Chương 2.2:
Editor: Tiểu Mộc Mộc
---------------
Bây giờ là 3 giờ 28 phút chiều, thành phố ồn ào một lúc lâu cuối cùng cũng đã an tĩnh trở lại.
Không còn con người chạy trốn trên đường phố, chỉ có những con quái vật dưới nhiều hình dạng khác nhau đang đi lại hoặc đang ăn - Thức ăn đương nhiên là vô số xác chết trên mặt đất.
Cảm giác cực kỳ ngứa trên tai của Hạ Dao hoàn toàn biến mất không để lại dấu vết, tựa như chưa từng xuất hiện.
Mà lẽ ra cô cũng đã bị biến dị từ lâu rồi mới đúng, nhưng bây giờ cô không trở thành quái vật.
Nếu không phải là thời gian đột biến bị chậm lại, thì người bị bọ cắn có thể không nhất định biến dị, cũng có khả năng bình yên vô sự?
Nghĩ đến khả năng này, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Dù sau này có xảy ra chuyện gì đi nữa, thì ít nhất bây giờ, cô cũng thấy được hy vọng sống.
Vì vậy kế tiếp, việc đầu tiên cần làm là... Rời khỏi đây.
Lợi dụng lúc thảm họa vừa mới bắt đầu, đi ra ngoài sẽ dễ dàng hơn một chút, còn nếu cứ tiếp tục trì hoãn, thì số lượng quái vật chỉ có tăng lên mà thôi.
Đến lúc đó, cũng chỉ có thể bị mắc kẹt và chết ở nơi này.
Hạ Dao đưa ra quyết định, lập tức lôi ba lô ra, nhanh chóng chất đầy vật phẩm - Nửa túi bánh quy nén, ba chai nước khoáng, tất cả các loại thuốc trong nhà và một tấm ảnh gia đình.
Sau khi làm xong, cô lấy cây gậy bóng chày trong phòng của em trai mình ra, tháo cán của con dao lóc xương, buộc chặt lưỡi dao vào đầu cây gậy bóng chày bằng một sợi dây thép.
Suy nghĩ một chút, cô lại đóng đầy đinh lên cây gậy, mặc dù đầu to hướng ra ngoài nhưng sức tấn công mạnh hơn gậy gộc rất nhiều.
Sau khi chuẩn bị đơn giản xong, cô xách ba lô lên và cầm vũ khí bước ra cửa.
Đầu tiên Hạ Dao liếc nhìn mắt mèo một chút, liền thấy cửa nhà đối diện đang mở toang, trên sàn có những vệt kéo màu đỏ, nhưng không có quái vật nào xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Cô nhẹ nhàng mở hé cửa, cẩn thận thăm dò xung quanh.
Mỗi tầng ở đây có hai loại thang và bốn hộ gia đình, thang máy và thang bộ đều nằm bên trái hành lang, nhưng nhà của Hạ Dao lại ở bên phải, muốn xuống lầu phải đi qua cả một dãy hành lang.
Nhưng vào lúc này, hành lang mà bình thường hàng xóm cũng hiếm khi chạm mặt nhau.. lại có hai con quái vật đang du đãng.
Một người trong số họ vẫn giữ hình dáng của một con người, nhưng cơ thể đã trở nên lớn hơn nhiều, quần áo bị rách nát, cơ thể anh ta trần trụi không biết xấu hổ mà ở đó đi tới đi lui.
Một con quái vật khác trông đáng sợ hơn - Đầu của nó bị gãy ngược xuống, phần ót dính vào xương sống và một khuôn mặt khổng lồ khác nhô ra từ cái bụng dày của nó.
Khi Hạ Dao nhìn thấy khuôn mặt trên người của nó, hai con mắt đen láy to bằng quả bóng bàn trên đó đột nhiên quay lại nhìn thẳng vào cô!
Gần như cùng lúc, con quái vật lao tới!
Trong đầu Hạ Dao nhanh chóng xoay chuyển vài vòng, lập tức nghiêng người dựa sát người vào bức tường phía sau cánh cửa - Cô không đóng cửa.
Ngay sau đó, con quái vật kia lao tới, dung sức lực rất lớn đâm vào cửa rồi lao thẳng vào nhà!
Nhìn thấy nó đi vào huyền quan*, Hạ Dao lập tức gắng sức đóng cửa lại.
*Huyền quan là một khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách. Nói đơn giản, huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách.
Hành động của con quái vật to lớn kia rõ ràng chậm hơn rất nhiều, cho tới lúc này nó vẫn chưa tới gần. Vì vậy cánh cửa này đã ngăn cách chúng thành công.
Hạ Dao không chắc sẽ đối phó được với hai con quái vật cùng một lúc - không, dù chỉ là một con cô cũng không dám nói nắm chắc được bao nhiêu phần, chẳng qua là cô nhất định phải làm như vậy mà thôi.
Cửa vừa đóng lại, quái vật trong phòng khách gầm lên một tiếng, cái miệng khổng lồ trên bụng điên cuồng mở ra, lao về phía Hạ Dao!
Cô muốn tránh cũng không thể, đành liều mình cầm lấy cây gậy bóng chày quật thẳng vào mắt nó!
Một tiếng "Bịch" vang lên, chiếc gậy bóng chày rất nhanh đã bị cánh tay của con quái vật dễ dàng chặn lại.
Cánh tay rắn chắc của nó dường như không hề bị tổn thương bởi những chiếc đinh trên cây gậy bóng chày, nó thậm chí còn không có chút biểu hiện đau đớn nào.
Trong giây tiếp theo, nó gầm lên, đột nhiên bắt lấy gậy bóng chày dùng sức lôi kéo cô, sức lực kinh khủng khiến cả người Hạ Dao đều lảo đảo như muốn ngã xuống!
Cô không nghi ngờ gì rằng một khi cô ngã xuống, cái miệng khổng lồ trên cơ thể con quái vật sẽ cắn đứt đầu cô chỉ trong một phát.
Nhưng lúc này cô không có cơ hội để tránh thoát.
Hạ Dao từ bỏ sự phản kháng, để cơ thể ngã về phía cái miệng khổng lồ của con quái vật.
Nhìn thấy đồ ăn sắp tới miệng, con quái vật cười ra tiếng quái dị, há to miệng, nóng lòng dùng tay kia túm lấy cổ cô!
Bỗng nhiên, lóe lên một cái, động tác của nó đột nhiên dừng lại, một tiếng kêu hết sức thảm thiết lập tức vang lên từ cái miệng khổng lồ của nó!
Tay của Hạ Nghiêu chính xác túm lấy mắt trái của con quái vật, ngón tay của cô không lưu tình chút nào dùng hết sức, một tiếng "Bụp" bóp nát nó!
Đồng thời, cô dùng tay chống lên người con quái vật, mượn lực để đẩy người lăn sang bên phải - Dừng lại trước tủ bên trái cửa.
Ở đây có một bình xịt thơm phòng.
Bởi vì cơn đau dữ dội, con quái vật thậm chí còn hung bạo hơn nhanh chóng quay lại đuổi tới, giơ đôi cánh tay rắn chắc lên chộp về phía cô!
Chỉ nghe một tiếng "Xịtttt", những tia trắng dày đặc phun ra từ trong bình, bắn vào mắt phải còn lại của con quái vật!
Lại là một tiếng kêu thảm thiết chói tai.
Nhưng lần này, hai mắt của con quái vật đều không nhìn thấy gì, nó chỉ có thể điên cuồng dùng hai tay tìm kiếm dấu vết của Hạ Dao trong bóng tối.
Nhân cơ hội này, Hạ Dao cẩn thận nhặt cây gậy bóng chày lên, chờ thời cơ dùng lưỡi kiếm buộc phía trên đâm thẳng vào mắt phải của con quái vật!
"Bụp phụt" âm thanh đâm vào thịt truyền đến, chất lỏng màu xanh đen sền sệt, ghê tởm lập tức phun ra ngoài.
Hạ Dao không dám dừng lại, sau khi rút dao ra, lại điên cuồng chém khắp mọi nơi trên người nó!
Cô không biết mình đã chém bao nhiêu lần, chỉ thấy trên người quái vật không ngừng xuất hiện những vết thương mới, máu bắn tung tóe khắp nơi.
Và mãi cho đến khi toàn thân đầy vết thương, nó mới "Rầm" một tiếng ngã xuống.
Hạ Dao cầm cây gậy bóng chày dính đầy máu đứng trước mặt con quái vật đang hấp hối, thở hổn hển.
Sau đó, cô bước tới cố gắng hết sức để cắm lưỡi kiếm vào sâu giữa hai mắt của nó.
Cơ thể con quái vật đột nhiên run rẩy một chút, cuối cùng cũng chết hoàn toàn.
Hạ Dao ngồi phịch xuống đất, nhìn chằm chằm thi thể trước mặt một lúc lâu, mới để ý hai tay mình đang kịch liệt run rẩy.
Cuối cùng thì... Bước đầu tiên đã thành công.
Tuy nhiên, không đợi Hạ Dao được nghỉ ngơi quá lâu, ngoài cửa cách đó không xa đã vang lên tiếng va chạm mạnh.
Sau hai tiếng "Rầm rầm" cánh cửa chống trộm chắc chắn xuất hiện những vết lồi lõm rõ ràng - Con quái vật bên ngoài hẳn là mạnh vô cùng!