Bị Dưỡng Tiểu Chó Săn Lừa

Chương 13: Chó con tiến hóa.

Cảnh này bị phóng viên quay lại, kết hợp với bài phỏng vấn của Thẩm Nhiên vừa rồi, đêm đó liền có người sáng lập tên cp mới —— Thẩm Nhiên x Nguyên Vọng.

xxx: A a a các tỷ muội có thấy vị tỷ tỷ làm nhân viên đoàn phim đăng ảnh chụp ở hậu trường không? Ô ô ô Nguyên Vọng quá tri kỉ, hình ảnh đưa ô che mưa kia tôi có thể cắn cả đời aaaaaaa!

xxx: Tuy rằng như vậy nhưng…… Thật sự không có ai cảm thấy cp này là niên hạ sao? Nguyên tiểu cẩu ngũ quan sắc bén, so Thẩm tổng còn cao còn cường tráng hơn? Còn nữa các ngươi nhìn xem Thẩm tổng gương mặt kia!! Cao quý tinh xảo giống như điêu khắc ra vậy, rõ ràng chính là một mỹ nhân!

xxx: Vị tỷ muội phía trên, tuy rằng như vậy nhưng…… công thấp hơn thụ rất có cảm giác! Mỹ công vạn tuế! Lạnh lùng bá đạo tổng tài và đẹp trai ấm áp cún con, diệu thay.

xxx: A a a tôi cũng thấy Nguyên chó con là công, tỷ muội chúng ta lập một siêu thoại cp khác đi! Đến cùng nhau ship niên hạ!

xxx: Ha ha ha này không gọi bẻ đầu cái này kêu thái kê mổ nhau, chúng ta sẽ là những người đầu tiên chứng kiến cp này?

Trên mạng mọi người thảo luận về bức ảnh vô cùng sôi nổi, mà buổi tối hôm sau mọi người trong đoàn phim cũng vui vẻ được nghỉ.

Sau trânh mưa phùn kia, ngày hôm sau liền thành mư to tầm tã, ban ngày còn có thể quay một số cảnh trong nhà hoặc là tranh thủ một chút lúc mư tạnh, nhưng mà chạng vạng bắt đầu mưa to đến mức đoàn phim phải xử lý thoát nước và bảo vệ đạo cụ, vì thế toàn thể diễn viên nghỉ quay.

Thẩm Nhiên cũng bị Tần Chu đẩy đi nghỉ.

Thẩm Nhiên nhân cơ hội này đi đến suối nước nóng trong thành phố, không giống với cha mẹ là thợ lặn chuyên nghiệp, Thẩm Nhiên chỉ là nghiệp dư. Nhưng đúng là bởi vì nghiệp dư, mà bình thường công việc bận quá, Thẩm Nhiên sẽ tận lực giành thời gian đi ngâm mình, làm quen với cảm giác ở trong nước, hình thành thói quen bình thường sẽ đến suối nước nóng thường xuyên, mặc dù suối nước nóng không thể lặn.

Dựa theo hợp đồng bao dưỡng đã kí, Nguyên Vọng phải cùng Thẩm Nhiên đi lặn, chỉ là gần đây Thẩm Nhiên bận quay phim nên không có thời gian thực hiện, bậy giờ liền cứ thế mà thành hai người cùng nhau đi ngâm suối nước nóng.

Thẩm Nhiên ở quầy làm thủ tục, nhân viên khách sạn đi lấy quần áo cho hai người Nguyên Vọng tò mò hỏi: “Anh tại sao lại cho lặn vào hạng mục trong hợp đồng bao dưỡng vậy?”

Thẩm Nhiên dừng một chút, nói: “Bởi vì không có người lặn cùng sẽ bị cục cảnh báo, lại thêm vài lần bị cảnh báo nữa tôi sẽ bị thu giấy phép có thể sẽ bị hủy luôn.”

Nguyên Vọng dở khóc dở cười, cho nên là sợ hắn không đồng ý đi lặn, còn đặc biệt ghi chú rõ ở hợp đồng bao dưỡng đây là nghĩa vụ của hắn. Nhưng mà Thẩm Nhiên muốn hắn khẳng định không từ chối, chương trình học lấy chứng chỉ lặn cũng đã lên lịch, Nguyên Vọng tham gia nhiều môn thể thao vận động, lái thuyền lướt sóng đại loại không thành vấn đề với hắn.

“Anh không thích cùng đi lặn với người khác sao?”

Thẩm Nhiên nhận lấy áo tăm và khăn lông mà nhân viên khách sạn đưa, cùng Nguyên Vọng đi đến phòng đơn phía sau, nói: “Tôi lặn xuống không phải chỗ nguy hiểm, chiều sâu không quá sâu, lặn vốn dĩ là hoạt động thả lỏng.”

Nguyên Vọng suy tư một lát, nói: “Không có việc gì, sau này tôi có thể đi cùng anh.”

Nguyên Vọng cũng cảm thấy một mình đi lặn như vậy không tốt, tuy rằng Thẩm Nhiên nói như vậy, nhưng không thể phòng ngừa nhữn việc ngoài ý muốn, khó có thể đoán trước.

Thẩm Nhiên bao một gian phòng, vì vậy suối nước nóng to như thế chỉ có hai người.

Nguyên Vọng nhìn Thẩm Nhiên, cởϊ áσ tắm vừa thay lúc tiến vào.

Thẩm Nhiên đang cúi đầu bật chế độ im lặng trên điện thoại, xóa đi tin nhắn Tần Chu nhắn cho hắn, nói là Cố Bách tới nhà nghỉ dân sinh tìm hắn.

Tắt màn hình xong, vừa nhấc đầu liền thấy tỉ lệ hoàn hảo, cả người cơ bắp.

Thẩm Nhiên trực tiếp sửng sốt.

Nguyên Vọng chỉ mặc môt chiếc quần tứ giác, dính sát người vô cùng, vải dệt vừa mỏng vừa co dãn, phác họa ra tròn trịa……

Thẩm Nhiên quay đầu không nhìn, bên tai ửng đỏ.

Từ từ.

Thẩm Nhiên cảm thấy, hắn là kim chủ, hắn có tại sao lại không thể xem.

Đây là hắn bao dưỡng.

Thẩm Nhiên hít sâu một hơi, biểu tình thậm chí có chút hung hãn, hung hăng mà quay đầu lại trừng mắt nhìn.

“……”

“Anh không xuống dưới sao?” Nguyên Vọng chỉ chỉ suối nước nóng.

Thẩm Nhiên không trả lời, không động đậy.

“Anh?” Nguyên Vọng tiến lên, đến gần rồi Thẩm Nhiên.

“A……” Thẩm Nhiên lúc này mới hoàn hồn, theo bản năng mà nắm tay, thân thể phản ứng lớn lùi lại phía sau.

“Anh sao vậy?” Nguyên Vọng cười tủm tỉm nói: “Đẹp không?”

Nguyên Vọng dựa vào rất gần, khoảng cách gần đến mức giọng nói nguyên vọng rất bé Thẩm Nhiên vẫn có thể nghe thấy, Thẩm Nhiên có thể nghe được.

“Cái gì.” Thẩm Nhiên đôi tay không ngừng mở ra, khép lại.

“Tôi nói, núi giả bên cạnh suối nước nóng đẹp không. Anh không nghe thấy sao?”

“Đẹp.” Thẩm Nhiên theo bản năng rũ mắt.

“Anh làm sao vậy?” Nguyên Vọng lại thấu đến càng gần.

Thẩm Nhiên đang ngồi rất ngay ngắn, mà Nguyên Vọng hai tay chống vào ghế dựa của Thẩm Nhiên , giống như đem Thẩm Nhiên ôm vào trong ngực, như là một con sói lớn đang ngắm ngía đánh hơi con mồi của mình, là một động tác rất có tính công kích.

Chỉ là Nguyên Vọng nói chuyện chân thành, biểu cảm trên mặt cũng chân thành.

Đặc biệt vô tội, vô tội đến mức làm Thẩm Nhiên cảm thấy hắn suy nghĩ lung tung như thế là không tốt.

“Không sao cả.”

“Vâng.” Nguyên Vọng duỗi tay nhẹ nhàng đặt lên má Thẩm Nhiên, Thẩm Nhiên có thể cảm giác được ngón tay Nguyên Vọng có chút thô ráp.

Thẩm Nhiên cả người cứng đờ, nhưng Thẩm Nhiên chuẩn bị mở miệng nói Nguyên Vọng đã lập tức cười nói: “Tôi giúp anh gỡ xuống.”

“……”

Bởi vì muốn tháo máy trợ thính, Nguyên Vọng gần như cùng Thẩm Nhiên dán lên nhau, Nguyên Vọng không mặc áo tắm, giờ phút này cơ ngực rắn chắc, cơ bụng và thân hình tam giác ngược đang ở ngay trước mặt Thẩm Nhiên, đặc biệt là Nguyên Vọng cong lưng, đường cong cơ thể càng rõ ràng, hơi thở nóng rực phả vào trên cổ Thẩm Nhiên.

Nguyên Vọng nhìn Thẩm Nhiên cổ và lỗ tai đỏ bừng, không nhịn được cười khẽ.

Thẩm Nhiên dừng một chút, là tại hắn suy nghĩ linh tinh sao?

Nhìn người đang nghiêm túc trước mặt, Nguyên Vọng ánh mắt đơn thuần đang giúp chính mình tháo máy trợ thính xuống, Thẩm Nhiên bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Có phải tại trong đầu hắn tôàn những suy nghĩ không đứng đắn không, hắn hình như thật sự…… Rất hạ lưu.

“Xong.”

Tháo xuống máy trợ thính, thế giới ngay sau đó một mảnh an tĩnh, một chút tạp âm đều không có.

Thẩm Nhiên không sợ cũng đã thói quen với loại cảm giác này, rốt cuộc khi lặn xuống đều là như thế này.

Thẩm Nhiên đứng dậy, ngay sau đó lại thấy Nguyên Vọng chủ động giúp hắn cởi đai áo tắm.

Thẩm Nhiên: “……?”

Thẩm Nhiên muốn ngăn cản, nhưng mà hắn đang không đeo máy trợ thính nên không muốn mở miệng nói chuyện, vì thế dùng tay đè lại Nguyên Vọng.

“Anh đừng vội, lập tức cởi xong ngay.” Nguyên Vọng một tay nắm lấy tay Thẩm Nhiên, một tay tiếp tục cởi.

“……?” Thẩm Nhiên trừng mắt.

Nhưng mà Nguyên Vọng một tay liền có thể nhẹ nhàng ngăn tay hắn lại, Thẩm Nhiên dãy dụa như thế nào cũng không được.

Nguyên Vọng sức lực…… Lớn như vậy sao?

Thẩm Nhiên có chút bất ngờ.

Dây lưng cởi ra, Nguyên Vọng kéo áo tắm từ bả vai Thẩm Nhiên xuống.

Thẩm Nhiên: “……”

Thôi vậy.

Dù sao cũng phải cởi, chính mình xuống nước cũng phải cởi thôi cởi trước cũng vậy không sao.

Nguyên Vọng nhìn Thẩm Nhiên, tiếp theo trực tiếp bế hắn lên.

Thẩm Nhiên: “……!”

Đây là đang muốn làm gì!

Thẩm Nhiên nhíu mày nhìn Nguyên Vọng.

Nguyên Vọng hình như đang giải thích gì đấy, biểu cảm rất đứng đắn, Thẩm Nhiên lại không nghe được, không biết nên phản ứng thế nào, biểu cảm trong nháy mắt có chút mờ mịt.

Nguyên Vọng bế Thẩm Nhiên một đoạn đến suối nước nóng, xem ra chỉ là muốn giúp hắn giảm bớt một đoạn đường thôi.

Nguyên Vọng rũ mắt, người trong ngực hắn giờ này quần áo lộn xộn, áo tắm dài nửa đóng nửa mở mặc trên người, như ẩn như hiện.

Chỗ không bị áo tắm che lại, Nguyên Vọng có thể thấy làn da khỏe mạnh của Thẩm Nhiên.

Thẩm Nhiên tuy rằng thân hình cao gầy, nhưng thể lực tốt sức lực cũng lớn, trên người cơ bắp tuy rằng không giống Nguyên Vọng là cố ý rèn luyện cùng thường xuyên tham gia vận động cực hạn mà có, nhưng cũng là rõ ràng.

Cái này làm cho Nguyên Vọng cảm thấy rất gợi cảm.

Nguyên Vọng dừng một chút, dời mắt đi không nhìn.

Đem người thả xuống nước xong, Nguyên Vọng thuận tay đem chiếc áo tắm như muốn rơi trên người Thẩm Nhiên kéo xuống.

Thẩm Nhiên: “……”

Phục vụ thật không tồi.

Thẩm Nhiên xuống nước, có thể cảm giác được thân thể được nước suối ấm áp bao bọc, nháy mắt rất thoải mái, trên người mỗi một chỗ lỗ chân lông giống như được mở ra.

Thẩm Nhiên dựa vào tường, quay đầu xem người đang ngồi phía sau, vẫn không xuống nước Nguyên Vọng, có chút nghi hoặc.

Nguyên Vọng không ngâm mình sao?

Nguyên Vọng chỉ là duỗi tay nhẹ nhàng đặt ở Thẩm Nhiên trên vai.

Thẩm Nhiên thân thể hơi căng cứng, theo sau có thể cảm giác được Nguyên Vọng đàng mát xa cho hắn.

Thẩm Nhiên dừng một chút, tùy ý hắn.

“Anh thật ngốc, không phải so với tôi lớn hơn trưởng thành hơn sao, tại sao vẫn dễ dỏ mặt như thế.”

Nguyên Vọng chỉ lẩm bẩm một mình, trên tay tiếp tục động tác giúp Thẩm Nhiên ấn bả vai, tiếp theo tay di chuyển hướng lên trên, nhẹ nhàng đè lại huyệt Thái Dương của Thẩm Nhiên xoa bóp, lực độ vừa phải. không phải chỉ như vậy, Nguyên Vọng ấn một lát liền giúp Thẩm Nhiên làm mát xa da đầu.

Thẩm Nhiên quay đầu muốn hỏi Nguyên Vọng tại sao lại biết làm những việc này, nhưng lại ý thức được hắn không mang máy trợ thính, môi giật giật vẫn không nói chuyện.

Nguyên Vọng chỉ cười khẽ, không cần nghe Thẩm Nhiên tự mình hỏi, hắn trực tiếp nắm lấy tay Thẩm Nhiên, ngón tay di chuyển trong lòng bàn tay hắn vết chữ.

Khi còn nhỏ, mẹ, đau đầu

Thẩm Nhiên sửng sốt, lòng bàn tay còn dư lại độ ấm.

Thẩm Nhiên xoay người ngồi lại ngay ngắn.

Nguyên Vọng tiếp tục động tác mát xa, Thẩm Nhiên thoải mái đến đôi mắt đều khép hờ, hô hấp càng ngày càng chầm chậm mà đều đặn, cả người đều rơi vào trạng thái thả lỏng.

Nguyên Vọng đặt chân ở sau gáy Thẩm Nhiên, nhẹ nhàng ấn đầu Thẩm Nhiên đặt lên chân mình .

Một lát, Thẩm Nhiên liền gối lên chân Nguyên Vọng ngủ.

Nguyên Vọng cúi đầu nhìn Thẩm Nhiên thật dài lông mi, tay vô thức đưa ra đến dưới cằm Thẩm Nhiên, nhẹ nhàng gãi gãi.

Giống một chú mèo.

……

Thẩm Nhiên tỉnh lại đã là hai mươi phút sau, hắn chỉ ngủ quên mất một lúc.

Thẩm Nhiên đứng dậy thay quần áo, cùng Nguyên Vọng trở về.

Đã sắp nửa đêm, bóng đêm đã thâm, bốn phía dần dần yên tĩnh lại.

Hai người đi bộ trở về, Nguyên Vọng đi bên cạnh Thẩm Nhiên bên, không khí rất hòa hợp.

Nguyên Vọng suy tư một lát, thấp giọng hỏi: “Tại sao anh lại không tiếp tục làm diễn viên?”

Hắn đã muốn hỏi rất lâu rồi.

Thẩm Nhiên nhíu mày.

Nguyên Vọng nói: “Không muốn trả lời cũng không sao cả, tôi chỉ là…… Hơi tò mò.”

Thẩm Nhiên nói: “Cậu hẳn là đã biết.”

Tất cả mọi người đều biết, Thẩm Nhiên là bởi vì không thể nghe thấy, cho nên không có cách nào diễn xuất một cách chính xác, nói lời thoại phản ứng kéo dài, tiêu chuẩn diễn xuất bị giảm xuống rất nhiều, hơn nữa âm lượng lúc cao lúc thấp.

Nguyên Vọng nói: “Ngoại trừ lí do kia thì sao?”

Thẩm Nhiên dừng lại.

Nguyên Vọng cười nói: “Ngoại trừ vì lỗ tai.”

Nguyên Vọng biết, nếu chỉ là đơn thuần bởi vì lỗ tai không tốt, Thẩm Nhiên vẫn có thể thử, có thể đua. Chọn kịch bản thích hợp, tìm phối âm, ở những bộ phim do mình sản xuất không ngưng thử…… Nhưng mà hắn không làm vậy.

Thẩm Nhiên một chút nỗ lực đều không làm, không hề tranh thủ cũng không hề thử tìm cách, cách làm này không giống hắn.

Thẩm Nhiên không nói chuyện.

Nguyên Vọng cho rằng Thẩm Nhiên không muốn trả lời, cũng không hỏi tiếp.

Hai người chậm rãi đi trở về nhà nghỉ.

Thẩm Nhiên suy nghĩ một lát, mới nói: “Bởi vì tôi đã mệt mỏi.”

Nguyên Vọng dừng lại nhìn hắn.

Thẩm Nhiên lắc đầu nói: “Diễn không đến.”

Hắn không thể vào vai, giống như là nhiệt tình bị thời gian xói mòn hết, lòng có dư lực không đủ. Cũng đã lặng lẽ thử qua, nhưng ngày đó trên tường thành biểu diễn cũng chỉ là may mắn và trùng hợp, Thẩm Nhiên đã không thể diễn. Hắn không tìm được biện pháp giải quyết, cho nên chỉ có thể buông bỏ.

Nguyên Vọng không nói chuyện.

Hai người đi đến trước phòng của Thẩm Nhiên, Nguyên Vọng nói: “Ngủ ngon.”

Thẩm Nhiên: “Ngủ ngon.”

Nhưng mà Nguyên Vọng không đi.

Thẩm Nhiên cũng không trở về.

Ánh trăng chiếu vào hai người, đứng một một lát, Thẩm Nhiên nói: “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

……

Thẩm Nhiên cười nói: “Bạn nhỏ nên trở về đi ngủ đi.”

“Bạn nhỏ?” Nguyên Vọng nhướng mày, tiến lên tới gần Thẩm Nhiên, cười tủm tỉm nói: “Bạn nhỏ muốn uống sữa trước khi ngủ, Anh sẽ pha cho sao?”

Thẩm Nhiên lại lần nữa sửng sốt.

Có ý gì.

Thẩm Nhiên dại ra mất một lúc, hoàn toàn không ý thức được nam trà xanh trước mắt hắn đã sớm tiến hóa thành nam hồng trà, suy nghĩ dạo quanh vũ trụ một vòng mới trở về, sau khi phỉ nhổ bản thân biếи ŧɦái, liền thấy Nguyên Vọng lấy từ trong túi của hắn ra một hộp sữa bò.

Thẩm Nhiên:?

Nguyên Vọng cầm tay Thẩm Nhiên lên, đặt sữ bò vào tay anh.

“Mua chỗ máy bán hàng tự động ở suối nước nóng, một hộp tôi mang về uống, một hộp cho anh.”

Nguyên Vọng đè tay Thẩm Nhiên lại, khép năm ngón tay của hắn lại, nắm lấy hộp sữa bò.

“Ngủ ngon.”

……

Tần Chu đang nằm ở phòng khách của nhà nghỉ đọc sách, thấy Thẩm Nhiên trong tay cầm một hộp sữa bò, mặt đỏ bừng, bước chân phù phiếm đẩy cửa tiến vào, cười nói: “Sao thế? Cậu say sữa?”

Má nó ——!

Tần Chu: “……”

Tần Chu nhìn vừa cụng đầu vào cột, vẻ mặt ngu ngốc đang lấy tay che trán Thẩm Nhiên, trầm mặc.

Thẩm Nhiên hoàn hồn, đối diện ánh mắt đang tìm tòi nghiên cứu một cách đầy hứng thú của Tần Chu, ngay sau đó cảm thấy mất mặt, ho nhẹ, nghiêm túc mà lạnh nhạt giọng điệu chỉ trích nói: “Cây cột này hôm qua không phải ở chỗ này, nó tại sao lại chạy lung tung như thế chứ.”

“……” Tần Chu dừng một chút, nói hùa thêm: “Đúng vậy! Cây cột rác rưởi này tại sao lại như thế, ngày mai phải tìm người dỡ đi!”

Thẩm Nhiên cầm sữa bò đi nhanh lên lầu.