Trans: Bơ
Nàng thà rằng hắn không đến Estia, thà rằng không có hắn bên cạnh, nhưng thực tế không may mắn như vậy. Thay vì cho Ishakan câu trả lời, nàng chuyển chủ đề.
"Làm thế nào mà ngài lại nhảy tốt điệu nhảy của Estia như vậy?"
"Từ khi còn nhỏ, ta đã phải trải qua các bài học nghiêm ngặt về nhiều điệu nhảy."
Ishakan thành thật trả lời, nhưng đáp lại là ánh mắt đầy hoài nghi của nàng. Khó có thể tin là một người đàn ông như dã thú này đã làm chuyện như vậy từ khi còn nhỏ. Nàng thậm chí không thể tưởng tượng được tuổi thơ hắn như thế nào, đừng nói đến việc hắn thật sự trải qua các bài học khiêu vũ với thái độ đó.
"Nàng tò mò sao?"
Hắn cười và nén lại bằng một cái khịt mũi.
"Không hề."
"Thật là một kẻ nói dối xuất sắc."
"… Xin hãy để ta yên."
Nàng khó chịu thở dài nhưng vẫn giữ bình tĩnh. Nàng cần giữ thể diện sau tất cả mọi chuyện. Ishakan nheo mắt nhìn nàng đang nói với giọng nghẹn ngào.
"Tại sao ngài cứ khăng khăng làm vậy…"
Đáp lại nàng là một cái ôm chặt hơn, ngăn nàng đang cố tách ra khỏi hắn.
Ishakan lại gần một lần nữa, thì thầm hỏi nàng…
"Nàng vẫn muốn chết?"
Không một chút do dự, nàng trả lời một cách thành thật…
"Phải…"
Âm nhạc dừng lại và một bản nhạc khác vang lên. Cuối cùng, nàng cũng tách ra khỏi Ishakan, mỉm cười duyên dáng trong vẻ giả tạo…
"Thật vinh dự khi được khiêu vũ với ngài, vua của Kurkan."
"Đó là niềm vinh hạnh của ta, công chúa của Estia."
"Xin thứ lỗi, ta phải đi tìm vị hôn phu của ta. Hãy thư giãn và tận hưởng buổi tiệc."
"…"
Không đợi hắn trả lời, nàng quay gót bước đi, cắt đứt những gì Ishakan định nói.
Nàng muốn chạy trốn ngay bây giờ.
Nàng phải rời đi ngay khi có thể, nàng có cảm giác Ishakan sẽ đề nghị giúp đỡ nàng lần nữa. Nếu nàng ở lại lâu hơn và nghe lời hắn nói, nàng sẽ chấp nhận mất.
Nàng vẫn có thể cảm thấy đám đông đang dõi theo khi nàng rời đi. Cái cách họ nhìn khiến nàng muốn tan biến, bởi điều đó giống như một kẻ săn mồi đang nhìn con mồi của họ. Nàng cuối cùng cũng dừng lại khi thấy nữ bá tước Melissa cách nàng vài bước.
"Nữ bá tước…"
"Công chúa, có lẽ người nên nghỉ ngơi một lúc."
Nữ bá tước Melissa đưa nàng đến một phòng nghỉ riêng tư. Bước vào căn phòng thoải mái, nàng gục xuống chiếc ghế sofa dài gần nhất. Nữ bá tước lấy cho nàng một cốc nước và giúp nàng ngồi dậy.
Hơi thở nàng trở nên khó nhọc, những đốm đen bắt đầu xuất hiện trước mắt nàng. Nữ bá tước lặng lẽ tiến đến, đặt tay lên xoa bóp cho nàng.
"Thần sẽ nới lỏng áo nịt ngực cho người."
"Không, không cần… Ta phải đi gặp Byun Gyeongbaek."
Không nghi ngờ gì nữa, nàng đã xúc phạm Byun Gyeongbaek khi chấp nhận lời đề nghị khiêu vũ của Ishakan. Nàng cần phải xoa dịu gã ngay bây giờ để tránh bất kỳ hậu họa nào khác. Nữ bá tước Melissa nhìn nàng đầy thương xót, nhưng nàng chỉ nở nụ cười nhẹ.
Mặc dù là công chú, nhưng quyền lực của nàng không tồn tại. Nàng cũng như bao người khác, bất lực ngay chính trong cung điện của mình. Mặc dù vậy, nàng gần như có thể thấy được sự sụp đổ của mình, nàng thật sự khao khát viễn cảnh đó sớm xảy ra.
Hãy chịu đựng đi! Chỉ một chút nữa thôi.
Tất cả sẽ sớm kết thúc.
Nàng xốc lại tinh thần và cuối cùng cũng đứng dậy. Nữ bá tước Melissa nhìn theo nàng, bối rối không biết phải làm gì, bà van nài nàng đừng đi, nhưng đã có người đợi ở trước phòng nghỉ của công chúa.
Là người của Byun Gyeongbaek.
"Ngài Byung Gyeongbaek mong muốn được gặp công chúa."
Trước lời thông báo, nữ bá tước Melissa càng thêm lo lắng, nàng dùng ánh mắt an ủi bà lập tức theo sau mà không nói lời nào.
***
Nàng thấy mình dừng lại trong một khu vườn cách xa sảnh tiệc. Ban đầu nơi này được trang trí với một chiếc bàn sắt nhỏ được chạm khắc và đúc kiểu dáng tinh xảo cùng những chiếc ghế phù hợp để ngoài trời. Hiện tại, mọi thứ trống rỗng, nơi này đã được giao cho vị hôn phu của nàng. Gã cấm bất kỳ người nào đến khu vườn và uống chất lỏng màu đỏ sẫm ưa thích của gã.
Có một ly rượu khác trên bàn, có lẽ gã đã đoán được nàng sẽ tìm đến sau buổi khiêu vũ. Người dẫn đường ra hiệu nàng đi vào và nhanh chóng lui xuống để lại sự riêng tư cho hai người họ.
"Byun Gyeongbaek…"
Nàng cất tiếng, nhưng gã cắt lời nàng ngay và đặt ly rượu rỗng của mình lên bàn với một tiếng cạch.
Khi chắc chắn rằng chỉ còn hai người, phong thái dễ chịu của gã lập tức biến mất.
"Làm thế nào ngươi có thể làm nhục ta? Ngươi là người đã được hứa hôn với ta!"
"…"
Không biết gã đã uống bao nhiêu nhưng người gã nồng nặc mùi rượu. Mắt gã đờ đẫn, đầy căm thù trừng nàng. Gã thở gấp trong khi nàng đứng đơ ra. Sau một lúc, gã thở dài và rót đầy ly rượu, cầm lên đưa cho nàng.
"… Uống với ta một ly, công chúa."
Nàng chậm rãi nhận chiếc ly đầy ắp, đưa lên môi, cuối cùng, nhấp một ngụm rượu đỏ như máu…
Nàng không muốn uống, nhưng đây là cái giá phải trả cho những gì nàng đã làm trong sảnh tiệc. Đây là một cái giá rẻ mạt khi đã xúc phạm đến lòng tự trọng của gã trước mặt người khác
Byun Gyeongbaek cẩn thận quan sát nàng, tiếp tục uống rượu trong im lặng. Sau khi đặt ly rượu đã cạn xuống bàn, một cảm giác kỳ lạ bao trùm lấy nàng. Nàng cau mày bối rối nhìn vào chiếc ly trống rỗng…
Thật sạch sẽ và bóng bẩy…
Như thể chưa từng có ai chạm vào nó.
Cảm giác kỳ lạ trào dâng trong nàng. Một tiếng chuông cảnh báo vang lên. Có gì đó không ổn. Có cái gì đó không đúng…
"Ta… Ta cần phải đi ngay bây giờ…"
Trong nháy mắt, cảm giác kỳ lạ lại gợi lên trong nàng. Nàng có đang lắc lư không? Có cảm giác như nàng đang lắc lư…
"Có cái gì đó…"
"Không."
Trước sự khó hiểu của nàng, Byun Gyeongbaek ngắt lời nàng, gã tiến lại gần chạm vào má nàng.
"Ở lại đây."
Khi nàng sợ hãi ngước lên nhìn, gã cúi xuống cười với nàng.
" Ở lại với ta cho đến khi thuốc hết tác dụng."
Một nỗi sợ hãi lạnh lẽo dâng lên trong lòng nàng.