Tâm trạng của Tiểu Ái Nhi sau khi bước ra khỏi phòng Sở Hòa thật sự rất tốt, tờ giấy kia cô gấp gọn bỏ vào túi áo, chiếc hộp kia thì bỏ vào túi còn lại.
Hai tiếng trôi qua, Tiểu Ái Nhi phẩy tay nói với quản gia.
"Mau mở cửa cho cậu ta vào đi"
Quản gia vốn dĩ đã sốt ruột, bây giờ vừa nghe Tiểu Ái Nhi nói vậy thì lập tức mang dù chạy ra ngoài mở cửa.
Sở Hòa chịu rét đến đôi môi cũng nhợt nhạt đi, ông nhìn dáng vẻ của chàng trai trẻ bị ức hϊếp nhưng không dám phản kháng liền thở dài nói.
"Mau về phòng nghỉ ngơi đi, hôm nay phần việc của cháu để mọi người làm thay cũng được"
Hiện tại đầu Sở Hòa đã chịu đến cực điểm, cậu chỉ gật đầu qua loa. Chiếc quần mặc trên người dường như đã ướt hết, cậu ôm chặt món hàng của Tiểu Ái Nhi trên tay, chậm chạp đi vào trong.
Thân thể của Sở Hòa rất yếu, cậu lê từng bước nặng nề lên cầu thang. Vừa hay Tiểu Ái vẫn đang đứng ở đầu cầu thang chờ cậu.
Sở Hòa biết người này cố ý nhưng khô giận, nhẹ nhàng đưa món hàng không hề dính chút nước mưa nào cho cô. Tiểu Ái Nhi cười khẩy nhận lấy, cậu cúi đầu muốn lách qua người cô đi về phòng.
"Sở Hòa, cậu nghĩ cậu sẽ ở đây được bao lâu nữa? Một năm? Hai năm? Hay cả đời?"
Sở Hòa biết Tiểu Ái Nhi lại muốn tìm cớ gây sự, nhưng cậu không chấp nhất với cô. Chỉ đành cúi đầu chào Tiểu Ái Nhi, mong cô bỏ qua cho mình.
Tiểu Ái Nhi nghịch lọn tóc xoăn vàng của bản thân. Phấn khích nói.
"Nể tình cậu đau ốm, tôi để cậu sống yên vài ngày nữa. Tôi dám cá với cậu bản thân cậu không thể ở đây quá ba ngày nữa!"
Sở Hòa chỉ nghĩ đơn giản rằng Tiểu Ái Nhi đang làm khó dễ mình, cậu không hề biết đó là một hàm ý sâu xa. Được cô cho về phòng nghỉ ngơi. Sở Hòa chậm rãi đi về phòng, ngã người trên chiếc giường lớn. Cậu mệt mỏi tự chống chịu với bệnh tật, khó khăn lắm mới chìm vào giấc ngủ.
Đêm ấy Sở Hòa sốt thật cao, cũng may có quản gia và dì giúp việc thay phiên nhau chăm sóc cho cậu. Sở Hòa ngoan ngoãn ở yên trong phòng một ngày nữa cuối cùng cũng hạ sốt.
Ánh nắng bình minh ngày thứ hai chào đón cậu. Hôm nay Bạch Dương Vĩ sẽ trở về nhà, tính tình của hắn rất thích ăn cơm ở nhà cho nên cậu muốn tự tay xuống bếp nấu cho hắn. Tiện thể nấu bữa sáng cho Tiểu Ái Nhi.
Nhưng mà hiện tại cậu có một việc vào mỗi buổi sáng nhất định sẽ làm. Đó chính là nhìn ngắm chiếc vòng mà Bạch Dương Vĩ đã tặng cho mình trước đó.
Nói thật ra cậu rất quý chiếc vòng tay này, đó là món quà đắt giá. Cậu không dám đeo trên tay vì sợ làm mất, mỗi ngày chỉ có thể mang ra ngắm một chút rồi cất vào hộp.
Sở Hòa theo thường lệ lật tấm nệm lên. Nhưng khoảnh khắc tấm nện ấy được mở ra, cậu hoàn toàn chết sững.
Chiếc hộp đựng vòng tay biến mất rồi...
Sở Hỏa mất bình tĩnh, bắt đầu điên cuồng tìm ở trong phòng. Cậu cất giấu thứ đó rất kĩ càng, không thể nào mất được.
Từ mọi ngóc ngách, Sở Hòa đã cố gắng tìm rất kĩ. Nhưng hoàn toàn không thấy được chiếc vòng tay đâu.
Cậu lao ra cửa, muốn chạy đi hỏi mọi người quanh nhà.
Cậu vừa chạy gần hết bậc thang thì bắt gặp Tiểu Ái Nhi đang mặc váy ngủ vừa hay định đi lên. Hai người đối diện nhau, Tiểu Ái Nhi vén tóc hỏi.
"Chạy như ăn cướp vậy?"
Sở Hòa để ý thấy trên cánh tay mảnh khảnh của Tiểu Ái Nhi có một chiếc vòng tay quen thuộc. Ngôi sao có khắc tên viết tắc của cậu cũng hiện ra. Sở Hòa chắc chắn đây không phải là vòng tay của Tiểu Ái Nhi.
Đồ Bạch Dương Vĩ tặng có thành tro cậu cũng nhận ra,huống hồ ở đây còn có tên viết tắt của cậu.
Sở Hòa nhanh chóng nắm lấy cổ tay Tiểu Ái Nhi.
"Ai da cái tên câm này, đau chết đi được"
"A! A!A!"
Tiếng hét to của Sở Hòa thu hút người làm đến xem.
Sở Hòa vội vã dùng kia hiệu ngôn ngữ chỉ vào vòng tay rồi tự chỉ vào mình.
"Cô chủ! Đó là vòng tay của tôi. Có thể trả cho tôi không ?"
Tiểu Ái Nhi cười khinh bỉ tháo chiếc vòng ra, để ở trong tay đung đưa đáp.
"Kẻ nghèo hèn như cậu tiền ở đâu mà có thứ này? Đây là đồ tôi nhặt được, nó đương nhiên là của tôi rồi!"
Sở Hòa có chết cũng nhận ra đây là đồ vật của mình. Cậu vươn tay làm ra kí hiệu ngôn ngữ, vẻ mặt cầu xin.
"Đây là đồ của tôi, cô chủ hy vọng cô đừng lấy thứ này mà!"
Sở Hòa khổ sở cầu xin, nhưng dễ dàng trả lời tất nhiên không phải là Tiểu Ái Nhi rồi. Cô đưa nó lên không trung, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói.
"Tôi không trả đấy rồi sao? Cậu có thể làm được gì tôi? Thứ gì trong nhà này đều là của tôi, vật vô tri thì tôi sở hữu, vật có tri thức thì phải nghe lời tôi"
Sở Hòa cùng đám người làm hít một hơi lạnh. Tính tình của Tiểu Ái Nhi càng lúc càng xấu đi rồi.
Nhưng mà dù sao cái vòng đó cun rất quan trọng với cậu. Sở Hòa không chấp nhất hơn thua với con gái, cái gì nhịn được thì đều nhịn. Nhưng chiếc vòng tay này đối với cậu là bảo vật.
Sở Hòa chỉ cái vòng tay Tiểu Ái Nhi đang đeo trên cổ tay, cậu vội vã đến độ dùng ra kí hiệu ngôn ngữ.
"Mau trả cho tôi"
"Tôi không trả, cái gì trong nhà này đều là của tôi"
Tiểu Ái Nhi ngang ngược nhắc lại một lần nữa.
Sở Hoa muốn giành lại vòng tay, nhưng cậu quên mất hai người đều đang đứng ở bậc thang. Cậu vừa tiến một bước thì Tiểu Ái Nhi lui một bước, chẳng may cô không cẩn thận hụt chân bắt đầu mất thăng bằng.
"A!"
Sau tiếng thét của Tiểu Ái Nhi, Sở Hòa cùng người làm trợn mắt nhìn cô đang đau đớn nằm dưới đất. Mặc dù không ngất xỉu nhưng đầu lại chảy máu.
Cô vừa thấy máu miệng hét lên.
"Máu! Máu...Sở Hòa, cậu tính gϊếŧ tôi sao?"
Đúng lúc này, quản gia cùng Bạch Dương Vĩ đi vào. Chuyện lần này quả là không ổn rồi