“Ồ?”
Trình Tri Lễ mắt mày lãnh đạm, cậu đại khái đã đoán được kế hoạch của Trình Văn Bân.
Nghĩ vậy, khóe miệng cậu không khỏi nhếch lên một nụ cười mỉa mai: “Thủ đoạn này không giống Trình Văn Bân, chẳng lẽ là Trịnh Tuyết? Bà ta chắc muốn tôi thân bại danh liệt.”
Bên kia không nói gì, mà nhanh chóng tiến lên vây quanh Trình Tri Lễ.
Trình Tri Lễ không muốn nói chuyện với nhóm pháo hôi này: “Reinhard, tôi muốn nghe chúng nói ra kế hoạch của nhà họ Trình.”
“Không vấn đề.”
Reinhard búng tay, đám thuộc hạ vây quanh cậu lập tức ngã xuống, chỉ còn lại tên đầu trọc đứng đó, nhưng đã mất hết ý thức, ánh mắt trống rỗng.
Reinhard nói: “Tôi đã thôi miên hắn, hỏi đi.”
Trình Tri Lễ hỏi: “Các ngươi định làm gì?”
Tên đầu trọc đáp trong vô thức: “Bắt Trình Tri Lễ, chụp ảnh nhạy cảm, rồi quay video đăng lên mạng...”
Trình Tri Lễ cười lạnh: “Không ngoài dự đoán.”
Reinhard ve vẩy cái đuôi quỷ của mình, ung dung hỏi: “Cậu định làm gì?”
“Gậy ông đập lưng ông, cậu thấy thế nào?” Trình Tri Lễ cười rạng rỡ, hai mắt lấp lánh.
Cuộc họp thương mại vẫn đang diễn ra, Phó Lai Anh đang chăm chú nghe giám đốc kinh doanh của mình đàm phán với đối tác, đột nhiên cảm thấy điện thoại rung lên.
Hắn nhíu mày, rút điện thoại ra xem, thì ra là cuộc gọi từ Trình Tri Lễ.
Hắn nhớ giờ này Trình Tri Lễ đang đi dạo ở Phượng Hạ...
Phó Lai Anh suy nghĩ một lát, rồi đứng lên: “Xin lỗi, tôi có cuộc gọi cần nghe.”
Sau đó, hắn đi vào phòng nghỉ kế bên, nhấn nút “nghe” định mở miệng hỏi, nhưng lại nghe thấy giọng của một người đàn ông lạ qua điện thoại.
“Đại ca, người đã bị bắt, chúng ta đem hắn đi đâu?”
Sắc mặt Phó Lai Anh trầm xuống.
Gì?
Ai bị bắt?
Lúc này, giọng Trình Tri Lễ vang lên: “Các người bắt cóc tôi để đòi tiền? Tôi có thể tự trả tiền chuộc...”
“Câm miệng!”
Phó Lai Anh nghe thấy tiếng tát “chát” rất rõ ràng, như đánh vào tim hắn.
Cậu Trình Tri Lễ kiêu ngạo ấy lại bị bắt cóc? Hơn nữa còn bị tát một cái?
Ngay cả hắn cũng chưa từng đánh Trình Tri Lễ!
Tiếp theo là giọng của một người đàn ông lạ khác: “Tìm một nhà nghỉ gần đây, chụp ảnh và quay phim bằng điện thoại. Đây là vợ của thiếu gia nhà họ Phó, ha ha, hôm nay anh em ta gặp may rồi, cùng nếm thử nào!”
Phó Lai Anh siết chặt nắm đấm, mặt đen như than.
Rất tốt, biết là vợ hắn mà còn dám động vào, xem ra có người muốn chết rồi!
“Đại ca, phía trước có khách sạn Bách Nhật.”
“Chọn chỗ đó đi, lão tam, đi đặt phòng.”
Phó Lai Anh nhanh chóng mở cửa phòng nghỉ, ánh mắt như lửa: “Gọi Tô Mãnh đến gặp tôi!”
Một phút sau.
Trong phòng đôi của khách sạn Bách Nhật.
“Tao là đại ca, đương nhiên phải là tao trước!”
“Nhưng đại ca, lúc đầu chúng ta nói ai bắt được người thì người đó được chơi trước mà!”
“Tao là đại ca, tụi bây phải nghe lời tao! Không muốn theo tao thì bây giờ…”
“Bùm!” cửa phòng đột ngột bị đá văng, một nhóm vệ sĩ mặc đồ đen xông vào phòng, chỉ trong vài giây đã khống chế đám lưu manh đang cãi nhau.