Khi cả ba trở về thì nghe tin Đồ Tô gϊếŧ người đã trốn khỏi Thiên Dung Thành, Vân Khanh tức giận, hàn khí của Hàn Tịch tản ra khắp nơi, Hàn Tịch từ trong người nàng xuất hiện, bây giờ không phải ánh sáng xanh mờ lập lòe mà vô cùng chói mắt.
Nàng đứng hiên ngang giữa Thiên Dung Thành, tay cầm Hàn Tịch. Thiên Dung thành gió lạnh thấu xương, băng tuyết bao phủ, mọi người gần như bị đóng băng trừ Tinh Tuyết, Lăng Việt, Phù Cừ, Hồng Ngọc, giờ phút này nàng như nữ thần của Băng Tuyết vậy.
"Hàn Vân Khanh, ngươi rốt cục muốn làm gì?"
Lăng Đoan dù sợ hãi vẫn làm vẻ anh hùng đứng lên hỏi.
"Ta làm gì? Các ngươi biết rõ còn hỏi"
Vân Khanh hừ lạnh một một tiếng, ném cho hắn một ánh mắt xem thường, Lăng Đoan thấy vậy tức giận, khuôn mặt đỏ lên nhưng không dám làm gì.
"Thiên Dung Thành ta thấy không hề xứng với môn phái đứng đầu tu tiên giới, người của Thiên Dung thành đa số đều là rác rưởi"
"Bọn sư huynh đệ như các ngươi luôn tìm cách ức hϊếp ca ca, các ngươi có biết ca ca đã chịu những gì không?"
Thấy bọn người đó không nói lời nào thì Vân Khanh nói tiếp.
"Năm xưa khi ca ca mới 10 tuổi vì biết mình có thể làm hại các ngươi nên không dám tiếp xúc với các ngươi, thế mà các ngươi lại xem huynh ấy là quái vật"
"Còn trưởng môn, ông lo lắng ca ca không khống chế nổi Phần Tịch, vấy sao ông không dạy lại đám đồ đệ rác rưởi của ông đi, nếu chúng không gây chuyện với ca ca thì làm sao có chuyện? Lúc Lăng Đoan nói ca ca là kẻ gϊếŧ người tại sao không điều tra lại đi bắt huynh ấy, đã sống mấy trăm tuổi lại đi nghe lời của đệ tử xử phạt ca ca"
Tinh Tuyết lời nói sắc bén khiến bọn họ chột dạ không dám noi gì chỉ cuối đầu trầm mặt.
Lúc này Tử Vận chân nhân lại xuất hiện xin giúp bọn họ, Tinh Tuyết nể tình ông lúc nhỏ cứu mình và bảo vệ ca ca nên tha cho bọn người Thiên Dung Thành. Nàng và Tinh Tuyết đi tìm Đồ Tô.
Tinh Tuyết cảm nhận sát khí của Đồ Tô hướng về Cầm Xuyên mà đi. Lúc Tinh Tuyết đang tắm đột nhiên có một người chạy đến, Vân Khanh chạy ra ngăn cản người đó ai ngờ lại là Đồ Tô.
"Ca ca, sao huynh ở đây"
Vân Khanh thấy Đồ Tô dù khuôn mặt vẫn bất biến nhưng nội tâm vô cùng vui vẻ.
"Đứng lại đó"
Lúc này một đám người chạy lại vây quanh Đồ Tô, một chàng trai khuôn mặt khá non nớt nói.
"Thì ra ngươi là "kẻ hái hoa", ngươi lại dám có ý đồ với nhị tỷ của ta, uổng cho ta xem ngươi là kiếm tiên không ngờ ngươi lại"