Trans: Bơ
Làm sao hắn có thể nói đó không phải là vấn đề lớn? Hắn dám làm ra những chuyện đi ngược lại trật tự và quy tắc mà nàng đã tuân thủ trong suốt cuộc đời.
Nàng thật sự sợ hãi. Nàng chưa bao giờ thiếu cảnh giác với hắn - một kẻ đột nhập cố tình xâm phạm giới hạn của nàng. Lúc này, trông nàng như một con nhím đầy gai, điều này cảnh báo kẻ săn mồi đang rình rập gần đó.
"Có phải ngài đang thương hại ta không? Hoặc ngài cần tình một đêm thêm lần nữa…"
Nàng không thể nói hết lời vì Ishakan đã phá lên cười như thể vừa nghe thấy một chuyện rất hài hước.
"Tình một đêm? Nàng có đoán trước được điều đó không? Ta không nghĩ… Haiz, ta thật ngây thơ…"
Hắn còn lâu mới ngây thơ. Từ đó không hợp với hắn chút nào.
Sau đó, hắn vô liêm sỉ hỏi thêm một câu.
"Tình một đêm… Nàng có muốn một lần nữa không?"
Nàng mở miệng, rồi im lặng, nàng không nghĩ được điều gì để nói. Nàng không biết làm thế nào mà cuộc trò chuyện của họ lại đi theo hướng đó, Ishakan nói như thể hắn chỉ đang tìm một đối tác khác trên giường.
Mặc cho khuôn mặt đỏ bừng của nàng, Ishakan nheo mắt, trầm ngâm nhìn nàng.
"Nàng có muốn làm điều đó một lần nữa không?"
Hắn nhún vai, nhìn xung quanh trước khi quay lại với nàng.
"Ta ổn khi làm bên ngoài."
Nàng chết lặng nhìn Ishakan chằm chằm.
Làʍ t̠ìиɦ bên ngoài!? Nàng hét lên trong suy nghĩ của mình. Mặt nàng như bị tát bởi sự hoang mang với suy nghĩ điên rồ của Ishakan. Đó là một quan niệm kỳ quặc!
Không đợi nàng vượt qua cơn sốc, Ishakan nắm lấy cổ tay nàng và kéo nàng theo sau hắn. Nàng điếng người, hắn dẫn nàng đến một con hẻm.
Ánh sáng từ con đường chính trải dọc theo các bức tường. Nó yên tĩnh, và mặc dù rõ là vắng vẻ, nhưng thỉnh thoảng vẫn có một vài người qua lại. Nàng đưa tay ôm lấy bản thân và khẩn trương nói
"Không phải ở đây!"
Nhưng Ishakan vẫn không ngừng bước đến. Khuôn mặt hắn rất gần, nàng có thể thấy hơi thở của hắn phả vào mặt nàng. Hắn lại gần hơn, nói với giọng trầm lặng. Ánh mắt mãnh liệt chỉ tập trung vào nàng.
"Nàng…"
Hắn nói nhỏ, giọng khàn khàn khiến nàng ớn lạnh sống lưng. Ruột gan nàng tích tụ hỗn hợp giữa căng thẳng và lo lắng.
"Đừng sợ hãi."
Nàng siết chặt tay trong vô thức, mắt nàng hướng xuống môi hắn, quan sát cách nó chuyển động.
"Nàng có thể nói chuyện thoải mái khi ở cạnh ta."
"…"
Hắn lại gần hơn nữa, cho đến khi môi hắn ở ngay bên tai nàng.
"Nàng không cần phải cư xử như một công chúa khi chỉ có chúng ta."
Hắn thì thầm, nhớ lại những gì đã diễn ra trong khu vườn cung điện, khuyến khích nàng nói ra suy nghĩ của mình.
Chẳng bao lâu, sự căng thẳng trong nàng lắng xuống, và được thay thế bằng vô số cảm giác lộn xộn.
- Nàng không cần phải cư xử như một công chúa.
Chưa bao giờ nàng nghe thấy những lời như vậy trong đời. Nàng đã phấn đấu để trở thành một nàng công chúa hoàn hảo về mọi mặt, những lời này chỉ càng làm sụp đổ bức tường trong lòng nàng. Ngay cả nữ bá tước Melissa, người đã ở bên nàng từ khi nàng chỉ là một đứa trẻ, cũng chưa từng nói với nàng những lời như vậy.
Bị choáng ngợp với những cảm xúc lẫn lộn, cuối cùng nàng cũng thở ra một hơi dài.
"… Ngài điên rồi!?"
Nàng thốt lên, nhưng Ishakan dường như không bận tâm đến phản ứng của nàng.
"Chà, nàng công chúa xinh đẹp lớn lên quả thật rất đặc biệt."
Hắn nở nụ cười lưu manh, trêu chọc nàng.
Nàng lắc đầu ngờ vực.
"Ngài thật sự điên rồi."
Ishakan là người đầu tiên dám đưa ra những điều vô lý trước mặt nàng. Người lạ đến từ sa mạc thật sự đã khiến nàng trải nghiệm rất nhiều điều mà trước đây nàng không biết.
Nàng khẽ thở dài và ngậm miệng lại, Ishakan cũng không nói gì. Sự im lặng nhanh chóng rơi vào giữa họ. Nàng chỉ có thể chớp mắt trước ánh sáng mờ ảo. Mặc dù gọi Ishakan là kẻ điên, nàng cũng cảm thấy nàng đang trở nên điên rồ.
Hắn thật sự là một người nguy hiểm - một người không nên dính líu đến. Vua của những kẻ thù với một mục đích không thể xác định.
Hắn đang nghĩ cái gì vậy, nàng không nhịn được tò mò về Ishakan, không còn cách nào để dập tắt sự tò mò của mình, nàng mở miệng.
"Ngài…"
Nhưng nhanh chóng, lời của nàng bị cắt ngang bởi tiếng cười náo nhiệt và tiếng nhạc bùng nổ vang vọng trong con hẻm. Sự tò mò của nàng chuyển sang tiếng ồn, nàng đẩy Ishakan sang một bên để nhìn ra ngoài, một nhóm người Gypsy đang nhảy múa quanh con hẻm.
Tiếng cười của họ cũng thu hút sự chú ý của Ishakan, người đang lên án hành động của nàng.
"Rom."
Hắn càu nhàu khi nàng bối rối nhìn hắn.
"Ở lục địa gọi là Gypsy, người Kurkan gọi chúng là Rom."
Đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy từ này. Hắn giải thích trong khi tiếp tục quan sát những người kia.
"Ta không thích bọn chúng cho lắm."
***
Giống như hầu hết mọi người ở lục địa, người Kurkan tránh xa giới Gypsy. Những người này không bao giờ định cư lâu dài ở một nơi hay làm một hoặc hai công việc lặt vặt để kiếm sống.
Họ kiếm tiền bằng cách bán hàng thủ công thô sơ, dẫn dụ mọi người vào mấy trò chiêm tinh lố bịch, ca hát, khiêu vũ, …
Nhưng hơn thế là hoạt động trộm cắp và mại da^ʍ diễn ra một cách trắng trợn bất cứ khi nào các nhóm người Gypsy tụ tập với nhau, điều này đe dọa đến an ninh và trật tự vương quốc.
Bất chấp danh tiếng tiêu cực, họ vẫn tồn tại vì vẫn có một số người muốn tiếp tục duy trì hoạt động của họ.
Rất ít người Gypsy biết sử dụng ma thuật. Các thương nhân giàu có, thậm chí cả giới quý tộc cũng bí mật giao dịch với họ, mua những lọ thuốc tình yêu hoặc con rối bị nguyền rủa, và trả tiền cho họ để đảm bảo sự an toàn và kế sinh nhai của họ.
Cũng xuất phát từ lời cảnh báo từ xa xưa, khi một người gây rối với người Gigan, điều tồi tệ sẽ đến. Do đó hầu hết mọi người đều nhắm mắt làm ngơ trước sự vô pháp của họ.
Quả là một nhóm người rắc rối, không bao giờ có thể loại bỏ được.