Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Niên Đại Văn

Chương 31.2: Đánh rắn đánh giập đầu

Âm sắc thiếu nữ thuộc về loại hình ngọt ngào mềm như bông, lúc này từng câu từng chữ đều cứng cỏi hữu lực, không có nửa phần mềm mại, thật sâu nện vào trong tai mọi người.

Kiều Hề Chi lại một lần đổi mới hình tượng ở trong lòng Hứa Mặc.

Ở trong ấn tượng của cậu, trước kia cô mảnh mai giống như tiểu bạch hoa, sau lại phát hiện cô có chút bất cận nhân tình, hiện tại phát hiện cô gan dạ sáng suốt hơn người……

Đối mặt với tình cảnh kịch liệt như vậy, đối mặt với người Lâm gia ngang ngược vô lý, cũng không hề sợ hãi, còn phản tướng nhất quân(*).

(*): Khi bạn cho rằng sắp thắng lợi, kết quả bị người ta trong nháy mắt chớp lấy cơ hội lật ngược tình thế.

Tục ngữ nói đánh rắn phải đánh giập đầu, Lâm Xuân Hoa nào dám lấy con đường làm quan của con trai ra đánh cuộc?

Bà ta bị đe dọa đến rồi, uy hϊếp nói: “Mày dám đi cử báo, tao liền đến đồn công an tố cáo mày đánh người.”

Tiểu tiện nhân này không phải cái đèn cạn dầu, cô gái mười mấy tuổi nhà ai có thể nói ra một phen lời như vậy.

Thời buổi này, mỗi người ý thức sâu sắc, ngầm chửi nhau, đánh nhau là phương thức xử lý tranh đấu phổ biến nhất.

Nháo đến đồn công an hoặc là ủy viên sẽ đều là số rất ít không cần mặt mũi, không sợ bị người ta nói ra nói vào.

Ngoài sân có người không tán thành: “Kiều lão Nhị gia, cách làm này của cô quá độc, chỉ là bị đánh một chút, còn muốn nháo đến ủy viên cử báo……”

Bị cử báo chính là phải bị hại lớn, nhưng không phải là tiểu đánh tiểu nháo như hiện tại.

Kiều Hề Chi nghiêng mặt qua, trên mặt mang theo nụ cười tươi đẹp, thoạt nhìn phúc hậu vô hại.

Giọng nói của cô bình đạm, tiếng nói ngọt ngào mà: “Thẩm, nếu người bị đánh, bị khi dễ là thẩm, thẩm cũng sẽ khoan dung đại lượng không so đo sao?”

Người nọ bị hỏi á khẩu không trả lời được.

Đồng cảm như bản thân mình, cái từ này từ trước đến nay không dùng được trên người đứng xem ở ngoài.

Kiều Hề Chi ý định ban đầu chỉ là không cho phép lão thái thái kiêu ngạo này đẩy nhị ca cô.

Kết quả lão thái thái này mắng chửi người khó nghe đến cực điểm, còn thích động tay động chân.

Cô không phải quả hồng mềm, không có đạo lý bị khi dễ liền thành thật chịu đựng.

Kiều Hề Chi hỏi: “Lão thái thái, bà nói muốn đến đồn công an tố cáo tôi, bà có chứng cứ sao?”

Không đợi Lâm Xuân Hoa nói chuyện, Kiều Hề Chi đi vài bước đến trước mặt bà ta, đè thấp tiếng nói trước một khắc nói: “Bà cảm thấy cảnh sát là tin tưởng người một nhà bà bao che mà nói, hay là sẽ tin lời những người khác trong thôn tận mắt nhìn thấy nói đây?”

Tiểu tiện nhân này quá giảo hoạt, Lâm Xuân Hoa giận dữ, giơ tay muốn tát cô: “Mày ——”

Một tay tiếp được bàn tay của Lâm Xuân Hoa.

Cái tay kia không thể nói thon dài trắng nõn, cũng không thể nói thô ngắn ám trầm, chỉ có thể nói khớp xương rõ ràng, hết thảy đều tốt đúng chỗ.

Hứa Mặc ném bàn tay Lâm Xuân Hoa ra, cậu không dùng sức lực gì, sợ bị ăn vạ.

Kiều Hề Chi quay đầu nhìn về phía cậu, thần sắc phức tạp.

Kỳ thật, chính cô có thể tránh……

Kiều Hề Chi dừng vài giây, nói: “Cảm ơn.”

Hứa Mặc rũ mắt, không thấy rõ thần sắc, “Không cần khách khí.”

Vương Chí Thành lúc này ngay cả lão thái thái cũng không hô, hô thẳng tên riêng: “Đồng chí Lâm Xuân Hoa, hành vi của bà quá mức ác liệt, tôi với tư cách đội trưởng của đại đội chúng ta phải vì mọi người mà phụ trách, bà cần thiết phải được giáo dục tư tưởng!”

Ngay trước mặt ông còn dám động thủ đánh người, mẹ phó đội này quá mức hung hãn tàn nhẫn.

Làm phó đội trưởng đại đội, là phải làm tấm gương tốt.

Đây không phải bôi đen cho Lâm Hoành Viễn sao?

Lâm Hoành Viễn chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen.

Lâm Xuân Hoa còn không phục: “Là bọn họ khi dễ người Lâm gia chúng ta!”

Lâm Đại Trí gấp khó dằn nổi: “Ba, người khác đều khi dễ đến trên đầu người một nhà chúng ta, ba vẫn là ra nói một câu đi!”

Lâm Hoành Viễn vốn đang không đem lực chú ý đặt trên người hắn, hiện tại vừa nhìn thấy hắn liền tức giận!

Ông đánh giá một vòng sân Hứa gia, ở trong góc phát hiện một cây đòn gánh.

Bước như bay lấy đòn gánh qua, xoay người nói với Lâm Đại Trí: “Tao hôm nay phải đánh chết cái đồ hỗn trướng mày!”