Edit: Jenn.
Chủ đề của số thứ bảy là "Người sành ăn" và nội dung có phần đơn giản hơn so với trước đây.
Nhóm thực hiện đã mời 6 đầu bếp nổi tiếng, giỏi các món ăn khác nhau để tùy chỉnh bữa trưa cho hai người theo món mà các khách mời nữ yêu cầu. Nam chịu trách nhiệm thu mua nguyên liệu, nữ phụ bếp, phân công lao động được thay đổi cho bữa tối.
Con người sống dựa vào thực phẩm, ba bữa ăn một ngày dường như chẳng khác gì những thói quen bình thường, các cặp đôi đang yêu có thể dễ dàng bỏ qua những xích mích giữa hai người trên bàn ăn. Thực tế, vấn đề ăn uống không ngon và phần lớn là chuyện tình cảm lạnh nhạt.
Gọi món ăn ở số lượng vừa phải hay không tiết chế? Hay không bận tâm đến khẩu vị hao bên? Chuẩn bị khó khăn? Dáng vẻ trên bàn cơm? Sau khi ăn xong ai dọn dẹp? Mọi thứ đều phản ánh thái độ đối với cuộc sống.
Thu nhập của những người làm giải trí rất không ổn định, ảnh hưởng lớn đến chất lượng cuộc sống, hai bên có thể thiết lập một mối quan hệ ăn uống ổn định và hài hòa ảnh hưởng trực tiếp đến việc mối quan hệ lâu dài hay không.
Minh Minh gọi một món thịt, một món rau và một món súp, tất cả đều là những bữa ăn tự nấu. Cô ấy cũng thích đồ ăn, thường gọi một số món đặc biệt và phức tạp khi đi ăn ở ngoài, nhưng khi nghe nói phải đi mua đồ ăn, cô ấy đã quyết định hạ gục “ba kiếm khách kiểu nhà” —— khoai tây ti, ớt cay xào thịt, canh cà chua trứng gà. Ăn ngon ăn với cơm không chọn nguyên liệu nấu ăn.
Bữa tối, Bộ Thiếu Văn đã sao chép công thức của Minh Minh.
Một ngày thu hình kết thúc, Minh Minh nhanh chóng rút lui.
Cô đói.
Vì ăn cơm, mặt nạ hôm nay phân nửa dưới là khăn che mặt, ăn một chút cô thấy phiền phức, hình ảnh không cần quá đẹp, nên khi quá phiền toái cô không ăn nhiều lắm buổi tối, cô còn đặc biệt yêu cầu đầu bếp nổi tiếng làm ít hơn.
“…”Bộ Thiếu Văn nhìn Minh Minh nhỏ nhắn mềm mại bóng dáng cười khổ.
Cô chỉ không muốn ở bên anh?
Anh từ không đủ mị lực biến thành chọc cô chán ghét sao?
Anh không biết…. Anh mệt mỏi quá, cái gì cũng không nghĩ suy nghĩ, chỉ nghĩ… Lẳng lặng mà ôm cô ngủ một giấc.
"Hả? Sao anh lại ở một mình? Anh ăn xong sớm vậy?" Cách vách lều Lâm Chấn đi vào, thấy Bộ Thiếu Văn ngồi yên, liền tiến lên chào hỏi.
Sau khi chào hỏi, Lâm Chấn lần đầu tiên nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý đến họ, anh ta nhanh chóng thấp giọng hỏi: “Tại sao mọi người trong nhóm nói chuyện anh lại chưa từng trả lời?”
“Hả?” Nhóm ? Tôi không mang theo điện thoại di động.”
Lần trước khi quay xong chị gái liền cầm lấy di động của anh, muốn anh chuyên tâm mài dũa kỹ thuật diễn, anh vốn dĩ rất ít chơi di động, cũng không có bạn bè liên hệ, cho nên cũng quên vấn đề này.
“Tôi nói! Ai! Tôi hỏi anh, anh có biết bạn gái của ông chủ Yến là ai? Người được không? Có xinh đẹp hay không? Trong giới hay ngoài giới? Nói chuyện đã bao lâu? Chuẩn bị kết hôn sao?”
Lâm Chấn mê muội hỏi một chuỗi vấn đề đem Bộ Thiếu Văn hỏi đến khuôn mặt ngu ngốc.
Bạn gái của Yến Sơ Phi?
“Anh còn chưa biết đúng không?” Lâm Chấn “tsk” một tiếng ghét bỏ, mở bài viết của Yến Sơ Phi “Nửa tháng! Nhóm chương trình cũng tranh thủ tạo nên một làn sóng lớn của nổi tiếng và phim sẽ ra mắt vào tuần tới. Tỷ lệ ratings ổn định! Tôi cùng anh nói, nhóm “Yến ti” đều kích động đến hỏng rồi! Ông chủ Yến cuối cùng cũng yêu đương! —— Bộ Văn Chi? Anh sao vây? Tôi….”
Đôi mắt của Bộ Thiếu Văn trũng sâu và nước mắt tuôn rơi như suối.
Bộ Thiếu Vi người được phép vào phòng thu cho đến khi kết thúc buổi ghi hình, đã nhanh chóng nhìn thấy Lâm Chấn, cô như gà mái che chở cho Bộ Thiếu Văn, trợn mắt nhìn Lâm Chấn.
"Anh đang làm gì vậy?"
"Tôi, tôi không làm gì cả, tôi chỉ ..." lâm Chấn nhìn vào điện thoại “Tôi chỉ nói chuyện phiếm một chút….”
Bộ Thiếu Vi nhìn điện thoại Lâm Chấn thấy bức ảnh chướng mắt, bức xúc ngay lập tức.!
Lại là cô ta! Lại là nữ nhân này! Cô ta chính là tai tinh của Bộ Thiếu Văn!
Kêu cơm hộp của khách sạn, Minh Minh quẹt thẻ phòng, vừa vặn tay nắm cửa, phía sau đột nhiên truyện đến lực đẩy cực mạnh, đem cô đẩy vào phòng.
“Bùm!” Cánh cửa bị đóng sầm lại.
Minh Minh chạy vài bước kéo khoảng cách với người phía trước rồi mới quay lại nhìn thân thể tối đen.
Không có thẻ lấy điện, trong phòng tối om, sau một hồi sửng sốt, cô mới nhận ra người đó.
“Hàn Duật?” Minh Minh nhíu mày, “Đi ra ngoài.”
Đã lâu không gặp cô, thể chất và tâm lý đã phản ứng quá mức, khi anh nghe thấy những lời lạnh lùng của cô như tắm con sông băng, những ý nghĩa vô số lần chuẩn bị trong đầu nháy mắt đều bốc cháy.
Anh như thế nào lại thích thao nữ nhân như này?
Thích thân thể kiều mị và mềm mại của cô ấy?
“Đừng để tôi kêu người” Minh Minh có chút không kiên nhẫn.
Một con dao cùn rạch trái tim anh. Một tháng trở lại đây, anh đã quen với những cơn đau từng cơn ở ngực.
Chết tiệt! Sau khi quen vẫn còn đau lắm!
Không gặp cô nửa tháng, kí ức bốn tháng trước làm anh kinh hãi. Anh còn nhớ lại lần đầu tiên gặp cô, cô uống một ngụm hương thảo vị coca biểu hiện như bị trúng độc!
Cô ấy trên giường thật xinh đẹp và quyến rũ và thưởng thức tìиɧ ɖu͙© một cách hào phóng. Dưới gầm giường, cô lười biếng, giản dị, tao nhã và kiêu ngạo, luôn nhìn anh tán thưởng và mãn nguyện, giống như một con vật cưng mỏng manh bị anh giam cầm.
... Đây thực sự là một sự hiểu lầm lớn. Cô coi anh như một thứ đồ chơi nhất thời?
Anh đã nếm trải tất cả các loại cảm giác đa tình trên giường của cô và khiến cô cầu xin lòng thương xót không biết bao nhiêu lần, nhưng anh chưa bao giờ nhìn thấy những cảm xúc nhỏ bé đa dạng và sống động của cô trước mặt những người đàn ông khác!
Dưới ống kính, cô ấy thông minh và lanh lợi, cáu kỉnh với Bộ Thiếu Văn, tuyệt vời và dịu dàng với Yến Sơ Phi, dịu dàng và năng động với Vân Lâu, thậm chí với Lâm Phục cô mỉm cười không chút xa lánh!
Đối với anh, từ đầu đến cuối, chỉ có tìиɧ ɖu͙©!
Cô là bạn giường tốt nhất của anh, bởi vì trong mắt cô chưa từng có anh!
Đm!
Ném một chiếc phong bì cổ điển, khuôn mặt đen nhẻm đi về hướng cửa phòng. Anh sợ ở lâu một giây sẽ bóp cổ cô đến chết sau đó cưỡиɠ ɧϊếp cô!
“Đối Yến Sơ Phi… chú ý chính mình."
"..."
Phanh ——
Minh Minh nhặt phong thư trên giường lên, liếc mắt nhìn hướng cửa. Ngày hôm qua Lâm Phục tới tìm muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng ném ra một câu tương tự.
Rút thư ra, trong tầm mắt hiện ra vài dòng Lưu Mỹ Triệu xinh đẹp mỹ miều.
“Có vẻ đẹp của một con người, khiến bạn không thể nào quên. Nếu một ngày không thấy liền biến thành người điên.
Phượng phi bay lượn hề, tứ hải cầu hoàng. Bất đắc dĩ giai nhân hề, không ở đông tường. Đem cầm đại ngữ hề, liêu viết tâm sự. Khi nào thấy hứa hề, an ủi ta bàng hoàng. Nguyện ngôn xứng đức hề, nắm tay tương đem. Không được với phi hề, sử ta tiêu vong.” (anh viết thơ nên không biết dịch sao nha mọi người)
Kí tên: Vân.
Câu chuyện nhỏ:
Minh Huyên: Nhân duyên của anh Yến…. Rốt cục là tốt hay không tốt.
Lâm Phục: Không trực tiếp phá đám đã thực nể tình.
Minh Huyên: Anh cảm thấy với vị trí hiện tại của em trong lòng chị em, anh không thể dời đi được.
Hàn Duật: ( cắn răng )…
Lâm Phục: Nói sự thật.
Minh Huyên: Còn có, Anh Văn, đừng khóc nữa ... Thành thật mà nói, vấn đề thứ tám là cơ hội cuối cùng của anh.