Nhưng mà anh không có cốt khí, sợ bị Kiều Hướng Võ đánh gãy chân: “Con ăn ngay nói thật, mẹ cũng đừng bất công che chở con gái mẹ, dáng vẻ kia lúc trước của nó, nơi nào hiểu chuyện?”
Nguyên chủ lúc trước xác thực không hiểu chuyện, kiều khí thích khóc coi như xong, nửa điểm không biết cảm ơn, coi lòng tốt của người trong nhà đối với cô ấy là đương nhiên.
“Con không cần phải nói, đó là lúc trước.” Triệu Tú Lan còn bị lời nói kia của Kiều Hề Chi làm cảm động, “Hiện tại Kiều Kiều chính mình chủ động yêu cầu làm việc, con không thể nói lời dễ nghe cổ vũ em gái con một chút hả?”
Kiều Hề Chi là sinh non ra, hai cân rưỡi còn không đến, Triệu Tú Lan cẩn thận chăm sóc, sợ làm ra nửa điểm sai lầm dẫn tới đứa bé không có.
Mặc dù bà cẩn thận chăm sóc, Kiều Hề Chi như cũ bệnh tật ốm yếu, ba ngày một bệnh nhỏ một tuần một bệnh nặng là chuyện thường.
Mấy năm nay ngược lại đã tốt hơn nhiều, chỉ là người một nhà vẫn nuông chiều, đặc biệt là ông nội Kiều, không nỡ để cô làm nửa chút việc.
Có những thứ thực sự đã ăn sâu vào tận cốt tủy trở nên không thay đổi được, Triệu Tú Lan cũng lo lắng con gái không làm việc, sau này gả chồng làm sao quản gia (quán xuyến gia đình) được.
Hiện tại Kiều Hề Chi hiểu chuyện, làm bà vui mừng không ít.
Bị cưỡng bách - Kiều Tử Quân cũng không vui mừng, giọng điệu qua loa mà cổ vũ: “Kiều Hề Chi cố lên, làm thật tốt, chờ mày nỗ lực kiếm tiền để cả nhà chúng ta trải qua cuộc sống tốt đẹp.”
Lời nói này thực trái lương tâm, ngay cả chính anh đều không tin.
Kiều Hề Chi lại rất thận trọng gật đầu, thần sắc nghiêm túc: “Em sẽ.”
“Được thôi,” Kiều Tử Quân cầm chén đặt ở trên bàn, cà lơ cà phất chỉ huy, “Vậy từ giờ trở đi bắt đầu làm, mày đi rửa chén.”
Kiều Hề Chi nhanh nhẹn thu hồi chén đũa, bưng đến phòng bếp.
Cô tuy xem như là nửa đại tiểu thư, nhưng đối với loại chuyện rửa chén này một chút cũng không xa lạ.
Cô khi còn nhỏ từng theo bà ngoại học nấu ăn, sau lại đi du lịch khám phá ra rất nhiều mỹ thực, cũng theo học không ít, trù nghệ cô có một tay, rửa chén cũng không rơi khỏi tay.
Bởi vì Kiều Hề Chi thích du lịch với nấu ăn, dưới kiến nghị của bạn tốt Trần Miêu Miêu, sáng lập hai tài khoản blogger làm video ngắn, một cái chuyên chia sẻ về du lịch, một cái chuyên chia sẻ mỹ thực.
Mỹ thực cô chia sẻ so với chia sẻ phong cảnh được nhiều người thích hơn, tài khoản làm về đồ ăn ngon kia có mấy trăm vạn fan, mà tài khoản làm về du lịch cách đây không lâu mới đạt một trăm vạn fan.
Nếu không phải bản thân nguyên chủ không biết nấu ăn nên bị điểm này hạn chế, cô nhất định sẽ tự mình xuống bếp nấu.
Ít nhất ở trong niên đại động hay không động liền đói bụng, không có tiền không có phiếu, chỉ có thể ăn thức ăn thô ráp này, cô có thể cho vị giác vài phần thỏa mãn.
Kiều Hề Chi nghĩ nghĩ, phải tìm thời cơ thích hợp nói với Triệu Tú Lan học nấu ăn.
Kiều gia rửa chén là bỏ trong nồi rửa, dùng nồi nấu nước sôi trước, sau đó đặt chén vào trong nồi rửa xong lần đầu, sau lại dùng nước xả lại hai lần.
Thời buổi này không có chất tẩy rửa cũng không có giẻ lau chuyên dụng, rửa chén liền dùng tro bồ kết, công cụ rửa chén là xơ mướp.
Xơ mướp là sau khi mướp hương hoàn toàn chín già, đem đi phơi khô, sau khi loại trừ vỏ cùng hạt bên trong ra thu được mạch xơ.
Dùng để chùi nồi, chén, gáo, bồn vừa sạch sẽ lại hiệu quả.
Tuy rằng mấy thứ này Kiều Hề Chi chưa dùng qua, nhưng không ảnh hưởng lắm, dù sao quá trình đại khái đều giống nhau.
Tay cô cầm một cái chén lên rửa, một chút cũng không vụng về.
Không giống Kiều Tử Quân, lần đầu tiên rửa chén đánh vỡ vài cái, bị Kiều Hướng Võ tẩn một trận đòn.
Về sau, anh rửa chén rốt cuộc không đánh vỡ chén nữa.
Bởi vì Kiều Hướng Võ nói, anh đánh vỡ một cái liền đá một chân anh, đánh vỡ hai cái liền đá hai chân.
Vì sợ bị đá, anh mỗi lần rửa chén đều nghiêm túc tuyệt đối không qua loa.
Triệu Tú Lan không yên tâm Kiều Hề Chi, đi theo vào phòng bếp, nhìn Kiều Hề Chi thành thạo, cũng rất nghi ngờ.
“Kiều Kiều à, con cũng chưa từng rửa chén, như thế nào ma lưu(*) như vậy.”
(*): để chỉ nhanh chóng, vội vàng, cấp bách, gọn gàng, dứt khoát, không dây dưa dài dòng.
Thoạt nhìn như là một tay lão luyện rửa chén đã nhiều năm, một chút cảm giác mới lạ của người mới đều không có.
-
Chà, truyện này dùng nhiều từ vựng trong cuộc sống ghê.