Edit: Jenn.
Do dự một chút, Minh Minh vẫn nỗ lực tránh mọi người, đi đến phòng Yến Sơ Phi.
Cô thích công việc hiện tại cùng đông nghiệp, không khí làm việc hài hòa, ăn uống xung quanh bình thường cũng rất thuận tiện, không đυ.ng tới điểm mấu chốt, cô thực sự không nghĩ tới sẽ nghỉ việc, chuyển nhà.
Về phần Yến Sơ Phi… Lần đầu tiên là ngoài ý muốn, lần thứ hai tính là trả nợ, với thân phận và địa vị cùng tính chất công việc của mình, cái dạng phụ nữ nào mà chưa thấy qua? Theo lý cô cự tuyệt thì anh đối với cô không có cưỡng cầu, nếu tính toán, lúc này tìm cô…Là vì Bộ Văn Chi.
“Yến đổng.” Minh Minh vẻ mặt hồ nghi.
“Tại sao lại có biểu hiện này?” Yến Sơ Phi duỗi chân dài dựa vào bàn làm việc phía sau, trên mặt mang theo ý cười.
Làm sao bây giờ, anh vừa nhìn thấy cô liền muốn cười.
Cô nhìn đến Yến Sơ Phi thả lỏng bộ dáng thư thái, Minh Minh cũng nới lỏng thần kinh, nhưng giây tiếp theo cô liền thấy Yến Sơ Phi kéo cà vạt xuống, ngay sau đó bắt đầu cởϊ áσ sơ mi, thắt lưng——
Minh Minh yên lặng lui về phía sau hai bước.
Yến Sơ Phi giơ tay xắn ống tay áo, vừa cúi đầu cười.
Minh Minh trừng mắt nhìn Yến Sơ Phi liếc mắt một cái, nhấc chân muốn đi.
“Từ từ, tôi tìm em thực sự có việc, lát nữa sẽ có người đến”
“Ai?”
“Đại diện Bộ Chi Văn, Bộ Thiếu Vi” Yến Sơ Phi xoay người.
“Cô ấy? Tôi không nghĩ mình có chuyện gì muốn nói với cô ấy." Sau khi nói thêm vài câu, giọng của Minh Minh rõ ràng có chút khàn khàn.
Thân hình của Yến Sơ Phi dừng một chút “nếu không có gì vội liền giúp tôi?” anh xách một hộp đồ ăn hướng đến Minh Minh.
“…”Minh Minh trầm mặc một lát, tiến lên tiếp nhận hộp đồ ăn. Cũng không có gì trái với nguyên tắc của cô, Yến Sơ Phi không đạt được mục đích chắc chắn không tha cô.
Nói, cô có thể nói, nhưng kết quả có thể không làm anh hài lòng.
Minh Minh ngồi sô pha, mở ra hộp đồ ăn, hộp đồ ăn tổng cộng ba tầng, đều là bánh truyền thống: Bánh lưỡi bò, đậu phụ vàng, lư đả cổn, thịt mạt bánh nướng.
“Không phải lần trước ở khách sạn đồ ăn không hợp khẩu vị em sao? Thử những thứ này đi.”
Cái thói quen này ... rõ ràng là có chút cẩu thả: "Đừng nói với tôi là anh mang những thứ này từ thành phố B."
Yến Sơ Phi bật cười " Thế nào. ”
Minh Minh nếm thử bánh lưỡi bò vị ngọt lưu lại đầu lưỡi.
“Tôi mang theo hai vị phó đầu bếp làm điểm tâm về”
“Phốc —— khụ khụ khụ khụ…”
Ăn điểm tâm nhiều như vậy, đến mức bụng sắp căng tràn, không thấy bóng dáng của Bộ Thiếu Vi đâu, Minh Minh không khỏi hoài nghi lý do thoái thác của anh.
“Không ăn Lư đả cổn sao?” Yến Sơ Phi hỏi.
Minh Minh nhìn nhìn trên bàn trà còn sót lại điểm tâm, giọng điệu đều đều “Không ăn, ăn no rồi, anh không ăn sao?” Cô duỗi tay ra hiệu bảo anh tuỳ ý.
Lư đả cổn hay được gọi là bánh bánh bột đậu, cách làm không phức tạp, nhưng khẩu vị mỗi người khác nhau, đối với độ dính, hay độ ngọt cô đều không yêu thích. Trong kí ức lúc nhỏ cô rất thích ăn lư đả cổn mà mẹ cô làm, bột đậu nành hơi nhão nhưng rất thơm. Sau vài lần mua ăn nhưng đều không giống vị bánh của mẹ cô liền không ăn nữa.
“Nếu có thể, ta muốn ăn cái khác.” Yến sơ Phi chỉ ra ý tứ.
Minh Minh rũ mắt, cắn cắn môi dưới, chậm rãi giơ tay đến khoá kéo váy…. Cào một chút.
Yến Sơ Phi ức chế không được ý cười, đứng dậy đè qua.
"Này, này! Hừ -"
Nụ hôn của Yến Sơ Phi vừa hống hách vừa dịu dàng, giống như đang trừng phạt cô một chút, chỉ chốc lát sau, Minh Minh đối sang thế chủ động , leo lên vai anh, hôn sâu, đôi môi mềm mại táo bạo áp chế anh, đầu lưỡi linh hoạt liếʍ lấy đầu lưỡi anh, hôn đến không tự chủ có chút tự ý.
Tay nghề của người phó đầu bếp xác thật không tồi, thơm và giòn, ngọt nhưng không ngấy.
Sau khi nụ hôn dài kết thúc, căn bản không chờ tính toán làm gì Yến Sơ Phi nổi lên chút du͙© vọиɠ , cây gậy vừa cứng vừa dày đè lên nơi mềm mại của cô.
“Ân…” Minh Minh đẩy đẩy Yến Sơ Phi “Hôm nay không được, sẽ chết người.”
“Tôi nghe nói.” Yến Sơ Phi chăm chú nhìn cô một hồi lâu, áp xuống thân thể xao động, đem cô bế lên ghế của anh, ấn xuống công tắc, ghế văn phòng biến thành hình khoang tàu vũ trụ, nâng thân hình nằm yên của Minh Minh, ghế mát xa bắt đầu hoạt động, run lên.
“Ân a ——”
Toàn thân ê ẩm, đau đau đau!
“Ân… Ân…”
Yến Sơ Phi mỉm cười nhìn nghe, trong ánh mắt du͙© vọиɠ dần dần dày.
Con người, sách vở, đồ ăn, nhiều thứ đều như thế này, khi chưa chạm vào thì ít quan tâm, nhưng khi chạm vào thì liền phá huỷ thói quen, biến trong lòng dần tốt lên.
Sự tình theo đuổi nữ nhân, anh không quá am hiểu.
Một giờ sau, Minh Minh thoái mái mà tỉnh dậy, trên người chồng chất a-xít lac-tic đã tiêu tán phân nữa, tay hơi mềm nhũn, có một loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ đặc biệt.
“tỉnh?”Ở bàn đối diện Yến Sơ Phi buông văn kiện trong tay, đổ ly trà, lấy đồ điều khiển từ xa ấn hạ ghế mát xa.
Bước xuống ghế mát xa, đắp chăn điều hòa trên người, đầu gối mềm nhũn không tự chủ được, động tác của Yến Sơ Phi rất nhanh nhẹn, cánh tay dài ôm cô ngã lên vai anh.
“Cẩn thận.”
Giọng nói trầm thấp khiến người ta ngứa lỗ tai, Minh Minhmột lần nữa trở về, ngồi lại cầm lấy tách trà, “Cám ơn.”
Cô hơi bối rối.
Cô có cảm giác chính mình đối ảnh đế này không có năng lực kháng cự. Nếu như anh không cười còn tốt, thế nhưng núi cao cô không sợ, nhưng anh cười, dùng ánh mắt quý trọng thưởng thức cô, cô như bị thu nhỏ lại mấy lần trước một màn hình khổng lồ phóng đại triệu lần, không được sợ hãi, bản năng nhu thuận, tâm không kháng cự.
Dùng loại biểu cảm này ở màn ảnh mười năm để uy hϊếp người thường, căn bản chính là đơn giản!
“Có chuyện gì vậy?” Cô không ý thức được mình đang nhìn ảnh đế quang minh chính đại, anh duỗi tay thăm dò trán Minh Minh.
Minh Minh ngửa ra sau, khó khăn né qua, “Không có việc gì.”
Yến Sơ Phi thu hồi ngón tay.
Bầu không khí thật vi diệu.
“Còn muốn ngủ thêm một chút nữa không?”
Ngủ? Chợp mắt trên ghế ông chủ? Không phải, căn bản cô tới đây làm gì?
"Mấy giờ rồi? Không phải nói đã hẹn Bộ Thiếu Vi sao? Vẫn chưa tới?"
“Đã tới, đang đợi ở bên ngoài”
Minh Minh không lời gì để nói, nghiêng nhìn Yến Sơ Phi. Vị đại lão này diễn xuất…
Nhìn thấy vẻ mặt sinh động của Minh Minh, Yến Sơ Phi cười sờ sờ mặt của mình. Ở bên cô, anh thực sự sẽ hay cười và cười rất lâu.
Bộ Thiếu Vi đi vào văn phòng nháy mắt thấy Minh Minh, biểu tình trên mặt anh quá xuất sắc khiến Minh Minh muốn đưa di động lên và ghi lại.
Cho dù là đói bụng đợi một giờ, Bộ Thiếu Vi cũng không dám thể hiện cảm xúc, so với những người và những việc mà Yến Sơ Phi phụ trách, cô không quan trọng gì, nhưng cô thể nào nghĩ tới, trong phòng Yến Sơ Phi còn có một nữ nhân! Còn mang bộ dáng mới ngủ dậy! Nữ nhân này cùng Yến Sơ Phi…
Bộ Thiếu Vi không dám tưởng tượng.
Không, sẽ không!
“Yến đổng.”
“Nói tình huống gần đay nhất của Bộ Chi Văn”
Bộ Thiếu Vi nhìn Minh Minh trên sô pha, do dự không ngừng.
“Đừng để tôi nói lần thứ hai”
Minh Minh nhìn Yến Sơ Phi lãnh đạm nghiêm túc, Yến Sơ Phi phát hiện ánh mắt của cô, tự nhiên cười nhạt, đi đến bên người cô ngồi xuống, khí thế hoà hoãn hơn rất nhiều.
“văn Chi gần đây…Không tốt lắm” Bộ Thiếu Vi để ý biểu tình của hai người, trong lòng nhanh chóng sửa sang ngôn ngữ.
Mặc kệ cô gái này cùng Yến Sơ Phi có quan hệ như nào, cô nhất định không để em trai mình bị ảnh hưởng!
Không bao giờ!
Câu chuyện nhỏ:
Minh Huyên: Màn mở đầu vô tình là tuyệt vời nhất! Anh Yến có điểm hơn một chút!
Yến Sơ Phi: Quá khen.
Hoa Vân Lâu: A…
Hàn Duật: Còn quá sớm để đề cập đến "vị trí " bây giờ.
Minh Huyên: Đúng vậy, cho dù là phụ trách, lão phu sẽ không muốn một ngày nào đó.
Bộ Thiếu Văn:… Anh ơi.