“Á!” Tiếng hét thảm thiết vang lên không ngớt.
Cùng lúc đó, Phó Lai Anh chạy vào phòng, vừa vào liền thấy Trình Tri Lễ bị trói trên giường không thể cử động, nhưng may mắn quần áo vẫn nguyên vẹn. Phó Lai Anh thở phào nhẹ nhõm, bước tới cởi dây trói, bế cậu lên: “Không sao chứ?”
Trình Tri Lễ lắc đầu, im lặng ôm lấy cổ hắn.
Phó Lai Anh nghĩ Trình Tri Lễ bị hoảng sợ, hắn không khỏi mềm lòng. Sau đó, hắn quay sang nói với Tô Mãnh: “Điều tra cho tôi! Xem rốt cuộc ai to gan dám đối đầu với nhà họ Phó!”
Tuy nói vậy, nhưng trong lòng hắn đã mơ hồ có câu trả lời. Nghĩ đến đây, tâm trạng Phó Lai Anh càng thêm nặng nề.
“Vâng.” Tô Mãnh gật đầu.
Là vệ sĩ riêng của nhà họ Phó, Tô Mãnh luôn đảm bảo an toàn cho Phó Lai Anh. Anh là lính đặc công xuất ngũ, sau đó dẫn theo một nhóm anh em mở công ty bảo vệ, nhà họ Phó là khách hàng lớn nhất của họ, khách hàng là thượng đế, lệnh của thượng đế tự nhiên phải tuân theo.
Phó Lai Anh vẫn chưa hài lòng: “Nhanh chóng cho tôi câu trả lời, còn những kẻ ở đây, sau khi thẩm vấn thì giao cho cảnh sát, tôi muốn bọn chúng ngồi tù rục xương!”
Tô Mãnh cung kính gật đầu: “Vâng.”
Phó Lai Anh gật đầu, nói: “Chỗ này giao cho anh xử lý, tôi đưa Trình Tri Lễ về trước.”
“Vâng.”
Vậy là Phó Lai Anh ôm Trình Tri Lễ rời đi.
Từ đầu đến cuối Trình Tri Lễ không nói gì, như thể thực sự bị sốc. Cậu vùi mặt vào ngực Phó Lai Anh, khóe miệng chầm chậm nhếch lên thành một nụ cười táo bạo.
Vài phút sau.
Trong xe của Phó Lai Anh.
Lôi Minh nhìn Trình Tri Lễ được bế lên, lo lắng hỏi Phó Lai Anh: “Thiếu gia, thiếu phu nhân không sao chứ?”
“Chú Minh yên tâm, đám người đó vừa khéo nội bộ mâu thuẫn, Tri Lễ không bị thương. Nhưng để phòng ngừa, vẫn phải đi bệnh viện kiểm tra.”
Phó Lai Anh vừa nói, vừa ôm Trình Tri Lễ ngồi vào xe.
“Hiểu rồi, tôi đưa các ngài đến bệnh viện ngay.”
Lôi Minh nói rồi định khởi động xe.
Trình Tri Lễ đột nhiên ngẩng đầu: “Không đi bệnh viện.”
Phó Lai Anh nhíu mày, nghĩ đến việc đối phương vừa bị sốc, liền kiên nhẫn dỗ dành: “Đừng bướng bỉnh.”
Trình Tri Lễ vẫn kiên quyết: “Không đi bệnh viện!”
Phó Lai Anh cúi đầu, không hiểu nhìn cậu.
Trình Tri Lễ mím chặt môi, toàn thân đều thể hiện sự phản kháng.
Phó Lai Anh ngẩn ra, không biết nghĩ gì, nhượng bộ: “Vậy gọi lão Tề đến nhà kiểm tra cho cậu, được không?”
Trình Tri Lễ nhẹ nhõm: “Được.”
Phó Lai Anh liền bảo Lôi Minh lái xe về nhà, đồng thời đặt tay lên đầu Trình Tri Lễ nhẹ nhàng xoa: “Cậu có muốn ngủ một lát không?”
Trình Tri Lễ chớp mắt.
Wow, thật dịu dàng.
Cậu mỉm cười hỏi: “Anh đang quan tâm tôi à?”
Phó Lai Anh nghiêm túc trả lời: “Giờ cậu là vợ tôi.”
“Quả nhiên, kết hôn rồi có đặc quyền.”
Trình Tri Lễ ngồi trên đùi hắn, cười tít mắt: “Vậy tôi muốn hôn, ôm, bế, anh phải chủ động đấy.”
Phó Lai Anh hạ giọng, nhíu mày: “Đừng làm loạn trong xe.”
Hắn thực sự ngốc khi nghĩ rằng Trình Tri Lễ sẽ sợ hãi nhưng người này rõ ràng không bị ảnh hưởng gì, còn rất năng động!