Giang Hồ Kiếp

Chương 19: Luyện võ ( Trung )

Nhìn thân ảnh rời đi, Bạch Quái thở dài một tiếng, có thể đây là thiên ý, hài tử này giống phụ thân quá cố chấp, một khi nhận định điều gì sẽ kiên định dù khó khăn thế nào.

Diệp Phong ngồi bên ôn tuyền, suy tư về những lời sư phụ vừa nói. Hóa ra chủ nhân thân thể này cùng Nhị Quái có quan hệ sâu xa, cho nên thân phận không tầm thường, giang hồ báo thú? Hắc Bạch nhị quái quen biết với phụ thân nàng, xem ra cừu hận hẳn do hắn lưu lại. Đây cũng thật quá, phụ thân bị kẻ thù gϊếŧ chết, sau đó thù cha tất báo, nhưng mình lại không biết gì vì sao phải thay hắn báo thù?

Huống hồ hiện tại bản thân còn lo chưa xong, dính vào một đống rắc rối. Quái tử thủ, Tử Y La Sát, Lôi Khiếu sơn trang, Lãnh Nguyệt Cung, còn chọc giận cái tên Tử Thủy, một chưởng của Huyết Sát khiến bản thân thống khổ đến tận bây giờ, thù này không báo mới phi quân tử. Hơn nữa, Yên nhi đối với nàng e không đơn giản là cảm kích, sớm chiều ở chung, có phải bản thân cũng đã động tình hay không?

Lắc lắc cái đầu muốn xua tan suy nghĩ rối tung trong đầu, Diệp Phong vừa nghĩ vừa nhảy xuống ôn tuyền. Vô luận như thế nào, việc cấp bách trước mắt là luyện võ thật tốt, ở thế giới này không biết võ công thì nửa bước cũng khó đi. Mặc dù có nhiều phiền não, nhưng sinh hoạt vẫn phải sinh hoạt, sống luôn luôn là việc trọng yếu nhất, còn những cái khác đành để tùy duyên.

“Diệp lang, ngươi đã trở về? Thế nào toàn thân lại ướt như thế? Ta đi lấy y phục cho ngươi.”

“Không cần, nàng đi ngủ đi.” Nói xong xoay người rời khỏi.

Sở Yên sửng sốt, không hiểu tại sao ngữ khí người nọ lại lãnh đạm như vậy, lẽ nào nàng làm sai điều gì? Hay căn bản do nàng suy nghĩ nhiều? Nhìn bóng lưng người nọ, Sở Yên lã chã, chực khóc, nhẹ nhàng cắn cắn môi, yên lặng rời đi.

Yên nhi, xin lỗi. Diệp Phong sợ tổn thương, cảm giác nội tâm đau nhức nàng không thể chịu đựng thêm lần thứ ba.

Đại địa vẫn ngủ say như trước, bóng đêm bao phủ toàn bộ Thúy Trúc Phong, thiên hạ trằn trọc một đêm vừa tiến vào mộng đẹp, tình cảnh trong mộng thật khiến người ta mê luyến, không có lừa dối, không phản bội, chỉ có hô hấp quanh quẩn bên tai, ôn nhu làm nàng phải trầm mê trong đó, hạnh phúc bất giác mỉm cười…

“Tiểu tử thối! Mau dậy!” Một tiếng quát lớn thành công đánh thức Diệp Phong.

“Sư phụ, làm gì hung hăn như vậy?”

“Ngươi phải luyện võ, làm hại ta sống không yên ổn. Lão bà tử nói, giờ mẹo không thấy tiểu tử ngươi, ta sẽ không may. Nhanh, mau đứng lên!”

Diệp Phong xoa xoa hai mắt mông lung, ngáp dài nói: “Đã biết! Ta sẽ hảo hảo luyện công. Tiểu Ngôn, Tiểu Ngữ, đại ca phải đi luyện võ, các ngươi không ngủ được thì đi cùng.”

“Uy! Bọn họ không bái sư, ta mặc kệ!”

“Tiểu Ngôn / Tiểu Ngữ, bái kiến sư phụ!” Hai người vừa nghe, vội vàng nhảy xuống giường, y phục cũng chưa mặc, dập đầu bái lễ.

“Ha ha! Hảo tiểu tử! Thật thông minh, thật không hổ theo Diệp Phong bất lâu nay! Thế nào? Sư phụ, bây giờ có thể dạy chứ?” Tất cả đều nằm trong tính toán của Diệp phong, dù sao dạy một người cũng là dạy, ba người cũng là dạy, huống chi hai người này rất muốn có thành tựu về mặc võ công, lại có tuệ căn, vạn nhất ngày nào đó bản thân phải đi, bọn họ cũng tự bảo vệ bản thân. Quan trọng hơn, Hắc Quái chỉ dạy đồ đệ có phong cách riêng biệt, Diệp Phong thực sự không muốn một mình nàng bị khi dễ, có thêm hai người làm đệm lưng cũng dễ chịu hơn.

“Tốt! Dám tính toán ta! Xem một hồi ta thu thập các ngươi thế nào!” Nói xong phất tay áo ra khỏi động.

“Sư phụ, làm cái gì vậy?” Diệp Phong nhìn chằm chằm tam đại rừng trúc, giật mình hỏi.

“Luyện ám khí! Ai có thể tránh khỏi ám khí nhiều nhất, chính là đại đồ đệ của ta!”

“Chuyện này còn phải so sao? Ta lớn nhất, đương nhiên là đại sư huynh!” Diệp Phong thật sự hết cách với vị sư phụ bảo bối trước mặt.

“Diệp đại ca, không nhất định như vậy a!” Tiểu Ngôn nhàn nhạt nói.

“Đúng! Nói không chừng ta chính là đại sư huynh!” Tiểu Ngữ không chịu tuột lại phía sau.

“Được lắm, hai tên tiểu tử thối! Dám khiêu chiến quyền uy, không tin thử sẽ biết.” Dù sao ta cũng có hai mươi năm công lực, không tin sẽ thua, Diệp Phong tràn đầy niềm tin.

“Hảo, về phần lựa chọn khu rừng nào, các ngươi cứ tùy tiện.” Bàn tay Hắc Quái vung lên, chẳng thèm để ý.

Diệp Phong kiểm tra bốn phía, sau đó trốn vào bên trái, phía sau một cây cổ thụ to lớn, hai người còn lại cũng vội vàng chạy đi.

“Diệp Phong, vai phải! Tiểu Ngôn, chân trái! Tiểu Ngữ, mông!” Lời còn chưa dứt, ba người hấp một cái, né tránh.

“Ôi!”

“Ôi!”

“Ai u!”

Ba ba cùng nhau kêu thảm, mặc dù nhanh chóng né đi, nhưng không tránh được, lại bị đánh trúng vị trí Hắc Quái nói.

“Không tính! Không tính! Chúng ta chưa chuẩn bị xong!” Diệp Phong hét lên.

“Đúng! Thêm lần nữa!” Tiểu Ngữ ôm mông không phục phụ họa.

“Kẻ thù phóng ám khí sẽ chờ ngươi chuẩn bị tốt sao? Huống hồ sư phụ đã thông báo vị trí, là chúng ta không đủ bản lĩnh.” Tiểu Ngôn xoa chân trái, y ông cụ non nói.

“Ân, cũng là ngươi có ngộ tính! Tiếp tục, tùy các ngươi chọn vị trí!” Hắc Quái nói xong, lập tức chuẩn bị ám khí trong tay.

“Ôi!” Ba người lại cùng nhau kêu thảm.

Ám khí trúng vào người không chỉ đau, mà khi tiếp xúc thân thể liền vỡ vụn, bột phấn tản khắp mọi nơi. Chung quy cả ba không ai tránh thoát, trên người đều có dấu vết, Diệp Phong là thảm nhất, cái mông đau đớn không thôi, thế nên sau đó nàng không thể ngồi, nằm sấp âm thầm phát thệ, nhất định phải luyện ám khí thật tốt, tương lai phải báo thù, để sư phụ bảo bối nếm thử tư vị không thể ngồi bình thường.

“Diệp lang, mau thượng dược đi!” Nhìn dáng dấp người nọ thê thảm, Sở Yên yêu thương nói.

“Không cần, nàng lo cho hai tiểu quỷ kia đi.”

“Sở Yên tỷ tỷ, vai ta đau quá, tỷ mau thổi thổi cho ta.” Tiểu Ngữ nghe lời ấy vội vàng tiến đến làm nũng.

Nhìn bóng lưng Diệp Phong rời đi, Sở Yên đau lòng không thôi, chẳng biết vì sao mọi chuyện biến thành thế này, tình cảnh người nọ ôn nhu săn sóc như ngày hôm qua, nay lại lạnh lùng xa cách.

“Sở Yên tỷ tỷ…” Nhìn biểu tình Sở Yên sững sờ, Tiểu Ngữ kéo kéo ống tay áo nàng, bỉu môi gọi.

“Nga, tốt, để tỷ tỷ thoa thuốc cho ngươi. Tiểu Ngữ, ngày đầu tiên tập võ, cảm giác thế nào?”

“Đừng nhắc nữa, sư phụ không hề biết yêu thương, đây, đây, còn đây nữa, chỗ nào cũng bị sưng.” Tiểu Ngữ chỉ vào vai, chân và cả mông, ủy khuất than thở.

“Kia… Vậy Diệp đại ca ngươi thế nào?”

“Đại ca? Ha ha… Hắn còn thê thảm hơn? Sư phụ chỉ nhắm vào mông hắn. Ha ha ha…” Tiểu Ngữ gần như quên đau đớn, bày ra dáng vẻ hả hê.

“Xì…” Chẳng lẽ đây là nguyên nhân không cho mình thượng dược? Sở Yên nghĩ thầm, hình như biểu tình người nọ có chút nhăn nhó.

“Tiểu Ngữ! Cẩn thận cái miệng, không ta gϊếŧ ngươi!” Bên trong sơn động truyền ra âm thanh tức giận.

“Diệp đại ca vì bị đánh vào mông, nên không dám để Sở Yên tỷ tỷ thổi thổi! Ha ha…”

“Ha ha ha…” Mọi người đều cười lớn.

“Cút!” Tức giận gầm lên.

Buổi chiều phải tập kiếm, Bạch Quái thấy ba người như vậy, có chút không đành lòng: “Ngày hôm nay chỉ giảng giải những điểm mấu chốt trong kiếm pháp, ngày mai sẽ thực hành.”

“Dạ, sư phụ!” Ba người đồng thanh.

“Tiểu Ngô, Tiểu Ngữ, bộ kiếm pháp này không thích hợp với hai ngươi, vi sư có một ‘Nhật Nguyệt kiếm pháp’, hai người tâm ý tương thông vừa đúng phát huy uy lực, vi sư sẽ tìm thời gian truyền dạy các ngươi.”

“Đồ nhi tuân mệnh!”

“Sao? Chỉ còn mình ta?” Diệp Phong nhìn hai người rời đi, tội nghiệp nói.

Bạch Quái không để ý: “ ‘Truy Hồn Kiếm Pháp’ chia làm chín chiêu, mỗi chiêu có chín thức, tổng cộng chín chín tám mươi mốt thức. Chiêu thứ nhất hồn phi phách tán, chiêu thứ hai mục mất hồn tiêu, chiêu thứ ba say lòng hồn mê, thứ tư hồn bất phụ thể, thứ năm kiếm cốt xuy hồn, thứ sáu chiêu mất trí, thứ bảy vong sợ mất mật, thứ tám kinh hồn động phách, thứ chín truy hồn đoạt mệnh.”

Bạch Quái một bên giảng một bên luyện, đằng, na, khiêu, dược, phách, khảm, thiêu, thứ, liêu, bát, giống như du long, trở mình thành phượng, gió kiếm sắc bén. Diệp Phong hoa cả mắt, ao ước không ngớt, chỉ là cái tên cũng đủ hù người, huống hồ bản thân bộ kiếm xác thực là truy hồn đoạt mệnh.

“Hư linh đính kính, dồn khí đan điền, tiến như bắn cung, lui như kéo tơ, xuất kiếm phải nhanh, ngoan, chuẩn,  đây là điểm mấu chốt của Truy Hồn Kiếm Pháp, ngươi phải cẩn thận tỉ mỉ lĩnh ngộ.”

“Dạ, sư phụ.”

“Hảo! Vi sư sẽ luyện lại lần nữa, dụng tâm nhớ kỹ kiếm chiêu.”

Đông đi xuân tới, trong nháy mắt nửa năm trôi qua, võ công ba người tiến bộ không ít. Mạc Ngôn, Mạc Ngữ lĩnh ngộ kiếm pháp rất nhanh, Nhật Nguyệt Kiếm Pháp phối hợp rất ăn ý, khi công khi thủ, tiến thối không khe hở, không cho địch nhân cơ hội. Diệp Phong thì dụng tâm vào khinh công hơn nên về mặc khinh công có bước tiến đáng kể, còn kiếm pháp lại kém hơn so với hai người kia.

Truy Hồn Kiếm Pháp nàng nắm giữ không thành thục, nhất là chiêu cuối cùng, vô luận cố gắng thế nào cũng không nắm được tinh túy, khí phách và sát khí phát huy không tới, sau đó đơn giản không luyện, dù sao bản thân không có hứng thú đánh nhau, tự bảo vệ mình là được.

Ám khí và năng lực phản ứng được Hắc sư phụ huyến luyện đặc biệt, nhưng rất đáng, cả ba tiến bộ không ít, mặc dù chưa thể né tránh tuyệt đối nhưng không mất mặt như trước đó.

Mỗi ngày đi sớm về muộn, hầu như không gặp Sở Yên mấy lần, hơn nữa Diệp Phong cố ý tách ra, cả ngày hai người không nói được câu nào. Mỗi khi đêm xuống thân ảnh kia đều lẳng lặng đợi ở cửa động, thấy nàng xuất hiện thì mừng rõ không thôi, bản thân nàng cũng rất hài lòng, nhưng khi nhớ lại lời sư phụ nói, nhiện tình sở hữu đều hóa thành lời nói lạnh lùng.

Nhìn biểu tình Sở Yên thất lạc, bản thân sẽ đau lòng nhưng lại cưỡng bức không được suy nghĩ, mỗi ngày đều nỗ lực luyện tập, so với hai tiểu quỷ kia còn về trễ hơn, tận lực tránh được thì tránh, thế nhưng càng như vậy, nhớ nhung ngày càng mãnh liệt.

Không chỉ một lần, Diệp Phong nghĩ sẽ nói rõ thân phận với Sở Yên, thế nhưng nghĩ đến nàng ghét bỏ mình, ngay cả bằng hữu cũng không thể, kết quả như vậy thật sự khiến nàng rơi vào địa ngục thống khổ. Có lúc lại nghĩ, nói thì làm sao, dám yêu dám hận mới là thái độ cần có, bất quá mỗi người một ngã, nhưng còn Sương nhi thì sao? Một người yêu cùng lúc hai người? Ái tình là ích kỷ, sao có thể cùng lúc dung nạp hai người?

Nàng là người luôn kiên cường mạnh mẽ nhưng vấn đề này lại do dự không quyết, lúc nào cũng suy nghĩ, mỗi lần thấy Sở Yên hao tổn tinh thần, tâm cũng theo đó đau nhức.

Dòng suối trong suốt chảy xuôi trong khe núi, tấu ra khúc nhạc tuyệt vời, thiếu nữ mặc y phục màu vàng nhạt ngồi bên dòng suối, mặt trời chiều chiếu xuống, giống như tiên nữ hạ phàm. Khuôn mặt trắng nõn bị gió lớn thổi đến ửng đỏ, vài sợi tóc đen tung bay theo gió, đôi mắt đẹp nhìn thẳng phương xa, thần sắc mê man.

“Tiểu thư, tiểu thư! Sao lại ngồi chỗ này? Ở đây gió lớn, cẩn thận cảm lạnh!” Nha hoàn yêu thương nói.

“Nga, là Nhu nhi a! Ngươi tới giặt quần áo?” Thiếu nữ thản nhiên cười, nhìn y phục trong tay Nhu nhi.

“Đúng vậy, các thiếu gia ngày nào cũng lăn qua lăn lại, mỗi ngày phải thay ba, bốn bộ y phục, tất cả không phải bùn đất thì là bột phấn của ám khí.

“Ta giúp ngươi.” Y phục của sáu người đều do một mình Nhu nhi xử lý, xác thực rất khổ cực.

“Ôi! Tiểu thư đừng lại đây, nếu để Diệp công tử biết, còn không lột da ta? Tiểu thư trở về phòng nghỉ đi.” Nhu nhi nhìn đôi tay mềm mại kia, làm sao có thể để nàng làm việc nặng?

“Hắn? Chỉ sợ hắn đã sớm quên sự tồn tại của ta.” Trên mặt Sở Yên chỉ còn lại đau đớn.

“Ai! Tiểu thư, rốt cuộc Diệp công tử bị làm sao? Từ ngày bắt đầu tập võ, thì hoàn toàn thay đổi thành người khác.”

Sở Yên nhẹ nhàng lắc đầu.

“Đối với người khác vui vẻ ra mặt, chỉ riêng tiểu thư… Thật không biết hắn nghĩ như thế nào.”

“Nhu nhi đừng nói nữa, có thể hắn… Hắn gặp chuyện gì khó xử.” Giọng điệu Sở Yên thất lạc.

“Tiểu thư, sao không tìm hắn nói chuyện rõ ràng?”

“Ta mệt mỏi, về phòng trước.” Sở Yên không đáp, đứng dậy rời đi. Làm thế nào nói? Vốn dĩ Diệp Phong không cho nàng hứa hẹn gì, coi như liều mình cứu nàng, cũng vì bằng hữu mà thôi, bản thân ở trong lòng hắn bất quả chỉ là một bằng hữu bình thường.

“Diệp đại ca, chúng ta thử kiếm pháp, xem ai hơn ai?”

“Được, Tiểu Ngữ, có tiền đồ! So thì so, ai sợ ai? Lúc nào, nói đi.”

“Chiều ngày mai, phía sau núi!”

“Hảo! Một lời đã định! Bất quá việc này nghìn vạn lần đừng để sư phụ biết! Bằng không sẽ bị mắng.”

“Sở Yên tỷ tỷ, tới đây lúc nào?” Tiểu Ngôn hỏi.

“Không có gì, Nhu nhi tới giặt quần áo, ta đến xem. Các ngươi tập võ xong rồi?” Lúc này mới đem tầm mắt hướng về ai đó.

Diệp Phong chột dạ, gần đây luôn né tránh nàng, lần này muốn trốn cũng trốn không thoát, làm sao bây giờ? Nhìn biểu tình người trước mặt tiều tụy, nhãn thần không còn phong thái ngày xưa, Diệp Phong đau lòng vô cùng, gần trong gang tấc, nhưng bản thân lại đẩy nàng cách xa ngàn dặm, lẽ nào như vậy mới tốt sao?

“Đúng vậy, sư phụ nói hôm nay luyện tới đây thôi, cho nên kết thúc sớm hơn thường ngày.” Tiểu Ngữ nhìn thần sắc Diệp Phong khác thường, vội vàng đáp: “Sở Yên tỷ tỷ nói Nhu nhi giặt quần áo, ca, chúng ta đi hổ trợ, đa số… Đa số y phục đều rất bẩn!” Nói xong kéo ống tay áo Mạc Ngôn.

“Đúng vậy, hai người trò chuyện đi!” Mạc Ngôn để lại một câu vội vàng theo tiểu đệ ly khai.

“Uy, các ngươi…” Diệp Phong rất phiền muộn, hai tiểu quỷ này làm sao? Trước đây thấy Nhu nhi giặt quần áo đều trêu cợt nàng, lần này lại biết thương hoa tiếc ngọc???