Xúc Tua Sinh Hoạt Ký

Chương 20: Gặp lại

Hạ Phong cũng không rõ bao lâu rồi y không gặp Diệc, lần này Diệc đột ngột biến mất, tuy bình thường hắn cũng hay biến mất như vậy nhưng lần này lại khá lâu, hơn nữa còn không có chút thong tin nào cho y. Mặc dù thời gian này có Mục Thanh bên cạnh thỏa mãn cơ thể dâʍ đãиɠ của y nhưng không hiểu sao y vẫn thấy có phần trống vắng. Nghĩ đến việc có thể Diệc đã rời đi, chán ghét y nên mới bỏ đi, sẽ không trở lại nữa khiến trong thâm tâm y có chút sợ hãi cùng cô độc. Dù sao đó cũng là nam nhân đầu tiên của y, là chủ nhân của y, là người đã biến y trở thành dâʍ đãиɠ như hiện nay. Y thậm chí còn mang thai con của hắn nữa, chẳng lẽ hắn cứ vậy mà vứt bỏ y sao, chẳng lẽ đối với hắn y chỉ là một món đồ chơi tùy ý bỏ đi bất cứ lúc nào sao? Thời gian càng kéo dài, nỗi bất an trong y càng lớn, y không biết phải làm sao để dẹp đi cảm giác đó, vậy nên lao vào làʍ t̠ìиɦ, Y càng trở nên dâʍ đãиɠ hơn, không ngừng khát cầu tìиɧ ɖu͙©, y hi vọng có thể dùng kɧoáı ©ảʍ khi bị dươиɠ ѵậŧ thô to chen vào, bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi bắn đầy bụng để xóa đi sự trống vắng trong lòng. Giờ thậm chí Mục Thanh cũng không thỏa mãn nổi y nữa, y thường xuyên trốn ra ngoài tìm nam nhân giao hợp, có khi còn chơi nhiều người một lúc, y còn cố tình chọc ghẹo vài tay dân chơi để rồi bị bọn chúng cưỡиɠ ɧϊếp tập thể, thậm chí có khi y còn tìm chó đến an ủi sự cơ khát của bản thân. Có lần y bị Mục Thanh phát hiện, hắn liền vô cùng tức giận mà trừng phạt y, nhốt y trong phòng ba ngày ba đêm mà không ngừng dùng đủ mọi biện pháp lăng nhục y. Nhưng tất cả vẫn không đủ, cơ thể và tâm trí y càng lúc càng nhớ Diệc, thèm khát sự xâm chiếm cuồng bạo của Diệc. Không biết từ bao giờ, trong bất tri bất giác vai trò của Diệc đối với y lại trở nên quan trọng như vậy, y nhận ra mình đã vô cùng ỷ lại vào hắn, ở trước mặt hắn y có thể hoàn toàn bại lộ ra bản chất dâʍ đãиɠ của mình, có thể phô bày hết thảy mọi thứ trong tâm hồn mà không cần che dấu gì cả. Hắn giống như đã trở thành tín ngưỡng của y, y có lẽ đã không thể rời khỏi hắn được nữa rồi, bởi một kẻ mất đi tín ngưỡng thì cũng giống như mất đi mục tiêu sống, làm sao còn lí do để tồn tại trên đời nữa…

Hạ Phong mở ra cửa nhà, đã một thời gian rồi y không trở lại căn nhà này. Cả ngôi nhà vì không có người sử dụng mà trở nên lạnh lẽo, trước đây dù khi Diệc ở đây thì cả ngôi nhà vẫn bị bao trùm trong một không gian u ám nhưng cũng không lạnh lẽo như bây giờ. Hạ Phong theo thói quen cởi hết quần áo của mình ra, cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quỳ trên mặt đất rồi từ từ bò đi khắp nhà. Đây là nơi mà y chịu nhiều nhục nhã nhất, là nơi y lần đầu tiên bị Diệc cưỡng bức. Người đàn ông đó đột nhiên xuất hiện trong nhà y, cưỡиɠ ɧϊếp y rồi đe dọa, ép buộc y trỏ thành nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© của hắn. Chính hắn đã đem toàn bộ tự tôn của y dẫm nát, đem y biến thành một kẻ dâʍ đãиɠ không chịu nổi, luôn khát cầu tϊиɧ ɖϊ©h͙, sa đọa, dơ bẩn. Vậy mà giờ, cả căn nhà vẫn như cũ chỉ có hắn là không thấy đâu. Hạ Phong không chịu nổi cảm giác bị hắn bỏ rơi, y co ro nằm trên tấm thảm ở sàn phòng khách, trước đây, Diệc vẫn hay thích ngồi trên sopha nhàn nhã đọc sách hoặc xem tivi, đồng thời dùng đủ mọi phương thức gian da^ʍ y, để y quằn quại nằm bên chân hắn. Hạ Phong bất tri bất giác mà ngủ thϊếp đi, trong cơn mơ màng y như cảm thấy có người đang nhìn mình, y mơ hồ mở mắt ra nhìn vào bóng đen đang ngồi trên ghế sopha kia, đến khi nhìn thấy dáng vẻ người đó y liền không dám tin vào mắt mình, hai mắt mở lớn trừng trừng. Ngay sau đó, không để bóng đen kia có hành động gì, y đã bật dậy ngay lập tức, lao đến ôm chân người kia như sợ hắn sẽ biến mất nếu y chậm chễ vậy.

"Chủ nhân…."

Y thét lên một tiếng nức nở, giọng khàn đi vì kích động. Người đó không ai khác chính là Diệc. Hắn có chút kì quái nhìn biểu hiện của Hạ Phong, không phải hắn mới chỉ vắng mặt một thời gian thôi sao, sao nhìn vật cưng lại như không được thỏa mãn thế này? Nhưng không đợi hắn thắc mắc thì Hạ Phong đã ôm chặt chân hắn mà nức nở.

"Chủ nhân, ngươi không cần bỏ rơi ta, cầu xin người đừng bỏ rơi ta, xin ngươi đừng để ta một mình…"

Giọng nói ban đầu là cầu xin càng về sau càng trở nên yếu đuối như tiếng rêи ɾỉ. Cảm giác sợ hãi bị bỏ rơi khiến y nghẹn ngào, nước mắt không biết từ đâu không ngừng chảy ra làm nhòe hai mắt y.