"Này, cậu có muốn giao lưu với mình một trận không?"
Minh Nguyệt ngẩn đầu thấy Giang Diệc Ngôn đã đứng ngay bên cạnh nàng, vẻ mặt ngạo mạn. Bọn lớp 8A2 vẻ mặt trào phúng nhìn về phía Minh Nguyệt.
"Không hứng thú"
Minh Nguyệt không mặn không nhạt đáp.
"Cậu đúng là không biết điều mà, Diệc Ngôn muốn giao lưu với cậu là vinh hạnh của cậu mà cậu thái độ như vậy là sao hả?"
Hàn Thân tức giận nói.
"Cậu vừa phải thôi"
Yên Nhiên bất bình đứng lên cãi lại.
"Hừ, tớ nói vậy thì sao? Các cậu làm gì được tớ à? Những kẻ nghèo hèn như các cậu thì mãi mãi phải chịu đựng thôi."
Hàn Thân ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Minh Nguyệt và Yên Nhiên nói.
"Cậu.."
"Được rồi, chó cắn cậu cậu phải cắn lại à?"
Yên Nhiên chưa kịp nói đã bị Minh Nguyệt chặt đứt.
"Cậu có ý gì hả?"
Hàn Thân tức giận mặt đỏ bừng hét
"Lúc nãy tớ nói về con chó gần nhà tớ cắn Yên Nhiên thôi, cậu làm gì giận dữ vậy? Không lẽ cậu là chó à?"
Minh Nguyệt cười lạnh, sau đó với vẻ mặt vô tội nói.
Haha
Bọn học sinh cùng nhau cười trừ lớp 8A2 vẻ mặt âm trầm quay về chỗ.
"Hay lắm Minh Nguyệt, cậu ta cứ ỷ mình giàu mà hống hách mãi, hôm nay chắc là tức điên rồi"
Sở Tịnh tiến lại vui vẻ nói.
"Biết tin gì chưa, I&N ra mắt sản phẩm mới nè"
"Là gì vậy? Cho tớ xem với"
"Trời, đẹp đấy?"
Mọi người bàn tán xôn xao
"Minh Nguyệt, I&N có sản phẩm mới kìa"
"Ừm"
Yên Nhiên ngốc ngốc, cứng đờ người nhìn Minh Nguyệt, bình thường Minh Nguyệt vẫn hứng thú với rubik mà, sao hôm nay lạ vậy.
"Cậu không có hứng thú?"
"Không phải"
"Vậy tại sao tớ hỏi cậu lại?"
"Tớ có rồi"
Lời này nói ra không chỉ có Yên Nhiên mà ngay cả những người nghe được ngốc.
《Có rồi, là ý gì, vừa mới ra mắt mà》
《 Thật hay giả vậy trờ?》
...
"Này, cậu nói thật à"
"Ừm"
"Làm sao cậu có"
"Bí mật"
Yên Nhiên nghe vậy cũng không hỏi thêm nữa, từ khi Minh Nguyệt chuyển đến đây được hai năm rồi, chỉ có một mình cô chơi được với nàng. Cô cũng hiểu nhiều ít, chuyện Minh Nguyệt không muốn nói hỏi làm sao cũng không ra.
"Haha, đúng là tức cười mà, sản phẩm của I&N vừa mới ra mà cậu ta nói có rồi kìa"
"Haha"
Lớp 8A2 cười theo chỉ có Giang Diệc ngôn ánh mắt ám ám nhìn về phía Minh Nguyệt.
"Mặc kệ bọn họ đi"
Thấy Yên Nhiên định lên cãi lại thì Minh Nguyệt nắm tay cô lại ngăn cản.
"Nhưng mà..."
Yên Nhiên định nói gì đó chỉ thấy Minh Nguyệt lắc đầu.
"Về thôi, trễ rồi"
"Ừm"
Minh Nguyệt và Yên Nhiên quay về.
Ngày hôm sau đến lớp 8A1 có học sinh mới, là một cô bạn rất xinh, tên là Hà Thiên Anh, hòa đồng với mọi người. Đặc biết là quen biết với Minh Nguyệt.
"Tiểu nguyệt, lâu rồi không gặp"
Nghe được giọng nói Minh Nguyệt ngẩn đầu lên, ngẩn người một lúc thì nhớ ra là ai.
"Ừm, lâu rồi không gặp"
Minh Nguyệt lạnh nhạt trả lời.
"Cậu vẫn nhạt như ngày nào, 2 năm rồi đấy."
Thiên Anh ủy khuất nói.
"Sao cậu lại về đây?"
"Tất nhiên là tìm cậu rồi, tớ muốn đi từ 2 năm trước rồi nhưng bây giờ mới đi được."
"Ừm"
"Hazzz, tiểu Nguyệt đúng là tiểu Nguyệt, không thay đổi, chỉ trừ...
"Cậu đừng nói nữa"
Minh Nguyệt nhíu mày, ngăn chặn Thiên Anh nói tiếp.
"Được rồi, cậu thật sự định như vậy luôn à?"
"Ừm, cuộc sống hiện giờ của tớ rất tốt"
"Cậu nhớ cậu đã từng nói gì với mình không?"
"Chuyện gì?"
7 năm trước
Minh Nguyệt đang ngồi đợi cuộc thi King Speed ( cuộc thi rubik cho trẻ em từ 6 đến 12 tuổi. Nàng ngồi chơi say sưa đến nổi có người ngồi kế bên nhìn từ lúc nào không hay.
"Cậu chơi rubik giỏi thật đấy."
Minh Nguyệt nghe giọng nói thì giật mình, quay lại thấy một cô bé rất dễ thương, đôi mắt to trò nhìn về phía nàng.
"Cảm ơn cậu, cậu cũng tham gia cuộc thi à"
"Không có, mình đến xem thôi"
"Sao cậu vào được đây?"
"Cậu không cần biết đâu, mà cậu chỉ mình chơi được không, tớ không biết chơi."
"Được, còn lâu lắm mới tới giờ thi"
"Tốt quá, mà cậu tên gì, tớ là Hà Thiên Anh"
"Tớ là Tống Minh Nguyệt"
Sau một hồi, đột nhiên Thiên Anh hỏi:
"Cậu rất thích rubik phải không?"
"Ừm, từ nhỏ tớ đã thích rồi, rubik là bạn của tớ. Tớ muốn cùng những người bạn này bước đến đỉnh cao."
Kết thúc hồi tưởng
"Chúng ta ra ngoài nói chuyện"
"Được"
Cả hai đi ra ngoài bỏ lại Yên Nhiên không hiểu chuyện gì.
"Vậy mục đích thật sự của cậu là khuyên mình tiếp tục thi đấu"
"Là phụ thôi"
Thiên Anh nhìn vẻ mặt của của Minh Nguyệt thì đổ mồ hôi, ủy khuất nói
"Thật sự"
"Thật"
RENG RENG
"Vào học"
"Ừm"
Minh Nguyệt bỏ đi, Thiên Anh thấy vậy rầu rỉ theo sau.
Về đến nhà Minh Nguyệt nhận được điện thoại.
"Tiểu Nguyệt?"
"Là con, sao vậy sư phụ"
"Lâu rồi không gặp con, con không định quay lại à?"
"Dạ không"
"Mọi chuyện đã qua rồi, con cần gì phải như vậy, Minh Đăng liệu có vui hay không?"
"Người không cần khuyên con đâu, nếu lúc đó con.."
"Hazzz, ER con có xem không?"
"Dạ có"
"Thấy thế nào?"
"Giang Diệc Ngôn là một mầm móng tốt"
"Đúng rồi, Thiên Anh về nước rồi phải không?"
"Dạ, về khuyên con thi đấu lại"
"Thiên Anh chỉ muốn tốt cho con thôi"
"Con biết, nhưng con..."