lòng Diệp Phong.

“Không phải sợ, không có việc gì. Bất quá Yên nhi, nếu như Yên nhi ôm chặt hơn, ta cũng không khách khí! Ha ha ha…”

“Ngươi!” Sở Yên giận dữ, kéo khoảng cách một chút.

“Ngươi dẫn ta đi nơi nào?”

“Tạm thời bảo mật!”

Diệp Phong mỉm cười, mang theo Sở Yên thỏa thích dạo chơi khắp rừng trúc, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh kiệt làm Sở Yên kinh hô không ngừng, nhìn thiên hạ trong ngực vui vẻ, Diệp Phong tự trách một trận, chính vì bản thân tự cho là đúng, mới hại nàng lâu như vậy không có nụ cười tận đáy lòng.

“Mau nhìn đằng kia! Đẹp quá!” Sở Yên chỉ đỉnh núi phía xa xa, vẻ mặt say sưa.

Diệp Phong giương mắt nhìn lên, đỉnh núi có tuyết đọng dưới ánh chiều tà lòe lòe phát sáng, giống như hột xoàn, thực sự quá chói mắt.

“Ta nghĩ nàng đẹp hơn!” Diệp Phong nói nhỏ bên tai Sở Yên.

Ấm áp quấn bên tai, ngứa, Sở Yên đỏ mặt: “Ta nói ngươi nhìn bên kia. Ai cho ngươi… Ai cho ngươi nhìn ta?”

“Ha ha… Yên nhi, mau nhìn phía trước!” Thiên hạ  thẹn thùng, nhu tình trong lòng Diệp Phong tứ tán, nếu như kiếp này có được giai nhân này thì nàng còn cầu gì hơn?

Từ chỗ cao nhìn xuống, toàn bộ ôn tuyền giống như mặt gương sáng, dưới ánh chiều tà rất có vị đạo ‘Bán giang lạnh rung bán giang hồng’.

“Thế nào ngươi biết nơi này?” Đứng bên suối, vẻ mặt Sở Yên hiếu kỳ hỏi.

“Ngẫu nhiên phát hiện. Thế nào? Đây là chỗ tốt, ngoại trừ ta, không còn ai biết.” Diệp Phong đắc ý.

“Ân, Diệp lang. Ta nghĩ…” Sở Yên muốn nói lại thôi.

“Nga! Mau đi! Ta muốn dẫn nàng tới đây tắm. Bình thường ta đều tắm ở đây, nước rất mát!” Diệp Phong vui vẻ nói.

“Ngươi…”

“A! Ta qua bên kia chờ nàng, có việc gì cứ gọi lớn!” Nói xong lắc mình rời đi.

Nhìn Diệp Phong khuất bóng, bốn phía khôi phục vắng vẻ, sắc trời dần dần chuyển tối. Ngực Sở Yên hơi sợ, thế nhưng bản thân thực sự quá lâu không có hảo hảo tắm rửa, hơn nữa không thể để người kia ở bên ngoài quá lâu.

Sở Yên rất nhanh cởϊ qυầи áo và đồ dùng hàng ngày, thân thể bại lộ trong không trung, gió nhẹ lướt qua làm nàng có chút run. Nước mát bao phủ cả người, lỗ chân lông trên người toàn bộ mở ra, tiếp theo đón nhận thư sướиɠ. Nàng ở trong nước giống như mỹ nhân ngư, khi thì khoát nước lên người, khi thì khinh du, tự do tự tại.

Tiếng tiêu du dương vang lên, đánh vỡ bóng đêm tĩnh lặng. Diệp Phong lo lắng cho mình nên thổi tiểu? Lòng Sở Yên cảm thấy ngọt ngào, nàng biết người ôn nhu săn sóc đã trở về, tuy rằng không biết thời gian vừa qua vì sao hắn xa cách như thế, quan trọng là… Hiện tại hắn đã quay lại, cần gì truy cứu nguyên nhân?

Khúc nhạc kết thúc nhưng Sở Yên vẫn chưa đi ra, Diệp Phong cười thầm, nàng thích sạch sẽ như vậy, đã lâu mới được sảng khoái, nhất định không muốn đi ra, vậy đợi thêm một chút! Nghĩ tới đây, lại nhẹ nhàng thổi thêm một khúc, nàng rất thích ca từ của nó:

Loan trăng rằm nhi dạ tiệm nùng

Ánh trăng bạn gió mát

Ánh trăng càng mông lung

Ảnh ngược trong hồ nàng khuôn mặt

Ôn nhu thân ảnh trung

Một chút tương tư sầu

Ánh trắng làm như cũ nhân mộng

Xa vấn cố nhân cũng biết phủ

Trong lòng vọng tương phùng

Chỉ có thỉnh trăng sáng

Mang đi ta ân cần thăm hỏi

Ánh mây truy trứ Nguyệt nhi đi

Lại đợi thêm một lúc, vẫn không có động tĩnh gì, Diệp phong có chút lo lắng: “Yên nhi, Yên nhi, nàng còn tắm sao?” Không ai trả lời.

“Yên nhi, Yên nhi, nàng không sao chứ?”

Ngoại trừ âm thanh gió thổi thì xung quanh hoàn toàn vắng vẻ. Diệp Phong hốt hoảng: Không phải xảy ra chuyện gì chứ? Sao lại để nàng ở trong đó một mình chứ? Vạn nhất bị gì phải làm sao bây giờ? Nàng không biết võ công. Nhớ lại bản thân từng gặp phải rắn hổ mang, Diệp Phong vội vàng chạy về phía ôn tuyền.

Nàng thấy trong hồ có một nữ tử tuyệt trần, nhẹ nhàng trôi trên mặt nước. Yên nhi, không phải đã… Chỉ có người chết mới thế này.

“Yên nhi!” Diệp Phong thống khổ gọi lớn, không kịp nghĩ nhiều, mau mau nhảy xuống dưới, ôm người nọ vào lòng, vuốt ve gương mặt người nọ: “Yên nhi, Yên nhi. Nàng mau tỉnh lại, đừng làm ta sợ.”

Sở Yên đang chìm đắm trong thư thái, bị hàng động của Diệp Phong làm hoảng sợ, mở đôi mắt đẹp tuyệt trần, thấy biểu tình bi thương trên mặt ai đó, lòng Sở Yên đau xót, nâng bàn tay phủ mặt hắn: “Làm sao vậy? Ta không sao.”

“Nàng không chết! Thật tốt quá. Ha ha… Ta sợ muốn chết.”

Hắn cho rằng mình xảy ra chuyện mới lo lắng như vậy sao? Sở Yên cảm thấy mật ngọt tràn khắp người, hóa ra hắn rất để ý mình.

“A!”

“Làm sao? Bị thương ở đâu? Có phải xà độc cắn hay không?” Sở Yên thét một tiếng kinh hãi, Diệp Phong vội vội vàng vàng giúp nàng kiểm tra vết thương.

“Ba!” Một cái tát thanh thúy rơi vào mặt Diệp Phong.

Hai người đều sửng sốt.

Sở Yên nhanh chóng xoay người: “Ngươi… Ngươi đi ra ngoài trước, ta… Ta phải mặc quần áo.”

Lúc này Diệp Phong mới phản ứng lại, bản thân vậy mà ôm Sở Yên đang lõa thể! Nhất thời mặt mày đỏ bừng: “Vậy… Vậy nàng đi ngoài, ta mặc quần áo! A! Không phải, ta mới là người nên ra ngoài, nàng… Nàng nhanh mặc quần áo!”

Diệp Phong chật vật leo khỏi ôn tuyền, sao lại thế này? Nhất định Yên nhi sẽ tức giận. Diệp Phong âm thầm suy nghĩ, lần trước vì nàng không cẩn thận nhìn thấy Sương nhi tắm, kết quả thiếu chút nữa bị đánh chết, còn vì thế bị trục xuất khỏi Lãnh Nguyệt Cung, từ nay về sau không dám nghĩ sẽ gặp lại người nọ. Lần này có phải Yên nhi cũng…

Nghĩ tới đây, lòng Diệp Phong run lên, hàn ý từ bốn phương tám hướng kéo tới, nàng không khỏi rùng mình một cái, không kịp nghĩ nhiều, lập tức ngồi xuống khoanh chân, vận công trừ độc. Gần đây số lần phát độc càng ngày càng nhiều, hơn nữa lần sau nghiêm trọng hơn lần trước, nội lực trong người mơ hồ không thể tiếp tục áp chế, đường tuyến độc đã kéo dài đến khuỷu tay, có lẽ sắp đến ngày bản thân vong mệnh. Diệp Phong không muốn nói việc này với bất cứ ai, bao gồm Hắc Bạch nhị quái, nàng thầm nghĩ phải vui vẻ cùng mọi người trãi qua mỗi một ngày, sau đó lặng lẽ rời đi, nàng hiểu rõ đây là bản thân ích kỷ, nhưng cứ để bản thân tùy hứng một hồi.

Quần áo trên người Sở Yên chỉnh tề bước ra, nhìn thấy Diệp Phong nhắm mắt vận công, không dám tiến lên quấy rầy. Ánh trăng tản ra nhu hòa, lẳng lặng chiếu lên người Diệp Phong, giống như phủ thêm một tầng lụa mỏng, tạo ra cảm giác mỹ hảo mông lung. Nhưng mi tâm hắn nhíu chặt, nhìn có vẻ thống khổ khác thường, sắc mặt mơ hồ trắng bệch, hô hấp liên hồi. Sở Yên âm thầm lo lắng, lẽ nào luyện công khổ cực như vậy?

Đang lúc suy tư, chợt nghe ‘Phốc’ một tiếng, Diệp Phong phun ra ngụm máu tươi.

“Diệp lang!” Sở Yên thét lên kinh hãi, vội vàng tiến tới: “Ngươi không sao chứ?”

“Không sao!” Diệp Phong nhìn Sở Yên yếu ớt cười cười: “Không cần lo lắng. Lúc luyện công không cẩn thận đảo lộn chân khí.”

“Thực sự không có việc gì? Hay tìm tiền bối xem một chút?” Sở Yên không tin lên tiếng.

“Đừng! Yên nhi, nàng đáp ứng ta, chuyện này không được nói với ai, nhất là hai vị sư phụ, được không?” Diệp Phong kéo bả vai nàng, vội vàng nói.

“Thế nhưng… Thế nhưng…”

“Đáp ứng ta, được không?”

“Vậy… Vậy được rồi.” Sở Yên không biết vì sao không thể cho Hắc Bạch nhị quái biết, hay sự tình không đơn giản như hắn vừa nói, nhưng thấy dáng vẻ người nọ cầu xin, không thể làm gì khác đành phải do dự đồng ý.

“Ta biết Yên nhi là tốt nhất!” Nghe lời ấy, Diệp Phong thở dài một hơi. Vừa rồi độc phát mãnh liệt, thiếu chút nữa bản thân bị tẩu hỏa nhập ma, nếu như không có công lực hai mươi năm sư phụ truyền thụ cùng nội công tâm pháp, cái mạng nhỏ này e không còn.

“Ngươi thực sự không có việc gì sao?” Sở Yên vẫn lo lắng như trước.

“Không có việc gì, không phải ta vẫn tốt sao?” Nói xong vội vàng đứng dậy, nhưng vừa rồi vận công quá mệt mỏi, thân thể suy yếu vô cùng, khi đứng lên lảo đảo ngã vào lòng Sở Yên. Mùi thơm thanh nhã xông vào mũi, làm tâm an yên, quay đầu liền thấy gương mặt ôn nhu, hai mắt tràn đầy lo lắng xen lẫn quan tâm. Tiếp xúc gần gũi như vậy, mỗi một lần đều làm tâm Diệp Phong động đậy, nhớ lại tình cảnh vừa rồi càng làm lòng khó kìm nổi, đôi môi hồng hồng như anh đào tràn ngập mê hoặc, nàng rất muốn thưởng thức tư vị đó.

Nhìn hai mắt Diệp Phong đỏ ngầu, tim Sở Yên đập không ngớt, loáng thoáng biết người nọ muốn làm gì, bản thân cũng không nghĩ sẽ từ chối, ngược lại còn có chút chờ mong.

Nhìn Sở Yên nhắm hai mắt, ngực Diệp Phong mừng rỡ như điên, Yên nhi không từ chối, đây là cổ vũ mình đúng không? Trái tim phóng đến tận cổ, ngay khi môi hai người gần tiếp xúc, thì lời sư phụ giống như sấm sét lọt vào tai Diệp Phong, nếu như hôn xuống, có thể hai người sẽ rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục, không có đường quay lại, nếu Yên nhi biết chân tướng, thì chuyện sẽ thế nào?

Diệp Phong đau xót, hôn nhẹ trán Sở Yên: “Yên nhi, chúng ta trở về thôi.”

Bi thương chợt lóe rồi vụt tắt nhưng vẫn không thoát khỏi hai mắt Sở Yên, mặc dù có chút thất vọng, nhưng tâm kết giữa hai người chưa giải làm sao có thể thản nhiên đối mặt, thời điểm chưa đúng lúc.

Suốt đoạn đường hai người không nói chuyện, mỗi người ôm lấy tâm tư riêng trở về.