Diễm vừa nhìn thấy sinh vật đó liền giãy dụa kịch liệt muốn thoát khỏi trói buộc của Diệc nhưng vô ích, trong miệng hắn phát ra những tiếng ô ô vừa căm giận vừa sợ hãi. Hắn biết sinh vật vừa được sinh ra kia chính là nở ra từ đám chứng của hắn nhưng hắn không chấp nhận được bởi bộ dáng của những sinh vật đó. Chúng vốn phải mang hình dạng nửa người nửa xúc tua như những đứa con trước của Diệc nhưng do bị ép sinh non nên chúng còn chưa phát triển hoàn thiện, cả người chỉ như một xúc tua to tầm cánh tay người trưởng thành, phần thân trên không phân rõ đâu là mắt miệng mũi còn thân dưới là từ những xúc tua tạo thành. Những sinh vật này cho dù sinh ra cũng không có được ý thức và sức mạnh hoàn chỉnh như Diễm, chúng vĩnh viễn chỉ có thể là những sinh vật xấu xí gớm ghiếc mà thôi. Chính vì vậy nên Diễm mới căm phẫn như vậy, đó vốn là con của hắn và Hạ Phong, vậy mà giờ chúng lại trở thành những sinh vật hạ cấp như vậy…Diễm cảm thấy điên cuồng như muốn nổ tung, hắn càng dùng sức vùng vẫy mạnh hơn nhưng đổi lại chỉ là bị những xúc tua nhớp nháp kia siết lấy càng chặt hơn.
Diệc đối với phản ứng của Tử Diễm cũng không có quá nhiều bận tâm, hắn tiến lại phía Diễm, dùng giọng điệu như một người cha từ ái nói với con trai.
"Ngươi không cần quá đau lòng a, vẫn còn nhiều thứ thú vị ở phía sau, ngươi nên thật tốt giữ gìn sức lực đi, đừng phí công chống cự vô ích."
Diễm căm phẫn nhìn Diệc, hai mắt tràn đầy lửa giận như muốn thiêu đốt nam nhân trước mắt, hắn há miệng thật to muốn mắng chửi người nhưng tất cả phát ra vẫn chỉ là những âm thanh không rõ bị chặn lại trong cổ họng cùng nước bọt trong suốt vì khóe miệng không khép lại được mà chảy ra bên ngoài, thấm ướt cần cổ cùng một mảnh ngực hắn, nhìn qua lại có một tia da^ʍ mỹ kì quái.
Mà đột nhiên cả hai nam nhân vốn đang trừng trừng nhìn nhau đều bị thu hút lại bởi một tiếng thét nghẹn ngào của Hạ Phong. Tầm mắt bọn hắn liền tập trung lại cảnh tượng nơi hạ thể Hạ Phong. Tại hậu huyệt của Hạ Phong, một vài xúc tua nữa tiếp tục lộ ra ngoài, có vẻ là một sinh vật nữa lại muốn chui ra ngoài, nhưng đúng lúc đó, sinh vật vốn đã chui ra trước đó lại nhằm huyệt khẩu kia mà chui ngược trở vào. Hai sinh vật một muốn ra một muốn vào chen chúc, tranh giành nơi cửa huyệt Hạ Phong khiến nơi đó bị tách ra đến không còn một nếp uốn, cuối cùng không biết sinh vật bên ngoài lấy đâu ra sức lực mà có thể hoàn toàn chui lại vào bên trong, chỉ để lộ ra vài xúc tua đang ve vẫy bên ngoài.
Nhưng tiếng rêи ɾỉ của Hạ Phong càng lúc càng tang cao, y có thể cảm nhận được không chỉ một mà có rất nhiều sinh vật khác cũng đang muốn ra ngoài, chúng chen chúc trong thành ruột chặt hẹp của y, đè ép lên nội tạng khiến y bị dày vò trong thống khổ, nhưng trong đó cũng không thiếu là kɧoáı ©ảʍ đến từ cơ thể dâʍ đãиɠ đã quen từ trong ngược đãi mà tìm ra vui sướиɠ của y.
Đột nhiên không biết là sinh vật nào trong lúc chen chúc quẫy đạp ma sát đến điểm nhạy cảm nhất của Hạ Phong khiến y không khống chế mà đạt đến cao trào, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng sữa tươi bắn ra tung tóe, nhuộm trắng một mảng thảm trải sàn đắt tiền.
Diệc nhìn một màn trước mắt, khóe miệng lại cong lên một nụ cười, trong mắt hắn lóe lên một chút lạnh lùng cùng hứng thú, hắn vui vẻ nói với Diễm đang bị trói chặt giữa không trung.
"Dạy dỗ và trừng phạt giờ mới chính thức bắt đầu, ngươi nên từ từ mà trải nghiệm đi."
Diễm không hiểu sao đột nhiên một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, nhìn nụ cười lạnh nhạt của nam nhân kia, một cảm giác bất an mãnh liệt dâng lên trong lòng hắn.
Cảm giác bất an càng dâng cao trong Diễm khi thấy Diệc đi dần về phía mình, đến khi hắn đứng trước mặt Diễm không nhịn được mà bật ra những tiếng ô ô bất mãn.
Diệc đưa một tay lên vỗ vỗ gương mặt có đến mấy phần giống mình, giọng nói trầm ấm tựa như an ủi nhưng ánh mắt lại một mảnh lạnh lùng.
"Con trai ngoan, đến lúc nên dạy dỗ ngươi rồi a."