Hôn Nhân Tiền Định

Chương 43: Bị hạ thuốc

Trans: Bơ

Có cảm giác như bị ngâm trong dòng nước lạnh lẽo, tất cả đều bị mắc kẹt trong cơn ác mộng khi tâm trí nàng trở nên mù mịt trước những lời của Byun Gyeongbaek. Nàng run lên vì sợ hãi, cố kiểm soát cơ thể đang bắt đầu uể oải…

"Thuốc...? Ý ngươi là gì?"

Nàng ước những gì Byun Gyeongbaek nói chỉ là đùa giỡn, sau đó nàng sẽ cười trừ nói gã đã uống quá nhiều rồi. Nhưng sự thật nào có lòng tốt với nàng như vậy, những rắc rối đến với nàng vẫn chưa đến hồi kết sao?

Byun Gyeongbaek cười khan trước câu hỏi của nàng.

"À, giả vờ ngây thơ, ta hiểu rồi."

Gã ậm ừ, thô bạo nắm lấy cằm nàng. Dù đau đớn, nàng vẫn không thể hét lên. Toàn bộ cơ thể nàng, bao gồm cả lưỡi, trở nên nặng nề, như thể chứa đầy chì. Tay chân nàng càng không chịu hợp tác…

"Ta đã đối xử tốt với ngươi vì thân phận công chúa. Vậy mà ngươi trả ơn ta bằng cách cư xử như một con khốn."

Gã thô bạo hất cằm nàng trong cơn tức giận.

"Ta đã chứng kiến cảnh ngươi mất trí khi nhìn thấy tên khốn man rợ đó, làm sao có thể đảm bảo rằng ngươi vẫn còn trong trắng?"

Byun Gyeongbaek liếʍ môi, gã nhìn chằm chằm thân thể nàng và ghé sát tai nàng…

"Có vẻ như ta sẽ phải tự mình kiểm tra."

Nàng kinh hãi tột cùng và bắt đầu vùng vẫy. Nàng nhìn thấy gã đưa tay lên vuốt ve cổ nàng, lần theo ngón tay đi xuống nắm lấy đường viền cổ váy nàng, kéo nó xuống.

Nàng nhắm nghiền mắt trong bất lực, chưa bao giờ thấy bản thân ngu ngốc đến vậy. Nàng muốn đẩy gã ra, càng xa càng tốt, nhưng tất cả những gì nàng có thể làm là vùng vẫy dưới những cái chạm của gã. Nàng nghẹn ngào khóc nức nở, thậm chí không thể kêu cứu.

"Ở yên, ngươi sẽ rất thích chuyện này."

Chiếc váy đã bị nới lỏng, dải ruy băng buộc váy rơi xuống sàn. Gã tiến lại gần hơn, hơi thở nóng bỏng phả vào làn da trần của nàng khiến nàng rùng mình vì kinh tởm.

Sau đó, tầm nhìn của nàng trở nên tối tăm.

Trong khoảng lặng, nàng có thể nghe tiếng cười của những người say xỉn bên ngoài. Điều đó khiến gã ngưng lại những gì đang định làm với nàng, gã quay người tìm nơi phát ra tiếng ồn.

Ngay lúc đó, nàng bắt đầu lấy lại sức, dùng hết sức đạp vào người Byun Gyeongbaek khiến gã té ngửa ra sàn. Gã rít lên.

"Con khốn…!"

Không thể lãng phí thêm một giây nào nữa, nàng gom hết quần áo che ngực lại và bỏ chạy. Byun Gyeongbaek hét lên những lời tục tĩu sau nàng, gã cố gắng đứng dậy đuổi theo.

Nàng nhăn mặt trước cảm giác đau đớn khi những cành cây xấu xí cọ vào làm trầy xước làn da mỏng manh của nàng. Trong lúc bỏ chạy, nàng đã đánh rơi giày, giờ đây chân nàng phải chịu nỗi đau khủng khϊếp như thể đang đi trên sàn nhà bị đóng đinh. Nàng vấp phải đôi tất của mình và ngã xuống nhưng lập tức loạng choạng đứng dậy, chạy về phía sảnh tiệc.

Nàng ôm chặt miệng lại ẩn nấp vào bụi cây và hoảng loạn nhìn quanh. Những bụi cây đã che giấu nàng một cách hoàn hảo. Qua những tán lá, nàng có thể thấy người hầu của Byun Gyeongbaek đang tìm kiếm nàng.

Thật may họ đã bỏ qua nơi này và rời đi xem xét các khu vực khác. Nàng chùng vai nhẹ nhõm, bình tĩnh hít thở nhìn xung quanh.

Khu vườn giống như một mê cung. Các bụi cây được sắp xếp cẩn thận để tăng tính thẩm mỹ và tạo nên khung cảnh hoàn hảo. Chúng không chỉ cấp bóng mát cho khách đến thăm mà còn mang lại sự riêng tư mong muốn của họ. Khi hồi phục được một chút sức lực, nàng vững vàng đứng dậy ra khỏi chỗ ẩn nấp, nhìn xung quanh lần cuối trước khi lao vào hầm trú ẩn của khu vườn.

Tay chân nàng đều đau, mặc dù nàng muốn ngồi xuống nghỉ ngơi nhưng nàng không thể. Thoát khỏi Byun Gyeongbaek là điều quan trọng nhất lúc này.

Thế nhưng, mọi con đường nàng đi đều không thấy điểm cuối. Không còn cách nào để đi tiếp, nàng đã sớm bị khuất phục bởi cảm giác như là một con mồi đang bị săn lùng.

Nàng có thể tưởng tượng chuyện này sẽ kết thúc như thế nào. Người hầu của Byun Gyeongbaek sẽ bắt được nàng và đưa đến chỗ gã. Hoàng gia thậm chí sẽ không làm gì gã mặc cho hành vi của gã kinh tởm đến mức nào. Các quý tộc sẽ chỉ tránh né, tung tin đồn rằng thật tiếc cho hoàn cảnh của nàng và viện ra những cái cớ bôi nhọ nàng.

Không một ai bảo vệ nàng. Không một ai giúp đỡ nàng.

Nàng đã nghĩ rằng nếu phải từ bỏ cơ thể này, ít nhất nàng cũng được lựa chọn, nhưng không phải như vậy. Nàng không muốn cho Byun Gyeongbaek trong tình cảnh này.

"Chờ đã! Ta thấy rồi!"

Một tiếng hét cảnh báo rằng có ai đó đang đến.

"Ở lối này!"

Một mùi hương mát lạnh và ngọt ngào thoảng qua mũi khi nàng đang loạng choạng bỏ chạy, nó quấn chặt từng chút sức lực còn lại trong nàng và cả đôi chân của nàng.

Tâm trí bảo nàng phải đi về phía mùi hương đó, nàng chạy với hy vọng nó sẽ dẫn nàng đến cảm giác nhẹ nhõm.

Nàng nhảy đạp lên những bụi cây và lao ra. Nàng thấy những đám mây đã chuyển sang màu tối khi mặt trăng ló dạng chiếu ánh sáng xuống nàng. Bầu trời đêm chỉ làm tăng thêm cảm giác bị sập bẫy.

Không khí xung quanh loãng đi, nàng cảm thấy thật ngột ngạt.

Sau đó, một luồng khí trong lành tràn vào, nàng nhìn thấy một người đàn ông đang dựa vào gốc cây hút thuốc. Làn khói thoang thoảng bay quanh người hắn. Một tiếng kêu đã đánh thức hắn về sự hiện diện của nàng. Hắn sững sờ nhìn nàng lao về phía hắn.

Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn, nàng khóc nức nở trước mặt người đàn ông. Hắn đưa vòng tay ấm áp ra ôm lấy nàng và vuốt ve mái tóc rối bù của nàng.

Nàng đã an toàn.

"I-Ishakan…"