Sau ba ngày luyện đánh 1v1, Vu Đồ bắt đầu dẫn cô đánh 3v3 với máy tự động. Tuy nói là luyện tập đánh quy mô nhỏ nhưng Kiều Tinh Tinh lại phát hiện bản thân mình giành chiến thắng cực kì dễ dàng, làm cô cảm thấy có lòng tin hơn nhiều.
Bắt đầu thực chiến hình thức 3v3, cô lập tức cảm thấy có chút khó khăn. Không phải là kĩ năng chơi game của cô có vấn đề mà là vì Vu Đồ không tham gia chung! Lúc nào cũng một mình chạy vào rừng đánh heo, đánh tiểu quái, làm cho cô và đồng đội đáng thương nào đó phải lấy 2 chọi 3. Chờ đến khi nào sắp thua, bọn họ trụ không nổi nữa thì Vu Đồ mới chịu ra tay.
Nói hoa mỹ, văn vẻ là rèn luyện khả năng chống chọi với áp lực cho cô.
Có điều.... học thần dù sao cũng là dù sao cũng là học thần, Kiều Tinh Tinh vẫn học được rất nhiều điều từ anh, không những là những kĩ xảo sử dụng tướng , Vu Đồ còn chỉ ra những cái mà cô không hề chú ý tới. Mặc dù đó chỉ là một chi tiết nhỏ, nhưng có lúc nó lại mang tính quyết định đến cả trận đấu. Ví dụ như tăng thêm sức mạnh cho binh lính, hoặc là tùy thuộc vào đối thủ mà điều chỉnh trang bị thế nào cho phù hợp v...v.
Lại nói trước kia cô chơi Vương Chiêu Quân như vậy nhưng lui tới cũng chỉ một bộ trang bị mà thôi.
Ánh sáng mặt trời buổi chiều thật tốt, chiếu vào phòng khách làm cho không khí ấm áp hẳn lên. Kiều Tinh Tinh làm tổ trên ghế sô-pha, chăm chỉ luyện game.
Vẫn là hình thức thực chiến 3v3, cô chơi tướng Tôn Thượng Hương.
Sau khi đồng đội bị đánh chết, Vu Đồ - chơi tướng Trương Phi mới từ rừng rậm xuất hiện, Trương Phi hét lên một tiếng lập tức thổi bay 3 người của đội đối. Kiều Tinh Tinh đang muốn chạy đến truy sát thì nghe điện thoại Vu Đồ reo lên.
Kiều Tinh Tinh nhanh chóng lùi về.
Mỗi lần có điện thoại gọi đến thì game sẽ bị treo, nhân vật đó trong game đều bị đứng trong vòng mấy phút, lúc đang đánh team mà bị treo thế này thì chẳng khác nào chết.
Cô không có ý định đi truy kích đối phương nữa, cô vô tình nhìn qua điện thoại của Vu Đồ đang ngồi ở bên cạnh thì thấy trên màn hình điện thoại hiển thị người gọi tới là Hạ Tình.
Vậy mà lại là Hạ Tình.
Kiều Tinh Tinh chưa kịp suy nghĩ được điều gì thì thấy Vu Đồ nhanh chóng ấn Từ chối cuộc gọi. Kiều Tinh Tinh có chút ngạc nhiên, Cậu không bắt máy sao?
Vẻ mặt Vu Đồ vẫn bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra, thao tác Trương Phi cũng vẫn như thường, Đánh xong đã.”
Trận đấu này nhanh chóng kết thúc, Vu Đồ đứng dậy, Tôi đi gọi điện thoại.
Anh đi ra lan can gọi điện thoại, cũng rất nhanh liền quay về phòng, rồi nói với Kiều Tinh Tinh: Tôi ra ngoài một lát.
Kiều Tinh Tinh nhịn không được liền tò mò: Hạ Tình cũng đang làm việc ở Thượng Hải sao?
Vu Đồ trả lời: Chắc là còn ở Bắc Kinh.
Chắc là?
Kiều Tinh Tinh có chút đăm chiêu, vẫy chào tạm biệt anh, sau đó lại mở game ra tự chơi. Sau khi chơi xong một ván, cô thả điện thoại xuống, đột nhiên trong lòng cảm thấy có chút lo lắng----Tuy anh chỉ nói chắc là nhưng có một vài chuyện không thể nói một cách chính xác được. Cô sợ ngày mai thầy giáo của mình sẽ không đến dạy cô nữa.
Nơi Hạ Tình hẹn anh đến là một quán cà phê gần nhà Kiều Tinh Tinh. Vu Đồ đến đúng giờ, nhưng khi anh đến thì đã thấy Hạ Tình ngồi sẵn trong quán cà phê chờ anh rồi.
Anh gật đầu chào rồi ngồi xuống, Hạ Tình nói: Em gọi cho anh cà phê Americano rồi.
Cám ơn. Phục vụ vừa mang cà phê lên, Vu Đồ hỏi: Đến Thượng Hải công tác sao?
Thật ra em đi Hàng Châu công tác.
Cô ấy chỉ nói nửa câu, Vu Đồ bưng cà phê lên uống, cũng không hỏi cô đến Thượng Hải làm gì.
Hạ Tình hỏi: Sao anh lại ở Lục Gia Chủy*?
(*) Lục Gia Chủy là một quận ở Thượng Hải.
Đúng lúc có chút việc.
Ồ, em còn tưởng anh đến đây để phỏng vấn.
Vu Đồ đang định để cốc cà phê xuống thì ngưng lại một lúc.
Khi em ở Hàng Châu thì có đi ăn với Bao Bao, anh ấy nói anh chuẩn bị từ chức ở sở nghiên cứu rồi. Cô ấy nhìn chăm chăm Vu Đồ, Thật vậy sao?
Chỉ là dự định thôi.
Vì sao? Hạ Tình bỗng cao giọng hỏi, Năm đó không phải dù có chia tay với em cũng phải làm việc ở đó sao? Sao tự nhiên lại dễ dàng từ bỏ như vậy.
Vu Đồ im lặng.
Hạ Tình vừa cười vừa ngồi dựa vào sau ghế, Em ngược lại càng hi vọng anh có thể tiếp tục kiên trì, nếu không chứng tỏ trong lòng anh, em không có một chút địa vị nào cả. Thì ra không phải anh không thể từ bỏ, chỉ là em không đáng giá để anh làm điều đó, phải không?
Vu Đồ thở dài, Trước đây khi yêu nhau em cũng biết anh đang chuẩn bị làm nghiên cứu ở sở hàng không vũ trụ.
Hạ Tình tự giễu: Có câu, nói thế nào nhỉ? Thế gian này đáng buồn cười nhất chính là ảo tưởng, chính là cho rằng bản thân mình có thể thay đổi được người nào đó.
Vu Đồ lại uống thêm một ngụm cà phê, rồi cố ý đổi chủ đề: Em đang làm tại QE sao?
Em đã đổi nơi công tác rồi, vừa thăng chức lên làm MD, so với hồi mới tốt nghiệp, lương cũng tăng lên gấp mấy lần.
Em vẫn rất ưu tú.
Nhưng cũng rất mệt, em thường nghĩ như vậy, em là một người con gái, vì sao lại phải bán mạng làm việc như vậy? Hạ Tình cúi đầu uống cà phê, Anh định làm việc về lĩnh vực gì? Nghe nói tổng bộ DF mời anh về là offer.
Tổng bộ DF đặt tại Bắc Kinh.
Vu Đồ dừng một lúc rồi rồi nói: Anh đã từ chối rồi.
Giọng Hạ Tình vẫn rất bình tĩnh: “Thật vậy sao?
Cô ấy lại uống thêm mấy ngụm cà phê, đặt cốc xuống, nhìn đồng hồ: Em sắp phải đi rồi, chuyến bay 2 giờ sau.
Quán cà phê nằm trong trung tâm thương mại, khi đi về phải đi qua dòng người đông đúc. Hai người trầm mặc đi giữa đám đông, Hạ Tình bỗng nhiên dừng lại, nhìn vào tờ áp-phích to .
Nhìn kìa, là Kiều Tinh Tinh.
Vu Đồ ngẩng đầu nhìn sang, tờ áp phích thật to được treo từ tầng 3 xuống. Trên bức ảnh, Kiều Tinh Tinh cầm điện thoại áp sát vào mặt, đang cười rất tươi, nhìn thật đẹp.
Anh nói xem nếu bây giờ cô ấy nghĩ tới chúng ta sẽ mắc cười hay không? Lúc trước người học giỏi nhất khối, còn được mệnh danh là học thần, lại học một lúc hai chuyên ngành, bây giờ đến ngón tay của cô ấy cũng không bằng.
Vu Đồ thu hồi tầm mắt: Sẽ không.
Hạ Tình cảm thấy rất ngạc nhiên, cô cho rằng anh sẽ không trả lời những câu hỏi đại loại như vậy: Anh tự tin như vậy sao?
Ra khỏi trung tâm thương mại, Vu Đồ nói: Anh tiễn em đến trạm tàu điện ngầm.
Hạ Tình ngây người, lắc đầu cười: Vu Đồ, anh vẫn giống như lúc trước vậy.
Cô ấy sửa lại tóc, Em mấy năm rồi không đi tàu điện ngầm, lúc đến Bắc Kinh còn phải đi gặp khách hàng, tàu điện ngầm đi không tiện lắm.
Vu Đồ gật đầu, bắt một chiếc taxi giúp cô, lịch sự tiễn cô lên xe.
Mở cửa xe, Hạ Tình dừng bước, quay đầu nhìn Vu Đồ, Anh biết rõ lí do anh đến đây mà phải không?
Vu Đồ vẫn luôn im lặng.
Trong mắt anh chỉ toàn là những hạng mục hàng không vũ trụ đó thôi, tình cảm gì đó chỉ như hạt cát trong sa mạc, vốn không đáng giá một chút nào phải không?
Vu Đồ khẽ nhíu mày: “Em cần gì phải châm chọc anh như vậy.
Hạ Tình cười : Không phải là châm chọc, mà là hiểu ra, Vu Đồ, anh không nên làm lỡ cuộc đời của người khác.”
Kiều Tinh Tinh nghe tiếng chuông, đi ra mở cửa. Khi thấy Vu Đồ đứng ngoài cửa, cô giật mình một phen, cô cứ ngỡ là tiểu Chu mang thức ăn đến, Sao cậu lại quay về rồi?
Cô nhìn đồng hồ, anh chỉ đi chưa được một giờ đồng hồ, chuyện tình cảm của họ tiến triển qua thuận lợi hay là hai người đã không còn gì để nói với nhau rồi nhỉ...
Vu Đồ nói: Không phải cậu nói 9 giờ mới tan làm sao?
Lúc trước cô chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi, có điều mỗi ngày Vu Đồ luôn sau 9h mới về.
Tớ chỉ nói chơi như vậy thôi, nếu cậu có việc bận...
Không sao, Chúng ta tiếp tục thôi. Vu Đồ vừa nói vừa cởϊ áσ khoác ngoài treo lên giá rồi đi vào phòng khách. Kiều Tinh Tinh đi sau anh, vừa đi vừa suy nghĩ, hình như hai người họ mỗi người một ngả rồi.
Hai người ngồi lại chỗ cũ, Vu Đồ bảo Kiều Tinh Tinh chơi Tôn Thượng Hương, lập nhóm cùng với 2 người khác nữa đánh 3v3, anh ngồi một bên xem cô chơi. Đánh xong mấy ván, Vu Đồ lại bảo cô chơi Mai Shiranui - nhân vật cô chưa chơi lần nào. Kiều Tinh Tinh thấy Quá hoảng online bèn kéo Quá hoảng vào đội.
Vào chơi, Quá hoảng có chút khó chịu nói: Sao lại chơi 3v3 chứ, chẳng có gì vui cả.
Em đang luyện chơi game nhóm quy mô nhỏ.
Thật là chăm chỉ, có điều...... Quá hoảng chậm rãi kéo dài giọng nói của mình, Bé Bông, em có muốn bái anh làm thầy không?
Kiều Tinh Tinh cảm thấy thật kì lạ: Vì sao?
Quá hoảng: Vì Đại Thần Thỏ Ngọc của em rất nhanh sẽ trở thành hoa đã có chủ rồi.
Kiều Tinh Tinh: ...
Cô nhìn sang Vu Đồ.
Quá hoảng lại nhiều lời: Cậu ấy dạo này sáng sớm gà gáy đã ra ngoài, tối mù tối mịt mới về đến nhà. Anh còn đang suy nghĩ xem cậu ấy đang làm gì đây. Kết quả hôm nay anh nghe Cục slime nói đã có biến, cụ thể ra sao thì anh không thể tiết lộ. Nói tóm lại, sau này em cứ về đội của anh đi. Cậu ta chắc sẽ không có nhiều thời gian chơi với em đâu.
Anh ta đã tiết lộ rất nhiều rồi đó.
Kiều Tinh Tinh nhìn anh, trộm cười nói: Thật vậy sao? Không an phận mà đi sớm về trễ vậy à…”
Ngón tay anh đột nhiên vươn qua chạm nhẹ vào tóc cô, thẳng đến nhấn nút tắt loa và microphone trên màn hình điện thoại. Không gian bỗng chốc trở nên thật tĩnh lặng.
Giọng nói trầm thấp của Vu Đồ vọng bên tai cô, Chuyên tâm.
Anh rút tay về, làm như chưa có chuyện gì xảy ra. Còn cô, đột nhiên cảm thấy má mình có chút tê, chính là chỗ anh vừa sơ ý chạm vào. Tướng Mai Shiranui vì chút thất thần của cô mà để đối phương còn một xíu máu trốn thoát vào rừng.
Cô vội vàng dịch xa ra một chút, không muốn để Vu Đồ nhìn thấy thao tác loạn xạ của cô. Thật may lúc này chuông cửa lại vang lên, Kiều Tinh Tinh hắng giọng, Chắc là tiểu Chu đến đưa đồ ăn.
Tôi đi lấy cho.
Vu Đồ đi ra mở cửa, thế mà vừa mở cửa ra thì thấy người bên ngoài không phải là tiểu Chu mà là một người đàn ông lạ mặt, dáng dấp cao gần bằng anh.
Người đàn ông đó mặc một bộ đồ Tây phẳng phiu, thấy anh, vẻ mặt cậu ta rất kinh ngạc. Sau đó, tầm mắt dời khỏi người Vu Đồ nhìn vào nhà. Vu Đồ không biết người đàn ông này đến vì mục đích gì, nhẹ nghiêng người che tầm mắt của anh ta.
Trận đấu 3v3 đánh rất nhanh, Kiều Tinh Tinh nhanh chóng kết thúc trận chiến. Thả điện thoại xống, cô nói vọng ra cửa: Tiểu Chu, chị nhờ em mang sữa chua ......
Khi cô nhìn thấy người đàn ông đứng ngoài cửa thì ngưng hẳn, nhất thời cảm thấy mù mờ.
Chuyện gì đây? Anh ta sao lại đến đây?
Người đàn ông đó nhìn Kiều Tinh Tinh một lượt, đầu tóc của Kiều Tinh Tinh có chút rối, áo quần cô đang mặc cũng chỉ là một bộ tùy ý mặc ở nhà, chân đi dép lê. Sau đó mới nói: Khi lái xe ngang qua đây thì thấy nhà em còn sáng đèn, vậy nên...... đã làm phiền rồi.
Sau đó rất phong độ rời đi.
Kiều Tinh Tinh: ...
Vu Đồ nhìn Kiều Tinh Tinh: Không giải thích cho anh ấy sao?
Ai cần giải thích với bạn trai đã chia tay hai năm trước chứ! Hơn nữa sao lại trùng hợp như vậy chứ---- hôm nay là ngày chủ nhật quái quỷ gì đây, bạn trai cũ, bạn gái cũ rủ nhau tìm đến, không phải là ngày tình cũ thế giới đó chứ?
Tiểu Chu hôm nay đưa cơm đến hơi muộn đang kích động chạy từ trong thang máy ra, Tinh Tinh, Tinh Tinh, Sao em lại thấy dưới lầu..... Ối, Thầy Vu.
Tiểu Chu nhìn thấy Vu Đồ lập tức ngậm miệng lại.
Kiều Tinh Tinh đúng lúc muốn tìm tiểu Chu, Sao anh ấy có thể lên được đây vậy? Vân tay thang máy không phải đã xóa rồi sao?
Tiểu Chu: Nhưng nếu có mật mã cũng có thể lên được ạ. Mật mã vốn đã đổi rồi, nhưng chị cứ quên mãi nên em phải đổi lại mật mã cũ.
Em đi đổi lại mật mã cho chị nhé. Đổi thành 1316, bây giờ đi nhanh đi. Kiều Tinh Tinh thúc giục Tiểu Chu.
Đó là gì vậy?
Đó là thành tích tốt nhất từ trước đến giờ của chị, 13-1-6. Kiều Tinh Tinh có chút đắc ý, Tuyệt đối sẽ không quên đâu, em yên tâm đi.
Tiểu Chu bị Kiều Tinh Tinh giục đi đổi mật mã, Kiều Tinh Tinh và Vu Đồ ngồi đối diện nhau ăn cơm, bọn họ ngồi ở bàn ăn cạnh cửa sổ sát đất. Bữa ăn này cũng giống như bình thường, hộp đồ ăn của Vu Đồ gồm 3 mặn 1 canh. Hộp đồ ăn của Kiều Tinh Tinh vẫn là hoa quả, rau xào và trứng. So sánh với nhau thì đồ ăn của cô thật thảm, cô thật sự phải yêu cầu tăng dinh dưỡng bữa ăn mới được!
Kiều Tinh Tinh cảm thấy có chút xấu hổ với Vu Đồ, nhưng nghĩ lại cũng không cần phải xấu hổ như vậy. Đang lén nhìn Vu Đồ thì bị anh bắt gặp được.
Tớ với anh ấy yêu nhau nửa năm, rồi có một ngày anh ấy đột nhiên nói với tớ, nhà anh ấy khá bảo thủ, không thích nghề nghiệp của tớ, anh ấy muốn tớ rút khỏi giới nghệ sĩ. Khi đó anh ấy mới dễ ăn nói với người nhà.
Sau đó tớ nói, nhà của tớ cũng không thích con nhà kinh doanh, cảm thấy nguy cơ trùng trùng, sợ không biết khi nào sẽ phá sản, đến nhà cũng không có mà ở, hay là anh từ chức trước đi, nếu không người nhà tớ cũng không cho hai đứa tiếp tục qua lại với nhau.
Vu Đồ cười, Anh Tô thật sự là một người tốt, cũng rất có phong độ.
Kiều Tinh Tinh ngạc nhiên, Cậu quen anh ấy sao?
Hồi học đại học tôi học ngành tài chính, những tin tức về phương diện này cũng có để ý đôi chút.
Ồ ~~~ vậy cậu nhất định không biết anh ấy là người rất tự luyến. Chia tay đã hai năm, Kiều Tinh Tinh đã không còn giận dỗi gì nữa rồi, có điều khi xiên trái cây vẫn dùng sức nhiều hơn một chút, Còn cậu thì sao?
Cái gì?
Cậu với Hạ Tình, vì sao lại chia tay?
Vu Đồ ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt Kiều Tinh Tinh tràn đầy tò mò.
Tớ nghe Bội Bội nói, cậu và cô ấy từ khi năm 3 đã yêu nhau. À, Bội Bội thường cùng tớ tám chuyện bát quái. Kiều Tinh Tinh không hề do dự bán đứng bạn bè, Nếu không tiện nói thì cậu cứ xem như tớ chưa nói gì đi.
Kiều Tinh Tinh cười dí dỏm rồi cắn đũa.
Ngược lại, cũng không có cái gì không tiện nói. Thật ra lí do chia tay của anh cũng không khác cô là mấy. Khi tốt nghiệp đại học, có nhiều công ty mời anh làm offer, lương rất cao, nhưng anh vẫn muốn chạy theo đam mê của mình mặc dù bị bố mẹ ngăn cản rất dữ dội. Khi anh và Hạ Tình bắt đầu nói chuyện yêu đương cũng là lúc anh bắt đầu học để thi nghiên cứu sinh, anh cho rằng cô ấy đã chấp nhận, cô ấy lại cho rằng anh có thể thay đổi, chỉ là sau này, không ai có thể thay đổi được đối phương.
Liên quan đến công việc, tôi tốt nghiệp chuyên ngành đại học xong thì rời Bắc Kinh, chọn học nghiên cứu sinh ngành hàng không vũ trụ. Vu Đồ nói một cách đơn giản và ngắn gọn.
Thì ra là do yêu xa. Kiều Tinh Tinh chuyển sang tò mò những chuyện khác, Thật ra lúc đăng kí nguyện vọng thi vào đại học, cậu đăng kí ngành tài chính làm tớ thấy làm lạ. Em nhớ lý tưởng của cậu là tìm hiểu biển sao trời mênh mang, sao đột nhiên lại thi vào ngành tài chính?
Vu Đồ ánh mắt khẽ động, anh có chút ngạc nhiên vì sao cô lại biết những chuyện này.
Lúc điền nguyện vọng, bố mẹ tôi không đồng ý, hơn nữa tôi nghĩ tôi có thể học cả hai cái, lúc đó có chút ngông cuồng của tuổi trẻ.
Nhưng cậu đúng là có thể làm được mà, sau này còn học nghiên cứu sinh, quả đúng là học thần của khóa chúng ta. Kiều Tinh Tinh vui vẻ nói: Vậy sao cậu lại nghỉ phép nhiều như vậy, làm nghiên cứu gì đó không phải rất bận hay sao?
Bởi vì. Vu Đồ dừng một chút rồi nói, Tôi định từ bỏ biển sao trời mênh mông ấy.