Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 25: Thật Ra Cậu Là Phụ Nữ

Từ Sơn dụi mắt tỉnh dậy đi nhà xí, lập tức nhìn thấy ba nữ đồng chí đang gào thét ngoài sân: “Một hai xông lên, một hai xông lên!”

Từ Sơn vịn tay vào tường, chầm chậm ngồi xuống bậc cửa, lắp bắp hỏi: “Mọi người đây là…?”

Từ Toa: “Cậu út, nếu như cậu là một người đàn ông, thì qua đây tập luyện với mọi người đi.”

Tròng mắt Từ Sơn đảo quanh, rất nhanh anh ta vừa cười vừa tỏ vẻ không tự nhiên nói: “Thật ra, cậu là một người phụ nữ.”

“Phì, cái thằng này, thằng ranh nhà mày, mày…” Bà cụ Từ lại muốn mắng người rồi, thế nhưng nghĩ đến việc lớn tiếng quát tháo sẽ ảnh hưởng đến hình tượng yếu ớt, nhã nhặn của mình, bèn kìm nén nói: “Còn không mau qua đây!”

Từ Sơn: “Con không qua ...”

Cổ Đại Mai xông đến trước mặt anh ta, dùng một tay kéo anh ta dậy: “Nhanh lên, người như anh, làm chút chuyện gì cũng không có sức, cũng nên luyện tập một chút.”

Từ Sơn cứ thế bị kéo theo, gia nhập thêm vào đội chạy bộ buổi sáng, cả một gia đình cũng chẳng ra ngoài, chỉ chạy vòng vòng quanh cái sân, Từ Toa tính toán một chút chắc nhẩm cũng chạy được nửa tiếng rồi, cuối cùng cũng mệt mỏi mà ngồi phịch xuống đất, kêu lên vài tiếng: “Cháu, cháu nghỉ một lát!”

Bà cụ Từ đã cảm thấy mệt từ lâu, toàn bộ dựa vào việc chạy chầm chậm mà mang theo cái danh nghĩa “không mất mặt”, bây giờ Từ Toa cũng nghỉ rồi, bà cụ cũng đặt mông ngồi bệt xuống bên cạnh Từ Toa: “Bà, bà cũng nghỉ một lát!”

Vừa nhìn thấy đôi vợ chồng kia cũng có ý định lười biếng, Từ Toa lập tức nâng gương mặt tái nhợt lên nhắc nhở: “Vốn dĩ cậu mợ tập luyện muộn hơn cháu, lẽ nào bây giờ cũng muốn nghỉ ngơi ư?”

Từ Sơn nghe thấy thế ngay lập tức nằm thẳng xuống đất: “Không phải tại cậu, chẳng phải do cậu không muốn rèn luyện đâu, mà là do cậu thật sự không gắng nổi nữa!”

Mắt Từ Toa sáng ngời: “Vậy thì, ngày mai lại tiếp tục, sáng mai cháu gọi hai người dậy!”

Hai tay Từ Sơn ôm mặt.

Cổ Đại Mai: “… Đúng là một con bé hà khắc.”

Tuy rằng bản thân không phục, nhưng Cổ Đại Mai cũng cảm thấy mệt lắm rồi, cô ta thở hổn hển ngồi xuống cạnh mọi người, cũng chẳng thèm để ý xem có bẩn hay không nữa. Nhưng vừa ngồi xuống, Cổ Đại Mai lại bắt đầu quan sát quần áo của Từ Toa, cô ta hiếu kỳ, dò xét nói: “Quần áo này của cháu làm từ chất liệu gì thế? Nhìn qua không giống với ở đây cho lắm.”

Từ Toa hất cằm đáp: “Cháu độc ác như vậy, tại sao phải nói cho mợ biết chứ?”

Cổ Đại Mai: “……”không những hà khắc, mà còn là một kẻ keo kiệt.

Bà cụ Từ cũng đưa tay sờ thử chất liệu vải áo của Từ Toa: “Sờ vào đúng là cảm thấy có chút không giống, đồ của bộ đội, quả nhiên là chất lượng tốt nhất.”

Từ Toa mỉm cười vâng một tiếng, lúc này bụng cũng bắt đầu sôi lên từng tiếng.

Bà cụ Từ lập tức nhìn về phía Cổ Đại Mai: “Mau đi nấu bữa sáng, luộc thêm quả trứng cho Hổ Nữu Nhi ăn.”

Cổ Đại Mai đau lòng, trong miệng chua xót không thôi, lại bị bà cụ Từ trừng mắt nhìn: “Còn không mau đi?”

Sau đó kéo tay Từ Toa: “Dưới đất lạnh, cháu mau dậy đi, mệt mỏi thì về phòng nằm nghỉ một lát.”

Từ Toa cũng biết không thể ngồi mãi như thế này được, cô dùng sức đứng lên: “Lâu rồi không rèn luyện, cơ thể này không chịu đựng nổi.”

Cô cũng không lập tức về phòng nằm nghỉ, trái lại còn đi tản bộ mấy vòng trong sân. Nói thật lòng, bà cụ Từ cũng mệt, nhưng quả thật không thảm như Từ Toa. Một là Từ Toa chạy hai vòng, thì bà cụ mới chạy được có một vòng, lại còn chậm nữa chứ. Hai là, thực ra bà cụ đã quen với việc làm nông rồi, cơ thể dẻo dai ấy khỏe hơn so với cơ thể yếu ớt của Từ Toa nhiều.

Bà cụ Từ ổn định lại một chút, sau đó nói: “Bà đi xem xem Nữu Tể.”

Buổi tối Nữu Tể thường ngủ cùng với bà cụ Từ, bà chỉ sợ cái con gấu con này tỉnh dậy lại ngã xuống giường, thế là loạng choạng bước nhanh vào trong nhà.

Từ Toa đang tản bộ ngoài sân, vừa hay nhìn thấy đại đội trưởng đi tới, đại đội trưởng chìa trong tay ra một chiếc túi lớn: “Tiểu Từ này, ba cháu gửi đồ cho cháu, tối hôm qua thì đến nơi, hôm qua chị Quế Hoa của cháu mang từ công xã về cho cháu, nào…” Ông ta còn chưa nói xong thì đã nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Từ Toa.

Cô cắt tóc, lộ ra gương mặt càng thêm nhỏ nhắn hơn, khuôn mặt cũng nhợt nhạt chẳng có chút tia máu nào, trên trán vẫn còn lấm tấm mấy hạt mồ hôi, cả người lại còn có vẻ mệt mỏi.

Nếu như cẩn thận quan sát, thì cả người còn có chút phát run, đi đứng thì loạng choạng y hệt như bà lão vậy.

Đại đội trưởng: “!!!”

Không phải Trần Nhị kia thật sự xô hỏng con nhà người ta rồi đấy chứ?

Lúc đầu ông ta còn nghĩ, bà cụ Từ thật biết gài người, đòi những 50 đồng.