Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 41: Chọn Đồ

Từ Toa khẽ ho khan một tiếng, cầm chiếc bát lên, cô nhìn bát cơm trắng của mình, rồi lại nhìn những người xung quanh, trực tiếp bới ra phân nửa đưa cho bà Từ, bà Từ vội nói: “Cháu làm gì thế! Bà không cần!”

Từ Toa vẫn kiên quyết: “Cháu đã nói rồi, bà mà không ăn, vậy cháu cũng không ăn.”

Tiếp đó lại lấy thêm một ít cho Nữu Tể, đôi mắt nhỏ của Nữu Tể nhanh chóng nhìn chằm chằm Từ Toa.

Từ Toa giả bộ hung dữ: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau ăn đi.”

Cô bé cười lộ ra chiếc răng sữa, lập tức phát ra tiếng bi ba bi bô.

Bà Từ: “... Cái con quỷ đói này...”

Từ Toa cúi đầu, ánh mắt đột nhiên như phát sáng lên, ngày tháng sau này, rồi cũng sẽ tốt lên thôi!



Lại là một đêm khuya yên tĩnh.

Lần này trước khi đi ngủ Từ Toa đã chuẩn bị ổn thỏa tất cả mọi thứ, như thế lúc thức dậy sẽ không cần vội vội vàng vàng thu dọn đống quần áo đó nữa. Cô đeo lên chiếc cặp sách vạn năm không đổi, lại cầm thêm chiếc xẻng nhỏ vạn năm sẽ luôn ở chỗ cũ, cứ thế bước ra khỏi cửa.

Từ Toa cũng chẳng biết rõ bản thân mấy giờ sẽ trở về, nhưng mà bởi vì cô không thể khống chế thời gian trở về của mình, cho nên cô không dám dây dưa chút nào, lập tức vội vàng ra khỏi cửa. Cũng bởi vì chế độ phúc lợi của thành phố ngày càng phát triển, nhà thuốc mọc lên như nấm. Ra khỏi con hẻm nhỏ của bọn họ, phía bên đường phố đối diện chính là một nhà thuốc khoảng 100 mét vuông.

Từ Toa xách theo chiếc xẻng nhỏ vội vàng lao tới nhà thuốc, vừa bước vào cửa thì lại nhìn thấy dưới đất đồ đạc bị vứt hỗn loạn, chắc là đã có kẻ nào đấy từng đến đây cướp đồ.

Chẳng qua đã từng thấy qua có người cướp thuốc kháng sinh, cũng từng thấy người cướp thuốc cảm cúm, lại chưa từng thấy qua người nào cướp thuốc tẩy giun cả, cho nên Từ Toa cũng dễ dàng tìm thấy thứ cô cần. Cô nghiêm túc xem hướng dẫn sử dụng, không dám bỏ vào túi cứ thế mà mang đi, chỉ có thể lấy ra tờ giấy ghi chú, lại cầm lấy vỉ thuốc lấy một lượng vừa đủ, viết rõ ràng cách dùng lên trên đó.

Buổi tối hai viên, buổi sáng cũng hai viên, một người bốn viên.

Bốn người, mười sáu viên.

Cô lại quay đầu tìm cho Nữu Tể loại thuốc tẩy giun dành cho trẻ em. Lại làm theo hướng dẫn sử dụng lấy bảy viên. Cho dù là thuốc cho người lớn hay là trẻ em, cô cũng chẳng lấy dư dù chỉ một viên, mấy vấn đề nhỏ này, Từ Toa vẫn rất cẩn thận đấy.

Mặc dù cô mới chỉ 17 tuổi, nhìn qua lại cẩu thả.

Nhưng chút chuyện này, Từ Toa lại hiểu được rõ ràng, cô có thể mang thức ăn ra ngoài, có thể dùng cách mua từ hợp tác xã hoặc là chợ đen đến để thoái thác, cũng có thể dùng lý do ba cô gửi đến để thoái thác.

Tương tự như vậy, mấy bộ quần áo chẳng có lai lịch rõ ràng kia cũng có thể giải thích bằng cách đấy, thế này thì về cơ bản cũng chẳng khiến ai nghi ngờ gì, ai bảo cô lại có người ba nơi phương xa kia cơ chứ. Hơn nữa, trong tay cô cũng có tiền, lỡ mua mấy món đồ thì không khiến người khác kinh ngạc cho lắm.

Thế nhưng, mấy thứ như thuốc thế này thì nhất định phải cẩn thận một chút.

Thứ này rất mẫn cảm, cho nên Từ Toa hoàn toàn không thể mang ra ngoài nhiều hơn.

Cô mang sẵn thuốc tẩy giun trên người, thong thả dạo xem bên trong nhà thuốc, nhà thuốc bây giờ không phải chỉ đơn thuần là nơi bán thuốc, cũng có bán thêm cả một số đồ dùng hàng ngày nữa, nếu không thì tại sao lại gọi là nhà thuốc tiện lợi cho dân chúng cơ chứ.

Từ Toa lấy thêm mấy cục xà phòng, lại theo đó mà lấy chúng ra, lột bỏ lớp vỏ bọc rồi viết thêm mấy tờ giấy ghi chú.

Mấy thứ như dầu gội đầu gì đó, thật ra cô cũng nên mang theo một ít, nhưng mà cô cũng chưa từng thấy qua dầu gội đầu của những niên đại này, vì thế cũng chẳng liều lĩnh mang ra như vậy. Ngược lại mấy món như xà phòng, cô vậy mà lấy cả mười cục bỏ chung vào với nhau, nhét hết vào trong cặp sách.

Tiếp tục đi dạo một vòng, lại nhìn thấy trên giá đựng đồ có một vỉ thuốc canxi dành cho trẻ em, cô lập tức nghĩ tới cục than đen đã hơn hai tuổi rồi mà vẫn chưa đi vững kia, Từ Toa lại chăm chú tìm kiếm một lát, thì nhìn thấy một cái ghi chú: dùng cho trẻ trên một tuổi và dưới ba tuổi. Là vị quả đào.

Cô quả quyết đem theo vỉ thuốc canxi kia ra ngoài, lại gói cẩn thận nhét vào trong túi.

Cô quả thật là một người chị họ tốt, vì cục than đen kia mà hao tâm tổn sức.

Từ Toa cảm thấy nên cài một bông hoa hồng thật lớn trước ngực của mình.

Ngay cả hoa hồng lớn cũng không thể chứng minh được sự lương thiện và tốt đẹp của cô đâu, thật đấy!