“Đại năng nhân loại?”
Bạt Vương chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, hoảng hốt đau đớn. Phảng phất như ý thức được điều gì, Bạt Vương rêи ɾỉ một tiếng, đạp không mà lên… Hiện tại trong đầu nó chỉ có một suy nghĩ, đó chính là trốn!”
Rầm!
Thanh kiếm lớn đột nhiên bay từ dưới đất lên, mang theo đá vụn và cát bụi ngập trời… Triệu Thủ Kính cùng với các tu hành giả không thể không toàn lực phòng ngự, xuất ra cả khí lực bú sữa mẹ…
Thanh kiếm lớn xẹt qua chân trời, chỉ chớp mắt đã đuổi kịp Bạt Vương, từ trên chém thẳng tắp xuống dưới.
Triệu Thủ Kính ngừng thở, rung động nhìn thanh kiếm lớn đâm thủng hư không và tử vân, chặt đứt Nguyên Thanh sơn, tinh chuẩn không lầm đâm xuyên lưng và l*иg ngực Bạt Vương… Đại bảo kiếm thế như chẻ tre, đóng đinh lên mặt đất.
Oanh!!!
Hai mắt Bạt Vương trừng lớn tới cực hạn, tràn ngập tơ máu và hoảng hốt.
Đại năng nhân loại cường đại!
Cường đại tới quá phận!
Thật mẹ nó đúng là xui xẻo tám kiếp! Ẩn nhẫn hơn nửa năm không việc gì, mới vừa xuất núi… Liền kết thúc…
“Tha… Tha mạng…”
Miệng hé mở, vừa cầu xin tha thứ, đồng thời còn có lượng lớn máu tươi đỏ thẫm thuận theo l*иg ngực Bạt Vương chảy ra, hệt như huyết hà quanh co.
Muốn sống, khả năng không lớn lắm.
Một kiếm tới từ thiên ngoại này có thể dễ dàng chém gϊếŧ Bạt Vương!
Đại năng nhân loại?
Hay là thần minh?
“…”
Dưới uy thế của một kiếm này, cả Nguyên Thanh sơn đều yên tĩnh trở lại.
…
Triệu Thủ Kính cố gắng đè nén rung động, một chưởng vỗ xuống, khó khăn bay về phía trên tảng đá lớn.
Những người khác cũng lướt tới theo, rơi xuống bên cạnh.
Cả đám khó tin nhìn thanh kiếm lớn cắm trên thân thể Bạt Vương… Nói đúng hơn là thân thể Bạt Vương còn lâu mới có thể sánh với sự khổng lồ của thanh kiếm lớn này.
Bọn hắn nhìn thanh kiếm lớn, nghĩ tới xuất thần.
Hồi lâu không nói nên lời.
Ngẩng đầu, nhìn lên trên… Thân kiếm kéo thẳng tới phía chân trời, bị tầng mây che phủ.
Đám người Triệu Thủ Kính cảm khái muôn vàn, ở trước mặt thanh kiếm lớn này, bọn hắn hẹn mọn cỡ nào, nhỏ bé cỡ nào…
Bọn hắn ngưỡng mộ ngước mắt nhìn thanh kiếm lớn, quan sát thanh kiếm lớn, từ vẻ mặt tới tận thâm tâm đều đang kính nể thanh kiếm tới từ thiên ngoại này.
Rất lâu sau đó mới có tu sĩ tự lẩm bẩm: “Thật… Thật lớn.”
Huyền Diệu quan.
Từ Dạ nhìn con trùng nhỏ trên bản vẽ sau đó lại nhìn nhìn Nguyệt Hoa Kiếm, than thở một câu: “Ta đây xuất kiếm vẫn kém chính xác một chút.”
Hắn gãi gãi lỗ tai, nghi ngờ nhìn thoáng qua cửa sổ.
Luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp.
【 Thời gian còn lại: 3 phút 20 giây… 】
3 phút 19 giây.
3 phút 18 giây.
…
Vừa nãy khi hắn lấy pháp lực ngự kiếm, thời gian đếm ngược đã bắt đầu, dường như hắn còn nghe được hai tiếng ầm ầm.
Trong lòng Từ Dạ thầm hoảng sợ: “Chẳng lẽ…”
Nếu thật như hắn suy đoán, vậy cái kim thủ chỉ này cũng quá nghịch thiên.
Vì nghiệm chứng suy nghĩ trong lòng.
Từ Dạ lại nhìn về phía Nguyệt Hoa Kiếm trên bản đồ cổ cùng với thời gian đếm ngược kia.
Hai ngón tay khép lại, hướng về phía Nguyên Thanh sơn vẩy ra một đạo pháp thuật.
“Vèo ---”
Quang hoa biến mất trên bản đồ cổ.
Không nhận được đáp án, Từ Dạ quyết định ném một tảng đá vào thử coi.
Từ Dạ rời khỏi phòng luyện công.
Hắn đi vào trong viện, nhặt một viên đá nhỏ lên, chợt thấy Trần Hữu Đạo từ phía xa bước tới.
“Đồ nhi, đi theo ta một chuyến!” Sắc mặt Trần Hữu Đạo rất nghiêm trọng.
Từ Dạ nghi ngờ: “Sư phụ, đã có chuyện gì xảy ra?”
“Phía đầu nam Nguyên Thanh sơn có yêu vật xuất hiện.” Trần Hữu Đạo điểm nhẹ đầu ngón chân, cả người nhẹ như yến bay lên giữa không trung.
Từ Dạ không tình nguyện lắm. Hắn còn chưa tìm hiểu rõ kim thủ chỉ trong phòng đâu, vậy mà giờ đã phải đi trảm yêu trừ ma.
Trần Hữu Đạo nói: “Đuổi kịp, có vi sư che chở ngươi, ngươi sợ cái gì?”
“Được rồi.” Từ Dạ phi thân đuổi theo.
Hai người ngự không rời khỏi Huyền Diệu quan, bay về phía đầu nam Nguyên Thanh sơn.
Trên không trung, Từ Dạ hỏi: “Sư phụ, là yêu ma gì mà cần ngài đích thân ra tay?”
Mặt Trần Hữu Đạo không chút thay đổi nói: “Động tĩnh không nhỏ, chắc chắn là rất cường đại.”
“Hình như đệ tử cũng nghe được.” Từ Dạ nghĩ lại. Lúc hắn đang nghiên cứu bản đồ đúng là hắn có nghe được hai tiếng nổ mạnh, lúc đó hắn đang dành hết tâm trí để nghiên cứu bản đồ cho nên không chú ý.
“Huyền Diệu quan cách Nguyên Thanh sơn ba mươi dặm, khoảng cách xa như vậy… Chỉ sợ Triệu Thủ Kính đã gặp nguy hiểm.” Trần Hữu Đạo nói.
…
Cùng lúc đó, đầu nam Nguyên Thanh sơn.
Thanh kiếm lớn kia như trụ trời giơ cao, không ngừng phản xạ ra tia sáng chói lóa.
Xuất phát từ kính ý, đám người Triệu Thủ Kính ôm quyền nói: “Đa tạ tiền bối đã ra tay cứu giúp, vãn bối Triệu Thủ Kính đại biểu cho dân chúng Thanh Hà quận cảm tạ tiền bối!”
Mọi người đồng loạt khom người.
Thanh kiếm lớn không chút sứt mẻ, cũng không đáp lại.