Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Niên Đại Văn

Chương 31.1: Đánh rắn đánh giập đầu

Lâm Xuân Hoa ngồi dưới đất, ôm cái chân bị đυ.ng kia, trong giọng nói mang theo đau nhức: “Hoành Viễn, tiểu tiện nhân kia thật sự đánh ta!”

Tiểu tiện nhân này thoạt nhìn nhu nhược yếu ớt, thực tế rất giảo hoạt.

Lâm Hoành Viễn sắc mặt khó xử: “Mẹ người đứng lên trước.”

Ông tức khắc một cái đầu hai cái lớn, lão thái thái thật sự là có thể gây thêm phiền cho ông.

“Tiểu tiện nhân kia dùng cục đá đánh ta, còn dùng chân đυ.ng ta, đau chết ta, ai u ta dậy không nổi.”

Lâm Xuân Hoa chỉ vào bóng lưng Kiều Hề Chi, không có nửa chút sức lực kiêu ngạo như vừa rồi, trong giọng nói thậm chí còn mang theo ủy khuất.

Chuyện bày ở trước mắt ai sẽ tin lão thái thái nói đây?

Quần chúng ăn dưa dù sao không thấy được là không tin.

Kiều Tử Quân ngẩng cằm hỏi: “Lão thái bà chết tiệt, bà nói em gái tôi vừa đánh lại vừa đυ.ng bà à, bà nói ai tin, nhà ai nhìn thấy? Trắng đều có thể bị bà nói thành đen.”

Lâm Đại Trí tuy rằng không nhìn thấy, nhưng hắn không sợ hãi: “Tôi thấy.”

Lâm Xuân Hoa được cháu trai hỗ trợ nhanh chóng trừng mắt nhìn con dâu trốn ở một bên làm khúc gỗ một cái.

Vợ Lâm Hoành Viễn ấp úng, sức lực thiên nhược: “Tôi…… Cũng thấy……”

Hứa Mặc trong lúc này nâng Mạnh Thu Vân dậy, chuyển ghế dài ra để bà ngồi xuống, hôm nay không giải quyết xong người Lâm gia, đại phu cũng xem không thành.

Cậu đi đến sau lưng Kiều Tử Quân nói giúp: “Tôi không nhìn thấy.”

Kỳ thật cậu nhìn thấy, thấy tiểu cô nương ném cục đá tốc độ vừa nhanh vừa chuẩn.

Thấy cô né tránh với giả vờ giả vịt té ngã quyết đoán dứt khoát.

Như thế đổi mới nhận thức của cậu đối với cô.

Mạnh Thu Vân ngồi ở trên ghế hồi sức cũng nói: “Tôi cũng không nhìn thấy.”

Vương Chí Thành ngược lại đã nhìn ra, Lâm gia đã đắc tội với những người khác trong sân này mấy lần.

Hứa Mặc giọng điệu nhàn nhạt hỏi thôn dân xem náo nhiệt ngoài sân: “Các người nhìn thấy không? Rốt cuộc là ai khi dễ ai?”

Quần chúng ăn dưa bị hấp dẫn lực chú ý không nhìn thấy Kiều Hề Chi ném cục đá, bởi vì vấn đề góc độ cũng không nhìn thấy cô nhấc chân đυ.ng người.

Bạn nhỏ Vương Đại Vĩ vô cùng cấp lực, ở sau người hô to: “Chúng ta không nhìn thấy, chỉ nhìn thấy bà nội Lâm Đại Trí đánh An An tỷ tỷ, em phải đi nói cho Kiều gia gia!”

Ông nội Kiều đau cháu gái, đứa nhỏ cách vách rõ như ban ngày.

Có người phụ họa nói: “Tôi không nhìn thấy tam nha đầu nhà Kiều lão nhị đánh thím Lâm, tôi chỉ nhìn thấy thím Lâm đánh người.”

Còn thoáng một chút liền làm đến hai người, lão thái thái này thật sự không phải người bình thường có thể chọc.

“Đúng vậy, lão thái thái nhà phó đội trưởng thật sự hung ác.”

Người nói chuyện là em họ Vương Chí Thành, cũng là hắn bảo người kêu đại đội trưởng, phó đội trưởng tới đây chủ trì cục diện.

Lâm Hoành Viễn cười làm lành: “Đều là người Lâm gia chúng tôi không đúng.”

Lâm Xuân Hoa suýt nữa bị tức ngất đi, cũng không rảnh lo đau, giọng nói sắc nhọn: “Tiểu tiện nhân, tự mày vuốt lương tâm nói mày có đánh tao không?”

Kiều Tử An ở trong lòng ngực Kiều Hề Chi thò đầu ra, bé sữa hung dữ: “Không được mắng Tam tỷ cháu!”

Nó kỳ thật rất sợ hãi bà nội này, sau khi hung dữ xong, thân mình còn có chút phát run.

“An An, không có việc gì.” Kiều Hề Chi ngồi dậy, kéo củ cải nhỏ ra phía sau.

“Lão thái thái.” Kiều Hề Chi không học Kiều Tử Quân mắng chửi người, sợ dạy hư đứa nhỏ, chọn cái xưng hô cô cho rằng không có trở ngại gì.

Cô câu chữ rõ ràng: “Rốt cuộc là ai kiêu ngạo ương ngạnh khi dễ người khác, mọi người đều rõ như ban ngày, việc hôm nay bà làm ở đây đều là nhân chứng. Tôi trở về liền viết thư cử báo đến ủy viên, cử báo Lâm gia bà ỷ thế hϊếp người, cử báo phó đội trưởng với tư cách người dẫn dắt người dân tin cậy, dung túng người nhà ỷ vào thế ông ta khi dễ bá tánh bình dân chúng tôi vô quyền vô thế.”