"Chậc chậc, chủ tịch, anh không nên hét to thế chứ, dù giờ là giờ ăn trưa ít người ở đây nhưng anh cũng không thể tùy ý thế được, lỡ để ai nghe thấy thì biết làm sao đây."
Hạ Phong lúc này không còn hơi sức đâu mà để ý những lời của Mục Thanh, toàn bộ tâm trí của y lúc này chỉ tập trung vào nơi đang trướng đau muốn đuwọc giải thoát kia, hơn nữa còn có tiểu huyệt phái sau kia. Nam nhân sau khi tiến vào liền chỉ giữ nguyên bất động, dường như không có ý di chuyển khiến y cảm thấy vô cùng khó chịu, y vặn vẹo thắt lung ý đồ đem vật trong cơ thể ma sát với nhục bích làm giảm sự ngứa ngáy. Nhưng y vừa cử động thì đã bị Mục Thanh giữ chặt eo, đem y cố định, hắn đưa lên miệng y một miếng thịt hun khói đã được cắt ra.
"Chủ tịch, anh mau thưởng thức đồ ăn do chính cơ thể anh “cất giữ” a, mùi vị rất ngon đấy."
Hạ Phong rất ngoan ngoãn há miệng ra ăn vào, vừa ngậm miếng thịt trong miệng y vừa rêи ɾỉ.
"Ưm…ưm…ưm…Thanh, mau động, bên trong rất ngứa…"
"Chủ tịch, anh như vậy là không ngoan a, không phải anh cũng biết lúc ăn không nên nói chuyện và làm việc khác sao, anh nên tập trung ăn đi."
Hắn lại cắt một miếng thịt tiếp tục đưa lên miệng Hạ Phong, y rất ngoan ngoãn mà ăn hết, y biết hắn đang cố tình trêu đùa y, nếu y không làm theo hắn thì hắn sẽ không chịu đáp ứng y, vậy nên hắn chỉ có thể cố gắng nhẫn nại mà ăn những miếng thịt kia. Mục Thanh không ngừng đút cho Hạ Phong, hắn cũng thỉnh thoảng tự ăn một vài miếng mà không có chút nào ngại bẩn. hắn biết rõ nơi đó của Hạ Phong rất sạch sẽ, cho dù y có ăn gì thì cũng không hề xuất hiện một chút chất thải dơ bẩn nào. Thực ra, hắn không biết rõ nguyên nhân, trước đây vì khi mang thai trứng của Diệc, Hạ Phong ngoài tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng chẳng ăn được gì nên cũng chẳng có gì để thải ra, sau đó Diệc thấy để đảm bảo sạch sẽ nên hắn đã biến đổi một chút, đem tiểu huyệt của y cải tạo không còn là một cơ quan bình thường của con người nữa. Giờ nơi đó giống như bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của phụ nữ, vô cùng sạch sẽ, là một nơi chuyên môn chỉ dùng để chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Sau một lúc cảm thấy đã ăn no bụng, Mục Thanh liền đem Hạ Phong xoay lại, đặt y xuống ghế sopha, đem hai chân y vác lên cổ mình, hắn cười đầy thỏa mãn nói với Hạ Phong.
"Ăn xong rồi, giờ ta nên vận động một chút để dễ tiêu chứ nhỉ?"
Nói xong hắn liền mạnh mẽ mà đâm thúc vào trong cơ thể Hạ Phong, từng đợt va chạm mạnh mẽ khiến y không ngừng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ. Sau một tiếng gầm nhẹ, hắn liền đem toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi bắn vào trong nơi sâu nhất của y, thỏa mãn đem dươиɠ ѵậŧ của mình rút ra, hắn vẫn giữ hai chân y đem mông y kéo lên cao làm cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ không chảy ra bên ngaoì được. Rồi hắn đưa tay cầm lấy nữa cái cân giò hun khói còn dư lại kia, không chút do dự mà nhét thẳng vào tiểu huyệt cnf đang chảy nước, trong mắt lóe lên đầy vẻ gian xảo.
"Chủ tịch, anh không nên phí phạm thức ăn nha, phần chân giò này nên để dành cho bữa tối, món chân giò ngâm tϊиɧ ɖϊ©h͙ chắc chắn sẽ rất ngon đây, ha ha ha…"
Hắn cười một cách đầy vui vẻ rồi không them chú ý đến ý nữa mà đi thẳng ra ngoài.
"Chủ tịch, tới giờ làm rồi, tôi phải ra ngoài đây, anh cũng nên chuẩn bị đi."
Hạ Phong vẫn đờ đẫn nằm trên ghế sopha vì dư vị kɧoáı ©ảʍ chưa tan hết vừa rồi. Phần thân trên của y lúc này thì lộn xộn, vạt áo bị kéo lên tới ngực, lộ ra hai viên nhũ châu đỏ tươi ướŧ áŧ, mà phân thân dưới thì hoàn toàn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Hai chân y mở rộng lộ ra tiểu huyệt đỏ tươi vùa bị người chà đạp, mà bên trong còn đang chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ nam nhân cùng một khúc chân giò thô to. Dươиɠ ѵậŧ bị trói buộc vẫn không được phóng thích, hiện lên màu tím đáng sợ. Là trên mặt của y hoàn toàn là một biểu tình say mê, sung sướиɠ, ahi mắt ướŧ áŧ mông lung tràn đầy thủy khí cùng cái miệng xinh đẹp không ngừng khép mở theo từng nhịp thở. Lúc này nếu có ai mở cửa bước vào nhất định sẽ nhìn thấy một màn cực kì dâʍ đãиɠ này…