Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Niên Đại Văn

Chương 12.1: Chu đại phu

Kiều Hề Chi ngây ra một lúc, cô xem nhẹ chuyện nào đó rồi, ví dụ như giấu dốt.

Bởi vì nguyên chủ khác cô một trời một vực, cho nên nguyên chủ không hiểu cái gì cô đương nhiên cũng phải không hiểu.

Tuy vậy, Kiều Hề Chi tìm cho mình lý do cũng rất thành thạo: “Con từ nhỏ nhìn mọi người rửa chén, nhìn nhìn cũng liền biết, lại nói, rửa chén cũng không phải việc gì khó cả.”

Rửa chén không khó, nhưng đối với với cái người mười ngón không dính nước dương xuân mà nói khẳng định khó khăn.

Kết quả tương phản, đối với cô không chỉ có không khó, còn rất dễ dàng.

Ở bên ngoài đợi nửa ngày, một tiếng chén đập vỡ vang lên để vào chế giễu -Kiều Tử Quân đợi đã nửa ngày, cũng không chờ đến tiếng vỡ vụn vang lên.

Vì thế, anh không kiềm chế được đi vào phòng bếp.

Trùng hợp nghe thấy câu kia của Kiều Hề Chi “Rửa chén cũng không phải việc gì khó”.

Lúc này còn không phải một từ Versailles(*), Kiều Tử Quân chỉ biết Kiều Hề Chi rất đáng ghét!

(*): Từ ngữ mạng, chỉ người nào đó nói trong lúc lơ đãng, cố ý khoe khoang chính mình ưu việt. Phương thức này so với khoe khoang càng thêm hàm súc, tươi mát thoát tục. VD: Hà mỗ nói "Tôi đối với tiền không có hứng thú." Thật ra hắn vô cùng có tiền.

Kết cục của lần đầu tiên rửa chén rất thảm thiết, anh đến nay ký ức hãy còn mới mẻ.

Anh còn chờ xem thảm trạng của Kiều Hề Chi sau khi đánh vỡ chén, nhưng lấy sự thiên vị của ông nội Kiều với cô mà nói, Kiều Hề Chi cho dù thật sự đánh vỡ chén cũng sẽ không bị đánh.

Nhưng trong lòng anh không cân bằng.

Nhớ tới trước đây, lần đầu tiên anh rửa chén, động tác cứng đờ mà đánh vỡ vài cái chén.

Nhưng Kiều Hề Chi lần đầu tiên rửa chén không chỉ có không đánh vỡ chén, còn có một loại ảo giác làm anh cảm thấy cô rửa chén rất thành thạo.

Kiều Tử Quân cho rằng, thời điểm năm đó anh rửa chén tuổi còn nhỏ, không giống với Kiều Hề Chi, cô đều lớn như vậy rồi, không phải cứ động tay động chân là đánh vỡ chén.

Mà Triệu Tú Lan ở bên trong vui mừng lại thêm chút tự hào, khen ngợi con gái: “Kiều Kiều thật là thông minh lanh lợi, học cái gì cũng nhanh, nhìn người khác làm tự mình đã học được.”

Bất kể là nhóm lửa hay là rửa chén đều học được rất nhanh.

“Thông minh lanh lợi?” Kiều Tử Quân vẻ mặt ghét bỏ: “Dừng đã, còn không phải là rửa sạch chén thôi sao, người bình thường ai không làm được, không biết rửa chén đó là đầu óc có vấn đề.”

Kiều Tử Quân mồm miệng vẫn luôn lợi hại, Triệu Tú Lan nói không lại anh, chỉ cười tủm tỉm hỏi: “Nghỉ ngơi tốt rồi đúng không?”

Kiều Tử Quân đang muốn nói chuyện: “Còn chưa có ——”

Triệu Tú Lan cũng mặc kệ anh, trực tiếp cắt ngang: “Nghỉ ngơi tốt thì bắt đầu đi làm việc, cha con một mình bận rộn ở ngoài đồng đấy, nhanh tới phụ việc đi.”

Nhanh đi thì đi, ở chỗ này chướng mắt gì chứ.

Kiều Tử Quân bĩu môi, tâm cao khí ngạo đi ra đồng làm.

Kiều Hề Chi rửa xong chén đi ra, Kiều Tử An liền quấn lấy cô: “Tam tỷ, chúng ta chơi bắn bi đi.”

Kiều Tử An mở tay nhỏ ra, là mấy viên bi thủy tinh, phía trên mỗi viên đều phủ một lớp bụi.

Bi thủy tinh không có nhiều màu sắc đa dạng như đời sau, chỉ là màu xanh thủy tinh, màu sắc đơn điệu.

Kiều Hề Chi nửa đoạn thơ ấu trước là học ba lê, học dương cầm, học khoá phụ đạo…… Đoạn sau là chơi cờ, câu cá, chơi bình hoa, dưỡng hoa lan……

Bi thủy tinh cô chưa từng chơi, ngược lại chơi qua ngọc phỉ thúy.

Cô không biết chơi thế nào, liền hỏi: “An An dạy Tam tỷ chơi được không.”

Củ cải nhỏ vừa nghe Tam tỷ nguyện ý chơi cùng nó, hai mắt sáng lấp lánh: “Vâng.”

Giọng sữa mà giảng giải quy tắc trò chơi, rất đơn giản, lấy một đường làm gốc để bắn bi, ai bắn bi xa hơn là có thể bắn viên bi của đối phương, chỉ có đánh trúng viên bi đối phương liền tính thắng, sau khi thắng viên bi kia thuộc về đối phương.

Kiều Tử An chơi vui vẻ vô cùng, Kiều Hề Chi cũng không chê ấu trĩ, chẳng qua có chút phí tay.

Bởi vì trò chơi này tiến hành trên mặt đất, Kiều Hề Chi chơi với nó trong chốc lát, không bao lâu, tay nhỏ của Kiều Tử An bị dơ hề hề.

Đặc biệt là bàn tay quấn băng gạc kia, băng gạc trắng tinh đã thành một khối ‘giẻ lau’.

Kiều Hề Chi nhíu mày, vài giây sau, cô duỗi tay: “Đưa bi cho chị.”

Kiều Tử An không rõ ràng cho lắm, vẫn là ngoan ngoãn đưa bi cho cô: “Cho Tam tỷ nè.”