Trà xanh……
Trà……
Xanh……
Thẩm Nhiên ngơ ngác mà nhìn màn hình di động, chậm rãi chìm vào suy nghĩ.
“Thẩm tổng?”
Thẩm Nhiên hoàn hồn, nói: “Không có việc gì, đừng nói chuyện này nữa, xem kịch bản.”
“À~……” Lý Nghiên nhìn Thẩm Nhiên, thầm nghĩ việc Cố Bách nhờ chắc là đã làm được rồi?
Chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, vì quan hệ quen biết với Cố Bách nên mới giúp nhưng thực ra chuyện cũng không có gì, nhưng mà…… Cố Bách vì sao lại nhờ nàng làm chuyện này?
Thật khó hiểu.
Lý Nghiên đang còn thắc mắc, mà Thẩm Nhiên lại là mở ra bầu trời nhận thức mới.
Sau khi quay xong ngày hôm đấy, Thẩm Nhiên về phòng nghỉ liền gọi điện thoại ngay cho Vu Sính.
Thẩm Nhiên dựa vào đầu giường, dùng chức năng kết nối cuộc gọi của máy trợ thính nói chuyện với Vu Sính.
“Gì cơ……? Cậu muốn biết về biểu hiện của trà xanh sao? Vì sao vậy?”
“……” Thẩm Nhiên cũng không biết nói như thế nào, dừng một chút nói: “Tò mò.”
Vu Sính cũng đoán được một phần lý do, nhưng mà biết lại không vạch trần ra.
“Trà xanh hồng trà cà phê Long Tỉnh tất tần tật…… Nói tóm lại, mấy loại đồ uống mục đích đều là muốn theo đuổi cậu, giành được sự ưu ái của cậu để lấy tài nguyên từ trong tay cậu, nhưng lại cố tình không công nhận quan hệ người yêu với cậu, rốt cuộc người không có được càng khiến cho cậu cồn cào, liều mạng đẩy lợi ích đến trước mặt bọn họ, hơn nữa bọn họ còn cùng lúc làm thế với nhiều người.”
Thẩm Nhiên: “……”
“Cà phê làm bộ cao quý rụt rè, trí thức văn nghệ, làm người khác vì hắn mê muội vì hắn xoẹt xoẹt xoẹt tiêu tiền. Loại này, thích nhất là ở trước mặt cậu nói dăm ba câu tỏ vẻ hiểu biết, mắt nhìn và nhu cầu về ăn ở mặc rất cao, còn sẽ chê bai thẩm mỹ của cậu.
Còn trà xanh, chính là bề ngoài thanh thuần đáng yêu, vô tội nhu nhược, làm người khác vừa nhìn thấy liền muốn bảo vệ. Loại này ở trước mặt cậu thì cái nắp chai cũng mở không ra, cậu vừa xoay người liền dùng gạch bổ đầu người ta.”
Thẩm Nhiên: “……”
Phức tạp thế sao.
Yêu đương một cách bình thường không được sao, nếu thật sự chỉ là vì lợi ích, trực tiếp ký hợp đồng bao nuôi không tốt hơn sao.
“Vì cho cậu dễ nhận biết cứ tạm thời dùng danh từ cậu vừa học được gọi chung đi, trà xanh. Nói tóm lại, trà xanh chính là muốn lợi dụng cậu để đạt được một số mục đích.”
“A.”
Thẩm Nhiên tắt điện thoại, hơi hơi xuất thần.
Cố Bách ngày đó nói Nguyên Vọng là trà xanh, Nguyên Vọng cũng xác thật bề ngoài mảnh mai vô tội.
Vậy hắn rốt cuộc có phải trà xanh hay không?
Thẩm Nhiên cứ như vậy mang theo một đầu đầy thắc mắc đi ngủ.
Ngày hôm sau cảnh quay, là một cảnh quay mùa đông có bối cảnh rất rộng, cảnh quay như vậy kế tiếp phải chờ tuyết rơi mới có thể quay.
Thời gian nghỉ ăn trưa, Thẩm Nhiên cùng Tần Chu ngồi đối diện ăn cơm hộp thảo luận kịch bản, liền thấy Nguyên Vọng tiến đến.
“Anh, có thể cùng ngồi ăn với anh không?”
Mấy ngày nay vội, Nguyên Vọng cùng Thẩm Nhiên đều không có thời gian gặp riêng, Nguyên Vọng chớp mắt, trong mắt toàn là cô đơn và nhớ nhung.
Thẩm Nhiên: “……”
Thẩm Nhiên phát hiện hắn không có biện pháp nhìn thẳng Nguyên Vọng, tràn đầy trong đầu hắn là trà xanh, hắn không phải trà xanh, hắn rốt cuộc có phải trà xanh hay không.
Ngay sau đó, Cố Bách cũng bưng cơm hộp ở Thẩm Nhiên bên kia ngồi xuống.
“Nơi này náo nhiệt quá?”
Thẩm Nhiên: “……”
Thẩm Nhiên trong đầu nhớ ra Vu Sính nói “Tán tỉnh”, “Lợi dụng”, vì thế nhìn Cố Bách. Tên này cũng là trà đi? Tên này mới đúng?
Tên này khẳng định là!
Tần Chu nhìn Thẩm Nhiên bên cạnh đang ngồi hai ngườ, lâm vào trầm tư.
Không khí có chút quỷ dị, đặc biệt là Nguyên Vọng cùng Cố Bách giửa hai người cảm giác rất quái lạ.
Tần Chu sờ sờ mũi, tùy tiện tìm đề tài, “Ây cơm hộp sao mà ngày nào cũng giống nhau vậy đều nhạt hơn nước ốc.”
Thẩm Nhiên gật đầu.
Nguyên Vọng hiếu kỳ nói: “Anh không thích đồ ăn thanh đạm sao?”
Thẩm Nhiên không nói chuyện, Tần Chu cười ngắt lời, “Thẩm Nhiên thích cay như mạng, khẩu vị còn đặc biệt nặng. Mấy ngày hôm nay chắc toàn nghĩ đến lẩu cay trùng khánh, gà nước miếng, bún ốc.”
Bị vạch trần Thẩm Nhiên liếc xéo Tần Chu một cái.
“…… Bún ốc a.” Cố Bách biểu tình vi diệu.
Tuy rằng biết Thẩm Nhiên khẩu vị có chút lạ, thẩm mỹ cũng có chút lạ, nhưng mà……
Nguyên Vọng chỉ là nhịn không được cười.
Cố Bách nhìn Thẩm Nhiên, ôn thanh nói: “Thẩm tổng tốt nhất vẫn là bớt ăn đồ cay đi, gần nhất thời tiết nóng Thẩm tổng lại thường xuyên phải ở phim trường, đừng thượng hoả, uống nhiều trà lạnh ở đoàn phim một chút.”
—— trà xanh kịch bản thứ nhất: Ôn nhu nhuyễn manh, cẩn thận tỉ mỉ
“Thích ăn thì cứ ăn nhiều một chút cũng không sao, tại sao lại phải vất vả nhịn chứ, thân thể của anh khỏe mạnh dáng người lại đẹo như thế, có thể ăn thoải mái.” Nguyên Vọng cắn một miếng thịt, nhìn Thẩm Nhiên bằng ánh mắt hâm mộ.
—— trà xanh kịch bản thứ hai: Khích lệ đối phương một cách thích hợp, nhẹ nhàng thể hiện bản thân thích và để ý đối phương.
Cố Bách hơi hơi nhíu mày, xoay chuyển trong tay chiếc đũa nói: “Tiểu Nguyên, cậu còn nhỏ tuổi có một số thứ còn không biết, giống như tôi và Thẩm tổng bắt đầu đến tuổi này nên dần dần chú ý đến sức khỏe, vẫn là muốn bắt đầu dưỡng sinh.”
“Vậy cũng phải xem người đấy là ai, tiền bối như vậy vẫn là nên sớm chú ý đến sức khỏe dưỡng sinh, Thẩm tổng liền không cần.” Nói xong, Nguyên Vọng hiếu kỳ nói: “anh thích ăn cay, có món gì đặc biệt ngon có thể giới thiệu không, tôi cũng không biết, trước không có cơ hội được thử, tôi cũng muốn ăn……”
—— trà xanh kịch bản thứ ba: Giả vòe vô tội yếu đuối, ngốc manh không có nhiều kinh nghiệm, làm người khác muốn bảo vệ.
Thẩm Nhiên: “……”
Thì ra là thế.
Diệu a.
Mỗi câu nói đều dấu huyền cơ, mỗi câu muỗi chữ đều có ẩn ý, cao thủ so chiêu trước nay đều không cần rút đao ra khỏi vỏ, chỉ cần dùng ngôn ngữ nghiền áp.
Thẩm Nhiên buông chiếc đũa, nói: “Tôi đã ăn xong, các cậu tiếp tục.”
“Từ từ, tôi giúp anh rửa.” Cố Bách cầm lấy đũa và thìa cuả Thẩm Nhiên, “Thuận tiện.”
“Vẫn là để tôi rửa đi, tay cố tiền bối quý giá.” Nguyên Vọng cũng đứng dậy, ấn xuống đôi đũa đáng thương mà vô tội kia.
Thẩm Nhiên dùng sức muốn rút trở về, nhưng mà hai người kia đều nắm rất chặt, đôi đũa bị ba người dùng sức kéo đến không ngừng run lên, nhưng là vị trí không chút sứt mẻ.
Thẩm Nhiên: “……”
Thẩm Nhiên nói: “Tôi muốn tự mình rửa.”
Cố Bách: “Thẩm tổng còn phải tiếp tục xem kịch bản, vội, cứ để tôi đi.”
Nguyên Vọng: “Cố tiền bối không phải còn muốn bàn về kịch bản với Lý Nghiên tỷ sao? Lý Nghiên tỷ đang đợi ngươi.”
Tần Chu nhìn đôi đũa đáng thương của Thẩm Nhiên, lại nhìn nhìn hắn.
…… Là do hắn không xứng.
Thẩm Nhiên cười lạnh, dứt khoát lưu loát buông tay.
Cùng lúc đó, vẫn luôn đang quan sát Thẩm Nhiên Nguyên Vọng cũng cùng thời gian buông tay.
Rầm ——
Lực quán tính làm Cố Bách nắm đũa lùi lại mấy bước, thiếu chút nữa ngã ngồi ra sàn.
Nguyên Vọng vẻ mặt cao ngạo nói: “Được thôi, Ngươi thích rửa thì rửa đi rửa sạch mang về cho Thẩm ca.”
Cố Bách: “……”
Đm, bỗng nhiên không muốn rửa một chút nào.
……
Quay xong cảnh đánh nhau cuối cùng, đêm nay tất cả mội người ở đoàn phim đều vô cùng mệt, bất luận là diễn viên, diễn viên quần chúng hay là nhân viên đoàn phim.
Cố Bách trực tiếp về phòng đi ngủ, Thẩm Nhiên cũng lười không thèm liên lạc với Nguyên Vọng, chính mình trở về phòng làm ổ trên sô pha lướt di động.
……Hừ , đều do Tần Chu kia, không có việc gì tự nhiên nhắc đến lẩu cay bún ốc.
Thẩm Nhiên thầm nghĩ, để lần sau có thời gian nghỉ dài hơn một chút hắn sẽ vào thành phố mua vậy.
“Leng keng.”
Thẩm Nhiên click mở WeChat, liền thấy là Nguyên Vọng.
Nguyên Vọng: Tiên sinh, cơm hộp ngài gọi đến rồi, làm phiền ngài mở cửa!
Thẩm Nhiên:??
Thẩm Nhiên nhìn ngoài cửa phòng, có chút ngoài ý muốn tiến lên.
Mở ra liền thấy, Nguyên Vọng xách theo hai cái túi lớn đang đứng ở đấy, sắc mặt có chút hồng.
Hương vị của lẩu cay bay lại đây.
Thẩm Nhiên: “??”
Nguyên Vọng cười nói: “Không phải anh muốn ăn sao? Tôi cũng muốn ăn, liền đi mua về.”
“Ngươi…… Đi đâu mua?”
Nơi này là cổ thành, không có cơm hộp, giao thông cũng không có phương tiện.
“chính là quán đồ cay nổi tiếng trong thành phố kia.” Nguyên Vọng vào phòng liền bắt đầu lâyú đồ ăn từ trong túi ra bày lên bàn ăn, bày đầy một bàn.
Thẩm Nhiên nhíu mày: “Tiệm trong thành phố kia……”
Quán đồ cay kia Thẩm Nhiên đã từng thấy trên mạng, nó nằm sâu trong hẻm nhỏ, từ đoàn phim vào thành phố còn muốn đi rất lâu mới đến, hơn nữa ngõ nhỏ nhỏ hẹp không thể lái xe vào trực tiếp.
Nguyên Vọng thấy Thẩm Nhiên hình như có chút mơ hồ, nói: “Liền trong thành đông cách 3 hẻm, tôi đạp xe đạp đi, nhưng mà anh muốn đi ăn khả năng có hơi xa.”
Đạp xe đi đi về về cũng tốn hơn hai giờ đồng hồ.
“Tôi đi hâm nóng canh, nguội mất rồi.” Nguyên Vọng xoay người đi phòng bếp.
Thẩm Nhiên ngơ ngác mà nhìn Nguyên Vọng.
—— trà xanh kịch bản bốn……
…… Đây là trà xanh sao?
Trà xanh không phải là lợi dụng người khác sao, làm sao có trà xanh ấm áp hiểu lòng người khác như vậy chứ.
Thẩm Nhiên thấy Nguyên Vọng thái dương lấm tấm mồ hôi, dừng một chút, tiến lên ôn thanh nói: “Để tôi mang đi hâm nóng, cậu đi nghỉ ngơi đi.”
Thẩm Nhiên tiếp nhận túi, lắc đầu nói: “Ngày thường đóng phim đã rất mệt, khó được ngày nghỉ tại sao không chịu nghỉ ngơi mà lại lặn lội đi vào thành phố.”
Nguyên Vọng nói: “Đây là vì, gần đây muốn ăn, thứ hai là muốn dùng cái này để lấy lòng anh mà?”
Nguyên Vọng sờ sờ cái ót cười gượng nói: “Ngày mai phải chụp cảnh thoại, tôi khả năng…… Lại muốn anh chỉ dạy.”
“Ngày mai mấy giờ?”
“Ngày mai buổi tối quay, ban ngày không có cảnh của tôi, tôi khả năng đến đoàn phim hỗ trợ nhân viên công tác một chút.”
Thẩm Nhiên nói: “Vậy đêm nay ăn uống nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai buổi chiều tôi dạy cho cậu.”
“Được.”
Nước lẩu sôi lên hai người cùng nhau ngồi vào bàn bắt đầu ăn, Thẩm Nhiên cầm một cái xiên que, nhúng vào nước lẩu nóng, ăn xong còn cảm thấy không đủ cay, dứt khoát lấy một cái bát con múc nước canh cay để ngay trước mặt.
Hai người ăn đến môi đỏ lên, gương mặt cũng hồng, hít hà.
Hơn nửa đêm, không hề chú ý dưỡng sinh còn vô cùng tội lỗi.
Nguyên Vọng ăn đến miệng lưỡi nóng ran, nhìn Thẩm Nhiên từng ngụm uống canh, hai mắt đều như phát sáng, bất đắc dĩ cười cười, tin Tần Chu nói thích cay như mạng.
“Anh ăn chậm một chút.” Nguyên Vọng liếʍ môi, cảm thấy môi đều phải thiêu cháy.
“Rất chậm.” Thẩm Nhiên dừng một chút, cảm thấy chính mình giống như không hề biết rụt rè.
Bất quá ăn cũng ăn hơn nửa, không có gì phải rụt rè.
Thẩm Nhiên tiếp tục ăn.
Ăn xong, Nguyên Vọng lại từ hắn nghiêng túi xách lấy ra sữa bò đưa cho Thẩm Nhiên.
“Cảm ơn.”
Ăn uống no đủ, Thẩm Nhiên càng lười, nằm bò trên bàn không nghĩ động.
Nguyên Vọng biết Thẩm Nhiên lượng công việc lớn, rốt cuộc trên dưới toàn bộ đoàn phim đều là do hắn quản lý điều hành, mấy ngày nay quay bối cảnh lớn, diễn viên mệt Thẩm Nhiên còn muốn mệt hơn, Nguyên Vọng cũng lưu ý đến chân Thẩm Nhiên đều có chút sưng hồng.
Thẩm Nhiên giờ phút này nhìn càng thêm lười biếng, cầm cốc sữa bò một ngụm một ngụm mà uống, làm Nguyên Vọng cảm thấy hắn giống một con mèo con.
“Anh đi rửa mặt đi ngủ đi, để tôi thu dọn là được.”
Thẩm Nhiên đầu nằm bò gối đầu lên cánh tay, thấp giọng nói: “Không muốn rửa.”
“Vậy anh phải mang cả mùi lẩu cay trên người đi ngủ.”
“……”
Nguyên Vọng lại từ trong túi lấy ra khắn ướt, nói: “Lại đây, tôi có cách.”
Nguyên Vọng nhẹ nhàng nắm lấy cằm Thẩm Nhiên, dùng khăn giấy tỉ mỉ lau mặt giúp hắn.
Thẩm Nhiên đối diện với ánh mắt ôn hòa sủng nịch của Nguyên Vọng, nội tâm phòng bị vô ý mà bị gỡ xuống.
Trên mặt cảm giác lành lạnh rất thoải mái, đặc biệt là môi, nguyên bản ** cay nhưng giờ phút này băng băng.
“Được, mèo con.” Nguyên Vọng cười khẽ.
Thẩm Nhiên nói: “Chó con.”
Nguyên Vọng nhướng mày, duỗi tay bế Thẩm nhiên từ trên ghế lên.
“……!”
Thẩm Nhiên nhíu mày, nhưng hắn bây giờ quả thật không muốn động đậy chút nào.
“Phòng anh ở chỗ nào?”
Thẩm Nhiên thầm nghĩ, ổn định, ổn định.
Hắn chính là kim chủ, kim chủ ba ba.
Không thể bị tiểu chim hoàng yến với tiểu trà xanh làm lùi bước.
Hắn là một mãnh công.
Thẩm Nhiên tay ôm Nguyên Vọng cổ, bày ra thái độ sai khiến, khí phách nói: “Trên lầu, phòng thứ hai, vững một chút.”
“Được.”
Nguyên Vọng bế người đến cạnh giường, nhẹ nhàng buông, còn kéo chăn đắp lên.
“Anh ngủ ngon.”
“Ừ.”
Trước khi đi ngủ, Vu Sính nhắn wechat cho Thẩm Nhiên.
Vu Sính: kết quả quan sát như thế nào
Thẩm Nhiên: Hẳn là trà xanh đi, tôi cũng không chắc chắn.
Vu Sính: Ừ?
Thẩm Nhiên dừng một chút.
Thẩm Nhiên: Nhưng mà bị trà xanh cuốn lấy cảm giác khá tốt
Vu Sính:……
Vu Sính:???