Vân Khanh dùng phép thuật cùng Đồ Tô đối chọi Cô Hoạch Điểu, một lát sau Cô Hoạch Điểu trọng thương chạy mất.
"Ngươi biết phép thuật?"
Đồ Tô giờ mới phát giác người cùng mình chiến đấu là tân đệ tử, mà xem ra tân đệ tử phép thuật còn cao hơn cả mình.
"Ca ca, là muội, Vân Khanh đây"
Vân Khanh dù mặt ngoài bất biến nhưng nội tâm kích động vô cùng, cuối cùng nàng cũng tìm được ca ca, người thân còn lại duy nhất của mình.
"Ngươi là?"
Đồ Tô ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Vân Khanh, Vân Khanh như rơi xuống vực xâu, ca ca trước đây yêu thương nàng giờ không còn nhớ nàng nữa.
"Huynh không nhớ muội thật sao, muội là muội muội ruột của huynh đấy"
Dù vậy nàng vẫn cố hỏi, mong rằng kì tích sẽ xảy ra, nhưng không, Đồ Tô chẳng nhớ gì cả.
"Xin lỗi, lúc nhỏ ta bị bệnh có một đoạn kí ức đã quên"
"Không có gì đâu"
Vân Khanh rầu rĩ nói, Tinh Tuyết từ nãy giờ vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, không ngờ Hàn Vân Khê lớn lên lại thay đổi nhiều như vậy.
"Tỷ đừng buồn, chắc do phong ấn Phần Tịch huynh ấy mới mất trí nhớ thôi, gặp được Tử Vận chân nhân rồi tính tiếp."
Sau khi tiếp nhận được hết sự việc, Tinh Tuyết tiến lên nắm lấy tay Vân Khanh an ủu.
"Các ngươi biết sư phụ của ta?"
Đồ Tô chú ý việc họ biết sư phụ của mình, đột nhiên hỏi.
"Tất nhiên biết, chuyện thế nào về rồi nói sau, ở đây có người bị thương"
Họ đưa những người bị thương trở về chữa trị, nghỉ ngơi. Chuyện Vân Khanh biết phép thuật cũng được Đồ Tô giấu đi không nói ai biết, trưởng môn cho họ nghỉ ngơi vài ngày mới bắt đầu luyện tập.
Chỉ là Vân Khanh quên một chuyện, linh ứng của nàng là Trùng Minh Điểu, thần thú thượng cổ, khiến cho cả Thiên Dung thành chấn động.
Giờ ăn trưa, mọi người đang ăn cơm thì Đồ Tô đi vào, ngồi ăn một mình. Lăng Đoan luôn ghen ghét Đồ Tô nên cố ý nói xấu để tân đệ tử nghe. Đồ Tô vẫn chăm chú ăn cơm không để ý, có thể là quen rồi. Nhưng Tinh Tuyết nào nhìn được, đứng phản bác.
"Ta nói như vậy, không muốn nghe thì thỉnh đi nơi khác"
Lăng Đoan nào để yên, đứng lên nói.
"Mặc kệ bọn họ, chó căn mình cũng không cần căn lại"
Vân Khanh nghe Tinh Tuyết bị ức hϊếp thì càng tức giận hơn, nhưng đồng môn không được đánh nhau, nàng phải nhịn xuống mà đáp trả bằng lời nói.
"Ừm, tỷ nói đúng"
Nghe được câu nói của Vân Khanh, Tinh Tuyết rất muốn cười nhưng phải nhịn xuống, còn khuôn mặt của Lăng Đoan thì đen như đáy nồi.