“Lui lại!”
Chúng tu sĩ theo Triệu Thủ Kính lao về phía lối ra, nhưng tốc độ khói đen lan tràn thật sự quá nhanh.
Oanh!
Chúng tu sĩ không rét mà run, cũng không quay đầu lại.
Kinh nghiệm quanh năm tranh đấu với yêu ma nói cho bọn hắn biết, đây là một đại yêu không thể trêu chọc.
“Theo sát!”
Triệu Thủ Kính giảm tốc độ xuống.
Bầu trời đã bị sương mù dày đặc bao trùm.
Chỉ lát nữa thôi là sẽ rời khỏi hạp cốc, đột nhiên có một quái vật lớn xẹt qua từ trên bầu trời, phảng phất như một ngọn núi chắn ngang phía trước.
“Nguy rồi.”
Sắc mặt Triệu Thủ Kính trở nên ngưng trọng. Nhưng hắn ta ra quyết định rất nhanh.
“Các ngươi lưng tựa lưng, không nên bay lên không trung.”
Bạt Vương có hình thể khổng lồ, thủ đoạn hung ác độc địa, yêu pháp cao thâm, lên không trung sẽ chỉ càng thêm nguy hiểm.
“Rõ.”
Triệu Thủ Kính một thân một mình bay lên giữa không trong, trong hai lòng bàn tay có hàng trăm tấm đạo phù.
Mở ra Thiên Chiếu Kim Thân, song chưởng vừa đè xuống, đạo phù đã bay đầy trời, hệt như một đám đèn l*иg màu vàng kim, khiến khói đen bị xua tan.
Triệu Thủ Kính ngẩng đầu, thấy rõ quái vật lo lớn kia: Thân cao trăm trượng, diện mục dữ tợn, hai mắt như hắc động.
Chúng tu hành giả như lâm đại địch.
“Bạt có ba loại, thanh y yếu nhất, u quỷ thứ hai, thú thân mã diện (thân thú mặt ngựa) là vương. Ngươi… Chính là Hạn Bạt Vương?” Triệu Thủ Kính nhìn thẳng Hạn Bạt, trong lòng rất hoảng sợ.
Bọn hắn có nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, trong Thanh Hà quận nho nhỏ này lại có Yêu Vương mạnh mẽ như vậy quấy phá.
Thế nhưng…
Hạn Bạt Vương chỉ lạnh nhạt quét mắt liếc nhìn đám nhân loại, giơ cự trảo lên, khinh thường nói: “Tinh khí và linh hồn của thất cảnh, hẳn sẽ rất ngon…”
Cự trảo kéo tới.
Hai mắt Triệu Thủ Kính trợn to!
…
Lúc này, trong phòng luyện công ở Huyền Diệu quan, Từ Dạ tò mò bao quát vùng phía nam Nguyên Thanh sơn.
Lúc thì sáng lúc thì tối…
Thật không thể thấy rõ.
Đang lúc nghi ngờ, đột nhiên lông mày Từ Dạ nhíu chặt, nhìn về phía nam Nguyên Thanh sơn, khó chịu nói: “Côn trùng nhỏ?”
Tuy đây là bảo bối, khả năng bị cắn hỏng là rất nhỏ, nhưng xuất phát từ tâm lý yêu quý, Từ Dạ vẫn rút Nguyệt Hoa Kiếm ra.
“Con trùng chết tiệt khiến người chán ghét!”
Từ Dạ than thở một câu.
“Có thể bắt đầu sử dụng chưa?” Vừa than thở, vừa như tìm ra công tắc.
…
Cự trảo của Bạt Vương vỗ về phía Triệu Thủ Kính.
Hơn trăm đạo phù Triệu Thủ Kính đánh ra sau khi dùng Thiên Chiếu Kim Thân gia trì, đều rơi xuống trên cự trảo kia.
Cự trảo kiên cố vững vàng ngăn cản tất cả đạo phù, ầm ầm kéo tới.
Oanh!
Triệu Thủ Kính bay ngược ra ngoài, cả người tê liệt.
“Triệu đại nhân!”
Chúng tu hành giả quá sợ hãi.
Bạt Vương cường đại ngoài dự đoán của bọn hắn.
Ngay cả Triệu Thủ Kính đã thất cảnh cũng không phải đối thủ, bọn hắn thì khác gì con kiến đâu?
Triệu Thủ Kính lảo đảo rơi xuống đất, hoảng sợ nhìn chằm chằm Bạt Vương, run giọng nói: “Các ngươi đi mau, tới Cảnh Dương!”
Bạt Vương khinh bỉ: “Viện binh? Ha ha… Các ngươi không có cơ hội.”
“Ngươi dám!” Triệu Thủ Kính lớn tiếng nói.
“Có gì không dám?” Bạt Vương đè thấp giọng, “Chỉ cho đại tu sĩ Nhân loại các ngươi tàn sát Bạt tộc nhỏ yếu chúng ta?”
“Đó là các ngươi gieo gió gặt bão. Yêu chính là yêu, các ngươi muốn từng bước xâm chiếm Nhân loại, nhất định phải trả giá thảm trọng!”
Bạt Vương nổi giận, chậm rãi đứng dậy nói: “Ngươi, còn ngươi nữa, cùng với toàn bộ nhân loại Thanh Hà quận, nên lên đường.”
Sau đó Bạt Vương lại nặng nề đập về phía Triệu Thủ Kính.
Khói đen bao phủ, hệt như sao trời rơi xuống.
Oanh!!
Cả người Triệu Thủ Kính bay rớt ra ngoài, đập ra một cái hố sâu trên mặt đất.
Bạt Vương này mạnh mẽ vô cùng, không hề thua kém cường giả bát cảnh của Nhân loại…
Rầm!
Triệu Thủ Kính vừa lên giữa không trung đã bị một luồng hắc mang đánh trúng l*иg ngực, ngã rơi xuống đất, phụt một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.
Đầu óc Triệu Thủ Kính trống rỗng.
“Ầm Ầm!!”
Phía chân trời vang lên một tiếng sấm. Đã nửa năm qua Thanh Hà quận chưa từng có sấm sét.
Triệu Thủ Kính và chúng tu hành giả ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
“Ầm ầm…”
“Hình như trời nứt ra…”
Mọi người kinh ngạc, hơi ngẩn ra, không biết đang xảy ra chuyện gì.
“Đó là cái gì?”
Bọn hắn nhìn thấy trên bầu trời xanh thẳm như xuất hiện một kẽ hở, kẽ hở càng lúc càng lớn.
Bầu trời tựa như một cái lá mỏng bị vật không biết tên vạch ra một vết rách.
Tiếp theo, một thanh kiếm cực lớn không biết rộng bao nhiêu, không biết dài bao nhiêu, lấy năng lực phá toái hư không rơi thẳng xuống.
Quang mang lóe lên!
Mang theo gió bão chói tai!
Tiếng như sấm sét, nhanh như thiểm điện!
Xoẹt! Vù!
Chi trái của Bạt Vương bị chém đứt không chút dây dưa, chi gãy bay ra ngoài.
Thanh kiếm lớn rơi xuống đất, đại địa rung động!
Hệt như dựa trời rút bảo kiếm, chém mảnh trời tây thành hai đoạn!
Toàn bộ vùng phía nam Nguyên Thanh sơn bị một phân thành hai!