Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 42: Người Lạ Thần Bí 1

Nếu như đã chuẩn bị cho cô bạn nhỏ Nữu Tể thuốc canxi, Từ Toa lại bất giác nghĩ đến bà ngoại đã lớn tuổi của mình, ngoài ra còn có bản thân cô nữa, vì để tiết kiệm thời gian, Từ Toa cũng chẳng viết nhiều chữ nữa, trực tiếp vẽ lên tờ giấy mà cô gói sẵn bên ngoài.

Dù sao chỉ cần cô xem hiểu là được.

Cô chẳng mảy may nghĩ tới bản thân là tự ý uống mấy thứ thuốc bổ linh tinh, chỉ riêng nhìn vào cái thời đại thiếu thốn trăm bề này, không thiếu canxi mới là kì lạ đấy.

Bởi vì lần này phải đưa cả cậu cùng ra ngoài, Từ Toa lại phải càng thêm cẩn thận, cho nên mấy thứ lớn như gạo, bột mì, dầu ăn gì đó, cô cũng chẳng dám mang ra ngoài. Từ Toa tiếp tục tìm kiếm, ở tầng cao nhất chỗ kệ đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, vậy mà lại phát hiện được một xấp khăn mặt, tuy chất lượng chỉ bình thường thôi, nhưng vẫn có thể sử dụng được, trong nháy mắt Từ Toa lại nghĩ đến chiếc khăn mặt kém chất lượng kia của mình, vui mừng đến mức thiếu chút nữa đã nhảy cẫng lên.

Sao cô có thể quên được cái này cơ chứ.

Từ Toa đếm một chút, tổng cộng có chín chiếc khăn mặt, cô đem tất cả đều nhét hết vào trong cặp sách.

Nếu như đã lấy thêm khăn mặt thì tất nhiên không thể bỏ qua bàn chải đánh răng với kem đánh răng được rồi, Từ Toa cầm lấy mấy chiếc bàn chải đánh răng, nhưng mà nhìn tới tầng chứa kem đánh răng thì mặt lại đầy vẻ sầu muộn. Trên kem đánh răng đều có hình ảnh với chữ viết, rất khó để mang ra bên ngoài!

Cô vẫn còn nhìn thấy bà ngoại của mình dùng muối để đánh răng cơ mà.

Từ Toa rầu rĩ ngửa mặt lên trời, nghĩ ngợi một lát, chọn mấy tuýp kem đánh răng màu trắng có ít chữ, lại tìm thêm mấy cái dao cạo râu, đem cạo sạch hết mấy cái chữ kia đi. Nhìn sao cũng thấy giống như bị chó gặm vậy, nhưng mà Từ Toa lại cảm thấy yên tâm mà bỏ đồ vào trong cặp sách.

Dù sao đi nữa không có mấy chữ đó vẫn là an toàn nhất!

Thật ra trong nhà thuốc có rất nhiều thứ đều có thể lấy mang đi, chẳng qua bây giờ không phải là lúc thích hợp, Từ Toa tạm thời cũng chẳng suy nghĩ nhiều, chuẩn bị ra bên ngoài xem một chút. Đang lúc chuẩn bị đi thì nhìn thấy bên dưới tủ có để mấy chiếc hộp lớn, Từ Toa mở chúng ra xem, trong hộp là một bộ bát đĩa, tám cái bát, bốn cái đĩa, còn có cả một cái tô đựng canh lớn.

Bát đĩa cũng chẳng có hoa văn gì, mỗi cái bên trên đều có vẽ hai đường màu xanh lam, mang theo phong cách bình thường giản dị, giá cả chắc cũng không cao lắm.

Lại đếm một chút, tổng cộng có bảy bộ.

Từ Toa đột nhiên nghĩ tới cái hoạt động dán ở ngoài cửa, mỗi lần nạp tới một ngàn tệ, lại tặng kèm thêm một bộ bát đĩa.

Lại nghĩ, chắc chính là cái này rồi.

Chẳng tránh kiểu dáng lại lỗi thời như vậy, đồ vật tặng kèm, làm sao có thể là mấy đồ tốt cho được?

Nhưng ấy vậy mà lại lời cho Từ Toa.

Từ Toa lại nghĩ đến việc sáng nay mình còn phải dùng mấy cái bát đĩa sứt mẻ kia, lập tức tháo ra một hộp, lấy ra tám cái đĩa, hai cái tô lớn đựng canh, còn về mấy cái bát ăn cơm, cô cũng chẳng đem tới hai phần, chỉ lấy thêm một hộp tám cái.

Lấy nhiều thêm cũng đâu chứa nổi.

Từ Toa: Đúng là bội thu!

Thực ra, cô cũng không lấy những món đồ quý giá gì cả, nhưng mà đồ đạc không xem trọng có quý hay không, cần thiết mới là tốt nhất. Từ Toa cảm thấy mấy món đồ đó lúc này là cần thiết nhất.

Lần này, cô thực sự là phải ra khỏi cửa rồi.

Chẳng qua trước khi ra cửa, cô lại đem hũ kẹo trên quầy đổ hết vào trong cặp sách.

Mấy nhà thuốc kiểu này, chỉ cần dùng tiền mặt thanh toán, còn thừa một, hai xu, sẽ không bao giờ trả tiền thừa, thay vào đó là cho kẹo.

Họ không bao giờ dám làm vậy với mấy người già chi li tính toán từng đồng, nhưng với mấy cô gái nhỏ như Từ Toa lại chẳng có chút khách sáo nào, Từ Toa cũng gặp phải mấy lần rồi. Đây chính là nắm bắt tâm lý không quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt đó của đám thanh niên kia.

Bạn nói xem, dùng kẹo để trả thay cho tiền thừa còn chưa tính, còn chẳng thèm lấy lòng khách hàng, chỉ dùng loại kẹo không địa chỉ không thương hiệu, nhìn rất ba không,

Chẳng qua, thế này mang ra ngoài cũng không phải sợ gì.

Từ Toa lại kéo khóa cặp sách, cầm theo chiếc xẻng nhỏ đi ra ngoài, đi thẳng về phía bên trái khoảng tầm nửa tiếng, rẽ ra bên ngoài còn có một cái siêu thị không nhỏ nữa. Theo lý mà nói, Từ Toa nên đi tới bên này. Nhưng mà cô ở bên nhà thuốc làm lỡ mất hơi nhiều thời gian, Từ Toa cũng không biết bây giờ qua bên đó có kịp nữa hay không. Cô dứt khoát đi sang bên phải, trực tiếp tiến thẳng vào tiểu khu, bên trong tiểu khu đi khoảng mười phút thì có một cửa hàng tiện lợi.

Từ Toa mang theo cái lạnh thấu xương, nhanh chóng tiến vào bên trong.