Đại Tiểu Thư Phản Diện Thời Dân Quốc

Chương 40

Chuyển ngữ: Meounonna

Beta: Ys

Từ sau khi phủ Đô Đốc được thành lập, các cuộc họp lớn nhỏ diễn ra liên miên, luật mới được ban hành, xây dựng thiết lập các điều lệ của chế độ mới, thực thi chính sách mới, những thứ này đều cần thông qua quá trình thảo luận và phân tích khảo chứng không ngừng của rất nhiều người, cuối cùng mới đưa ra để phổ biến, cho nên gần như ngày nào phòng hội nghị của phủ Đô Đốc cũng mở họp, hơn nữa có khi còn mở liên tục mấy cuộc họp liền trong một ngày.

Từ sau khi đề án “Đóng cửa triệt để tất cả các tiệm thuốc phiện trong tỉnh” được đưa lên bàn họp, đã có nhiều cuộc họp tranh cãi xung quanh việc tiến hành đề án này.

Có rất nhiều ý kiến bất đồng, các nhân sĩ thuộc phái lập hiến là người khởi xướng đề án này, đương nhiên là họ cực lực tán thành.

Quân đội do Quý Khôn dẫn đầu cũng ủng hộ việc đóng cửa tiệm thuốc phiện.

Nhưng nhân sĩ phái bảo thủ lại cho rằng xã hội mới chỉ vừa ở bước khởi đầu, không nên có hành động quá lớn, sợ rằng sẽ dẫn đến mâu thuẫn từ nhiều mặt, cho nên ủng hộ việc duy trì hiện trạng.

Cuối cùng là các nhân sĩ đại biểu giới thương gia, vì có quan hệ mật thiết với lợi ích với họ nên đương nhiên họ sẽ phản đối việc đóng cửa tiệm thuốc phiện. Trong đó, những người phản đối ý kiến này mạnh mẽ nhất chính là các ông chủ tiệm thuốc phiện do Lâm Kính Đình dẫn đầu.

Hôm nay là cuộc họp phản biện cuối cùng, sẽ tiến hành biểu quyết thống nhất với tất cả các ý kiến, sau khi có được kết quả cuối cùng, cuộc họp tiếp theo sẽ nhắm vào việc cải cách tiệm thuốc phiện, cho nên bất kể có bao nhiêu người không đồng ý, việc dẹp hay giữ lại tiệm thuốc phiện sẽ có kết quả cuối cùng trong hôm nay.

Buổi sáng đúng 9 giờ, thành viên dự họp đều lần lượt có mặt, sau khi mỗi người tự tìm thấy vị trí của mình ngồi vào, các đại biểu xì xầm phát hiện người đến tham dự hội nghị hôm nay ít đi rất nhiều, hơn nữa đa số những người không đến là những nhân sĩ phái bảo thủ lúc trước ủng hộ việc duy trì hiện trạng, vốn dĩ có mười mấy hai mươi đại biểu, sáng hôm nay chỉ đến có bốn, năm người! Bất thường ắt có trò ma quái, nhiều người như thế không đến, chắc chắn là có người đứng sau lưng giở trò.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Là người chủ trì cuộc họp hôm nay, đương nhiên Quý Khôn cũng chú ý đến hiện tượng bất thường này, trước khi cuộc họp bắt đầu, ông ấy còn đặc biệt hỏi cấp dưới của mình, cũng chính là con trai ông ấy Quý Du Hồng: “Vì sao có nhiều người phái bảo thủ không đến như thế, có tìm người đi hỏi thăm nguyên nhân chưa?”

Quý Du Hồng đứng dậy làm động tác chào trong quân đội, mạnh mẽ cứng rắn trả lời: “Báo cáo Trưởng Quan, đã cử người đi hỏi thăm rồi, ông Chung và ông Đỗ cáo ốm xin vắng, còn mấy người khác không biết tung tích, người nhà đã đến cục cảnh sát báo án.”

Quý Khôn tỏ vẻ tiếc nuối, nói: “Họp xong tôi sẽ đi thăm đám người ông Chung, về phần những người mất tích, nhất định phải bảo bên phía cảnh sát dốc toàn lực tìm kiếm và giải cứu, nếu như thiếu người, có thể điều tạm nhân lực bên quân đội.”

Hai gót chân Quý Du Hồng dứt khoát khép sát lại, đáp một tiếng vang dội: “Rõ!”

Quý Khôn nặng nề thở dài, quay đầu nói với những người khác: “Tuy nhiều người của phái bảo thủ vắng mặt, nhưng cuộc họp vẫn phải tiến hành như thường, lúc trước đã nói rõ rồi, hôm nay cho dù có chuyện gì xảy ra cũng nhất định phải đưa ra một kết quả, dù sao thì việc này cũng đã kéo dài quá lâu rồi.”

Bàn họp hình chữ nhật được trải chiếc khăn trắng tinh, giản lược hào phóng, một đám người ngồi vây quanh chiếc bàn, sắc mặt đều không tốt lắm, giống như chiếc khăn trải bàn vậy, đa phần đều lộ vẻ mặt trắng nhợt.

Thật ra nhiều người có mặt ở đây đều ngầm hiểu chuyện là thế nào, phái bảo thủ vẫn luôn kiên quyết duy trì hiện trạng, đắc tội phái cải cách do Quý Khôn dẫn đầu. Vì để đạt được mục đích, Quý Khôn không hề ngần ngại ngăn cản bọn họ đến dự hội nghị, rồi lại ở cuộc họp giả vờ bày ra vẻ mặt “tôi cũng rất vô tội”, thật khiến cho người ta hận đến ngứa răng.

Nhưng có cách nào khác nữa đâu, trong tay Quý Khôn nắm giữ thực quyền, bộ đội đóng quân tại ngoại thành cũng chỉ nghe lệnh điều động của ông ấy. Nhân vật như vậy, không phải người bình thường có thể lay chuyển, kể cả là Đô Đốc Lý Điền Dã, bình thường cũng phải kính nhường ông ấy ba phần.

Có điều cho dù là như thế, trước lợi ích, vẫn sẽ có người dám mạo hiểm đứng ra nói chuyện.

“Đại biểu Quý, Lâm Kính Đình là ông chủ của tiệm thuốc phiện lớn nhất, cuộc họp quan trọng thế này anh ta bắt buộc phải có mặt.” Người mở miệng nói chuyện là một ông chủ của tiệm thuốc phiện nào đó, quy mô tiệm thuốc phiện của ông ta không to như tiệm của Lâm Kính Đình. Sở dĩ nói như thế là vì đám bọn họ đã sớm quen với việc đẩy Lâm Kính Đình lên đầu trước rồi.

Quý Khôn quan sát đám người một vòng, phát hiện đối thủ cũ bình thường vẫn luôn tranh đua phân cao thấp với ông ấy hôm nay thật sự không đến, ông ấy hơi nghi ngờ nhìn về phía Quý Du Hồng.

Hai cha con trao đổi ánh mắt một lát, ý nghĩa đại khái là như thế này:

Quý Khôn: Lão tử không kêu con ngăn Lâm Kính Đình đến mà?!

Quý Du Hồng: Không phải con làm.

Quý Khôn: …

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Người quan trọng nhất không đến, cuộc họp này phải tiến hành sao đây? Lâm Kính Đình là ông chủ của chuỗi tiệm thuốc phiện lớn nhất tỉnh, cuộc họp hôm nay chủ yếu là nhằm vào anh ta, nếu anh ta không xuất hiện, mọi người còn chơi thế nào được?

Quý Khôn đập bàn nói: “Đâu có lý nào như thế, cuộc họp quan trọng thế này lại không có mặt, trong mắt anh ta có còn vương pháp không? Hoài An!”

“Có!” Quý Du Hồng ‘soạt’ một tiếng đứng lên, cứ như ấn trúng lò xo trên ghế vậy, nhanh chuẩn ác bật dậy.

“Lập tức phái người đi tìm Lâm Kính Đình đến đây cho tôi.”

Quý Du Hồng đáp: “Báo cáo Trưởng Quan, đã phái người đi rồi.”

Quý Khôn gật đầu tỏ vẻ khen ngợi.

Đối với hành vi bắt tay diễn kịch của cha con nhà họ Quý, mọi người ra vẻ nhìn không nổi nữa, hoàn cảnh quan trọng thế này, hai cha con họ lại biến nó thành sân khấu biểu diễn.

Nhưng chính trị không phải là như thế sao? Anh ngừng hát thì tôi lên đài, chỉ xem thủ đoạn của ai cao minh hơn.

Trong quá trình chờ đợi, mọi người nhỏ giọng thảo luận tình hình hôm nay, người có tư cách cao một chút, hỏi Quý Khôn có nên trì hoãn cuộc họp hoặc chọn lại ngày mới để họp không, nhưng Quý Khôn đã hạ quyết tâm, hôm nay nhất định phải họp xong.

Không bao lâu sau, phụ tá được Quý Du Hồng phái đi vội vã trở về báo cáo, trước ánh mắt của bao người, đi đến bên cạnh Quý Du Hồng, thấp giọng nói bên tai của anh. Lúc mới đầu vẻ mặt của Quý Du Hồng vẫn bình tĩnh, sau khi nghe xong sắc mặt biến đổi trong nháy mắt, đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng bị Quý Khôn gọi lại.

Quý Khôn hỏi: “Lâm Kính Đình tới rồi sao?”

Quý Du Hồng nhìn mọi người xung quanh, hiếm khi lộ ra vẻ mặt do dự và rối rắm.

Quý Khôn cứ ngỡ có tình huống gì đột ngột phát sinh, chỉ là không tiện nói ở đây, bèn muốn kêu anh ra ngoài xử lý trước, nhưng chưa kịp mở miệng đã nghe Quý Du Hồng nói: “Lâm Kính Đình đến không được, anh ta lên Chùa Thê Hà tu luyện rồi.”

“Tu luyện?” Những người khác đồng loạt ngây người, đúng là khó tin, có người quen khá thân với Lâm Kính Đình đứng lên nói: “Ý là anh ta xuất gia rồi à? Không thể nào, mấy ngày trước tôi còn uống rượu ăn thịt với anh ta cơ mà, Thiếu tá Quý, cậu đừng ăn nói lung tung đấy.”

Quý Du Hồng mặt không biểu tình đáp: “Quý mỗ không hề nói bậy, anh ta thật sự đã lên chùa Thê Hà chuyên tâm tu luyện với pháp sư rồi.”

Những người có mặt ở đây đều cảm thấy toàn bộ sự việc này đều lộ ra vẻ kỳ lạ và vô lý, có người lại bảo: “Nếu đã như thế, cuộc họp này có tiếp tục nữa không?”

Quý Khôn ngẫm nghĩ một hồi, nhíu mày nói: “Đương nhiên phải tiếp tục.”

Quý Du Hồng lại nói: “Lâm Kính Đình không đến được, nhưng đại diện người nhà của anh ta có đến.”

Hai mắt Quý Khôn loé sáng, nhanh chóng bảo: “Có người đại diện cũng được, người nhà của anh ta đang ở đâu?”

“Đang ở ngoài đợi.”

“Mau gọi người đó vào, chúng ta cũng dễ bắt đầu mở họp.” Quý Khôn xua tay ý bảo mau chóng kêu người vào đây.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Quý Du Hồng cũng không để cấp dưới đi truyền tin, mà là đích thân ra phòng họp gọi người, trong nháy mắt khi cửa phòng họp mở ra, anh cảm nhận cổ họng mình đang dần thắt chặt lại, ấy vậy mà có chút căng thẳng.

Bóng dáng nhỏ xinh đứng ngay ở nơi rất dễ thấy, một bộ âu phục nhỏ năng động, linh hoạt, chân mang đôi đôi giày da nhỏ, bên ngoài phủ thêm một áo khoác nỉ, cách ăn vận vô cùng thời thượng, anh tinh tế ngắm nhìn, nhịp tim đập nhanh hết sức mà gọi một tiếng: “Vãn Nhi.”

Lúc cửa mở ra, Lâm Tập Tập đã xoay người đứng yên, sau khi phát hiện người đi ra là Quý Du Hồng, nụ cười ngọt ngào tự nhiên nở trên mặt cô, hơi nghịch ngợm nói: “Chào Trưởng Quan Quý, tôi đại diện cho Lâm Kính Đình đến tham gia hội nghị.”

Quý Du Hồng đi lên trước hai bước, nhìn sâu vào cô nói: “Sao lại là em đến, em có căng thẳng không?”

Lâm Tập Tập thành thật gật gật đầu: “Có một chút.”

“Đợi lát nữa có lẽ biện luận sẽ hơi quyết liệt, nếu em không biết nói gì thì im lặng ngồi nghe được rồi.”

Lâm Tập Tập vẫn gật gật đầu.

Quý Du Hồng hơi lo lắng cho cô, bèn nhỏ giọng nói rõ ngọn ngành với cô: “Cuộc họp hôm nay có lẽ sẽ khá bất lợi với nhà họ Lâm, em phải chuẩn bị tâm lý trước.”

Lâm Tập Tập cười nói: “Em không sao, em xem như đến đây để dự thính, dù kết quả cuộc họp này ra sao, nhà họ Lâm chúng em cũng sẽ chấp nhận.”

Cô biết, tuy nói tiệm thuốc phiện đóng hay mở phải thông qua sự biểu quyết của mọi người để quyết định, nhưng thật ra kết quả biểu quyết đã bị người nhà họ Quý can dự vào, cho nên bất kể phái phản đối đấu tranh thế nào, tiệm thuốc phiện lớn này chắc chắn phải đóng, sau khi biểu quyết xong, điều đầu tiên Quý Khôn làm là sẽ lập tức phái bộ đội đi bao vây tiệm thuốc phiện, cưỡng chế các ông chủ tiệm thuốc phiện tuyên bố đóng cửa, dừng kinh doanh trước mặt toàn thể người dân.

Những thủ đoạn liên tiếp này tuy hữu dụng, nhưng lại vô cùng thô bạo, làm người ta rất khó tiếp nhận, cho nên sau này Lâm Kính Đình mới ôm hận trong lòng, luôn muốn tìm cơ hội để báo thù.

Hôm nay cô có mặt ở đây, chính là muốn xem xem, có thể tìm ra được một kết quả tương đối ôn hoà hay không.

Lời của cô làm Quý Du Hồng thở nhẹ một hơi, đi lên phía trước nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng xoa nắn rồi nhanh chóng buông ra: “Đi thôi, anh đưa em vào.”

Lúc cửa lớn của phòng họp được mở ra lần nữa, mọi người đều vô cùng tò mò ngẩng đầu lên quan sát, nhìn xem người của nhà họ Lâm có thể đại diện được cho Lâm Kính Đình rốt cuộc trông ra sao.

Sau khi Quý Du Hồng đi lên trước tránh sang một bên, mọi người cuối cùng được nhìn thấy người đại diện của nhà họ Lâm như ý nguyện, nhưng vừa nhìn thấy đã khiến toàn bộ những người ở đây ngẩn cả ra, trong phút chốc dường như có hàng ngàn hàng vạn con “thảo nê mã” đang phi như điên chạy qua phòng họp.Thảo nê mã

(Ở đây có nghĩa là người trong phòng họp đang thầm chửi thề trong lòng: ‘thảo nê mã’ là tiếng lóng của “con mẹ nó”)

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Chuyện gì đây? Sao lại là một con nhóc đến? Còn nói là có thể đại diện cho Lâm Kính Đình, một con nhóc non choẹt thế này, con bé thành niên chưa vậy? Đây là đến để làm trò cười à?

Quý Khôn ngồi ở vị trí chủ trì cũng rất có hứng thú mà đánh giá cô, qua một lúc sau mới hớn hở hỏi: “Cô bé, cháu thật sự là người tới đại diện cho Lâm Kính Đình sao? Không phải là đi nhầm đường chứ?”

Lâm Tập Tập trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, ngược lại rất bình tĩnh, tự nhiên hào phóng trả lời: “Kính thưa Trưởng Quan, gia huynh hiện giờ đang theo học pháp với pháp sư ở chùa Thê Hà, nhất thời không có cách nào về kịp, người trong nhà cho rằng không thể vì nguyên nhân cá nhân của anh trai cháu mà trì hoãn một cuộc họp quan trọng thế này, bèn cử cháu đại diện tham gia thay, tất cả mọi quyết định mà hôm nay cháu đưa ra cũng tức là quyết định của Lâm Kính Đình và nhà họ Lâm.”

Lời nói hùng hồn của cô vừa dứt, phòng họp phút chốc lặng ngắt như tờ.

Tác giả có điều muốn nói: Cô bé quàng khăn đỏ giữa bầy sói…╭(╯ε╰)╮