"Sở Hòa, cậu thật sự tính gϊếŧ tôi sao? Chỉ vì một chút này mà cậu dám đẩy tôi ngã xuống cầu thang ?"
Tiểu Ái Nhi hét lên, một tay che vết máu trên đầu mắng Sở Hòa.
Bạch Dương Vĩ vào nhà, thấy những người làm khác đang đứng ở một chỗ. Sở Hòa thì đứng trên bậc thang vẻ mặt thất thần, Tiểu Ái Nhi ở dưới đất điên cuồng la hét.
"Có chuyện gì vậy?"
Bạch Dương Vĩ về nhà đúng lúc, Tiểu Ái Nhi như chó ngáp phải ruồi. Lập tức xoay mặt cho hắn thấy cái đầu đang chảy máu của mình.
"Dương Vĩ...là cậu ta bắt nạt em, là cậu ta ăn hϊếp em"
Bạch Dương Vĩ nhìn thấy khuôn mặt đầy máu của cô, nhíu mày hỏi.
"Tại sao lại thành ra như vậy"
Sở Hòa ngẩng mặt nhìn hắn, dáng vẻ lúng túng khổ sở muốn giải thích cho hắn nghe. Chỉ tiếc là Tiểu Ái Nhi không cho cậu cơ hội đó.
"Dương Vĩ, chỉ vì cái vòng tay mà cậu ta để em ngã cầu thang. Chỉ là một cái vòng tay thôi, việc gì phải làm như vậy?"
Bạch Dương Vĩ tiến lại gần, quan sát vết thương trên đầu của Tiểu Ái Nhi, lại nhìn đến vòng tay hắn đã tặng cho Sở Hòa trên tay cô đành thở dài nhìn cậu trách.
"Sở Hòa à! Chỉ là cái vòng tay thôi mà, nếu Ái Nhi thích thì cứ đưa cho cô ấy. Lần sau tôi tặng cậu cái khác, việc gì phải nặng tay với phụ nữ?"
Thịch!
Tiếng lòng của Sở Hòa thời khắc này như muốn vỡ vụn.
Đúng vậy, đối với bọn họ chiếc vòng tay đó không quan trọng. Nhưng đối với Sở Hòa, chiếc vòng tay đó là bấu vật.
Sở Hòa lúc này chỉ muốn bản thân mình không phải kẻ câm, cậu muốn hét lên rằng chiếc vòng tay đó như một bảo bối quý giá mà cậu yêu thương vậy. Cậu không muốn hại ai cả, cậu chỉ muốn lấy lại thứ đồ của mình.
Sở Hòa rũ mặt âm thầm chịu đựng, Bạch Dương Vĩ lạnh nhạt nói.
"Vào phòng tự kiểm điểm lại hành vi của mình đi. Khi nào biết sai thì đến xin lỗi Ái Nhi"
Cậu không vui, cực kì không vui. Cậu muốn chạy trốn khỏi chỗ này. Sở Hòa quay lưng đi về phòng.
Tiểu Ái Nhi được Bạch Dương Vĩ mang về phòng ngủ chữa trị vết thương, một chiếc băng gạc quấn quanh đầu. Cô nức nở khóc.
"Như vậy rất xấu, sau này sẽ để lại sẹo mất!"
Bạch Dương Vĩ hôn lên trán cô, ân cần đáp.
"Em dù thế nào anh vẫn sẽ bên em!"
Nhưng Bạch Dương Vĩ vẫn nhìn đến chiếc vòng tay Tiểu Ái Nhi đang mang. Trong lòng có chút nặng nề rối rắm.
Cuối cùng hắn vẫn khuyên nhủ cô.
"Lần sau nếu thích thì chỉ cần nói anh, đừng tùy tiện lấy đồ của Sở Hòa. Dù gì cậu ấy cũng được anh xem như em trai, em làm như vậy cậu ấy khó chịu cũng đúng"
Tiểu Ái Nhi vừa nghe đến lời này trong lòng cảm thấy rất tức giận, còn về việc tại sao cô tức giận thì rất đơn giản. Đến bây Bạch Dương Vĩ vẫn bênh vực Sở Hòa chằm chằm.
Tiểu Ái Nhi tức giận, dùng bàn tay mình đấm vào ngực hắn. Tức giận hỏi hắn.
"Anh xem Sở Hòa là em trai, nhưng Sở Hòa có xem em anh như anh trai của cậu ta không? Em chỉ vì muốn tốt cho anh!"
Bạch Dương Vĩ tưởng cô chỉ là đang tức giận, cười trừ nói.
"Được rồi! Đừng giận nữa, Sở Hòa thì có gì với anh chứ?"
Tiêu Ái Nhi càng tức giận hơn, nắm tay anh. Gằn từng chữ nói.
"Sở Hòa thích anh, cậu ta yêu anh. Cậu ta là người đồng tính"
Trong thoáng chốc, Bạch Dương Vĩ sững người. Lời nói như tiếng sấm vang bên tai, mãi hắn mới có thể đáp.
"Ái Nhi, anh biết là em ghét cậu ấy. Nhưng đừng vu oan cho Sở Hòa, cậu ấy sống cùng anh từ năm anh mười lăm tuổi. Ở cạnh nhau lâu như vậy thì làm thế nào mà cậu ấy là đồng tính."
Tiểu Ái Nhi thấy hắn không tin mình, ấm ức chạy đến tủ lấy tờ giấy đã xé trong nhật ký của Sở Hòa ra nhét vào tay hắn.
"Anh đọc đi, cậu ta thật sự thích anh. Đây là nhật kí mà cậu ta viết ra em vô tình đọc được. Cậu ta giở trò biếи ŧɦái với anh, chính cậu ta ghi ra. Chẳng lẽ là em nói dối thật sao?"
Bạch Dương Vĩ vở tờ giấy đã ố vàng ra, xem chừng tờ giấy này cũng đã có rất lâu rồi. Trong trang giấy thật sự là chữ của Sở Hòa, còn có cả chữ kí của cậu ở cuối trang.
Bạch Dương Vĩ đọc từng chữ, ánh mắt hằn lên tia tơ máu vì tức giận. Từng chữ từng chữ càng khiến hắn nổi điên hơn.
"Ngày x tháng x năm x.
Mình yêu Bạch Dương Vĩ, bản thân mình rất yêu người ấy. Mối tình đơn phương bao lâu này mình sẽ cất giữ mãi trong lòng. Mình không muốn giống anh Hàn Châu, vĩnh viễn rời xa Dương Vĩ.
Nhưng tại sao mình lại biếи ŧɦái như vậy. Lần đầu tiên thủ da^ʍ lại hiện hữu khuôn mặt của Bạch Dương Vĩ chứ? Có phải mình là kẻ biếи ŧɦái không ?
Hôm nay ngày trôi qua thật tệ, mình muốn ở cạnh anh ấy cả đời."
Bạch Dương Vĩ cầm chắc tờ giấy trên tay, trong lòng thật sự là giận đến độ cả gân cổ cũng nổi lên.
Hắn xông vào phòng cậu, vừa nhìn thấy Sở Hòa đã ném tờ giấy vào mặt cậu. Gằn từng chữ hỏi.
"Cậu mau giải thích cho tôi chuyện này đi?"