Chương 2.1:
Editor: Tiểu Mộc Mộc
---------------
Hạ Dao có thể được coi là một người kiên cường.
Cô vội vàng lau thật nhanh nước mắt, rút dao róc xương trong mắt cha ra, tìm một chiếc chăn sạch sẽ, đặt hai vợ chồng cạnh nhau.
Tắt đèn, đóng cửa lại như thể họ chỉ đang ngủ.
Sau đó, cô cầm điện thoại gọi cho em trai mình.
Chờ đợi rất lâu, mỗi lần một tiếng "Tút" vang lên, trái tim của Hạ Dao lại lạnh đi một.
Ngay khi cô nghĩ rằng số điện thoại này có thể sẽ không bao giờ gọi được nữa, cuộc gọi cuối cùng cũng được kết nối.
"Alo, chị à! Chỗ chị thế nào rồi? Bố mẹ đâu?"
Giọng nói lo lắng của Hạ Thụy phát ra từ điện thoại.
Hạ Dao thở phào nhẹ nhõm khi nghe ra được dáng vẻ rất có tinh thần của.
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói với giọng thoải mái: "Mọi người không sao cả, đừng lo lắng. Tiểu Thụy, trường học bọn em bên kia gần nơi quân đội đóng quân phải không? Em phải nhớ, nhân lúc mọi thứ mới bắt đầu, bên ngoài không có quá nhiều quái vật, nếu tìm được cơ hội thì phải nhanh chóng rời khỏi trường học và theo kịp đội quân!"
"Em, em... Còn mọi người thì sao? Chị, em muốn về nhà."
"Em đi theo quân đội trước đi, bọn chị sẽ tìm em."
Hạ Dao lo lắng tín hiệu gián đoạn, cô nhanh chóng nói: "Tiểu Thụy, hãy cẩn thận với lũ bọ và quái vật, cũng phải cẩn thận với những người xung quanh em. Bây giờ thế giới đang hỗn loạn, rất nhiều người sẽ thay đổi, dù là người quen cũng đừng dễ dàng tin tưởng, phải tự bảo vệ mình, nhớ chưa."
Người có tính cách nhảy cảm như Hạ Thụy dường như đã nhận ra điều gì đó, im lặng trong vài giây, rồi nói: "Em biết rồi, chị, mọi người cũng phải cẩn thận, nhất định phải tới tìm em!"
"Được..."
Âm thanh chói tai phát ra từ điện thoại truyền đến, cắt ngang lời nói của Hạ Dao.
Những dòng chữ mà cô không muốn thấy nhất xuất hiện trên màn hình điện thoại - Không có dịch vụ.
Cô hít sâu hai hơi, cất điện thoại, đi đến bên cửa sổ, nhìn thế giới rực rỡ ánh đèn bên ngoài.
Đã hai giờ rưỡi sáng, nhưng hiện tại thành phố náo nhiệt chưa từng thấy.
Hầu như cửa sổ nào cũng có ánh đèn chiếu xuyên qua, tiếng hét chói tai cầu cứu của mọi người vang lên không ngừng, trên đường phố vô số người chạy như điên và những con quái vật với nhiều hình dạng khác nhau đang đuổi theo họ.
Hiện tại mọi người lái xe đã chẳng còn quan tâm đến luật giao thông gì nữa, hung hăng lao nhanh trên đường quốc lộ, chạy lấn làn gây bất tiện lớn cho những xe khác, dẫn đến việc tất cả mọi người đều bị chặn đường, từng tiếng còi xe chói tai vang lên lập tức trở thành một trận huyên náo.
Đột nhiên, một số quái vật đang đuổi theo con mồi bị thu hút bởi tiếng còi, sau đó lao đến những chiếc xe gần đó, vỗ xuống cửa kính một cái xe lập tức vỡ nát!
Người lái xe trước đó vẫn còn chửi ầm lên chỉ kịp kêu cứu một tiếng, đã bị con quái vật cắn đứt yết hầu.
Hạ Dao chú ý tới một người đàn ông đang chạy đột nhiên dừng lại, ôm bụng cuộn tròn tại chỗ.
Trông anh ta có vẻ rất đau đớn, nhưng ngay sau đó, hai cánh khổng lồ màu đen bằng thịt xuất hiện trên lưng anh ta!
Gần như đồng thời, anh ta quay người lao về phía những người xung quanh.
Ngày càng có nhiều người... Đang lần lượt biến thành quái vật.
Chuyện này chắc có liên quan đến khoảng thời gian bị bọ cắn, Hạ Dao sờ sờ tai phải của mình, nghĩ thầm mình có lẽ còn có thể sống đến sáng.
Thực sự không muốn trở thành loại quái vật ghê tởm như vậy mà...
Hạ Dao thở dài, vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi trở lại phòng ngủ khóa trái cửa lại.
Những con quái vật trông cũng không thông minh, nếu như biến dị, cái cửa khóa trái này có lẽ có thể khóa nó lại?
Cô cầm cuốn tiểu thuyết chưa đọc xong, bình tĩnh chui vào trong chăn, yên lặng chờ đợi cái chết ập đến.
Khi sắc trời dần sáng lên, Hạ Dao cảm thấy trong người có một chút rét lạnh.
Rõ ràng là cô đang ngồi ở trong chăn, nhưng loại cảm giác ớn lạnh này hoàn toàn không hề bị chăn ngăn lại chút nào, thậm chí càng ngày càng nghiêm trọng hơn - Giống như là đang tỏa ra từ cơ thể cô.
Trong vòng chưa đầy nửa giờ, cô lạnh đến mức cuộn tròn người lại, toàn thân run rẩy không kiểm soát được.
Ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ, từng mảnh ký ức hỗn độn lần lượt xuất hiện trong tâm trí cô, cuối cùng dừng lại trước hình ảnh cha Hạ đau đớn bị ngọn lửa cuồng nộ thiêu đốt.
Cha Hạ bị một con dao sáng bạc sắc bén đâm vào mắt, dòng máu tươi chói mắt theo hốc mắt chảy xuống, ra một vệt nước mắt máu dài.
Ông ấy vươn hai tay ra từ trong ngọn lửa, bi thương gào lên với Hạ Dao: "Là con, là con gϊếŧ cha... Cha là cha của con mà..."
Một cảm giác tội lỗi mạnh mẽ đột nhiên dâng lên trong lòng Hạ Dao, trong miệng liên tục nói: "Con xin lỗi, cha, con xin lỗi..."
Tuy nhiên, cô cảm thấy có điều gì đó không hợp lý.
"A Dao."
Mẹ Hạ không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở phía sau Hạ Dao, mỉm cười vẫy tay với cô.
Cô nói: "A Dao, mau tới đây."
Hạ Dao chớp chớp mắt, không hiểu vì sao một dòng nước mắt nóng hổi chợt trào ra.
"A Dao, mẹ là mẹ của con." Mẹ Hạ vẫn cười như cũ: "Lại đây, con không muốn ở cùng với mẹ sao?"
Hạ Dao tiến lên một bước.
Trong giây tiếp theo, chân lại rụt trở về.
Suy nghĩ của cô rối bời đến mức không thể nghĩ ra được điều gì, cũng không biết tại sao, nhưng cô chỉ cảm thấy không thể qua đó.
Một lúc sau, cha Hạ như cũ không tổn thương gì xuất hiện bên cạnh mẹ Hạ, hai vợ chồng tựa vào nhau âu yếm, cùng nhau gọi: "A Dao, nhanh đến đây với cha mẹ đi."
Cuối cùng, Hạ Dao cũng bị bọn họ thuyết phục.
Đôi mắt cô nhòe đi, cô vô thức đi về phía hai người, từng bước một, khoảng cách càng ngày càng gần.
Hai người ở đối diện nở nụ cười càng dịu dàng, yêu thương, chăm chú nhìn chằm chằm Hạ Dao với ánh mắt đầy mong đợi.
Nhưng vào lúc này, Hạ Dao đột nhiên dừng lại, ánh mắt trấn tĩnh: "Cha mẹ thật sao có thể muốn con cùng chết với mình?"
Giọng nói vang lên, mọi thứ trước mắt đột nhiên sụp đổ.
Cô đột nhiên mở mắt ra, lập tức ngồi bật dậy.
Ánh nắng đẹp đẽ, ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào người cô, khiến cô có chút chói mắt.
Cô vô thức đưa tay ra ngăn cản ánh sáng, ngay sau đó lập tức thanh tỉnh lại – Cô hình như... Còn sống?