Kiều Tinh Tinh chỉ buồn bã đến hết bữa cơm là thôi.
Sau đó tràn đầy tự tin và sức sống, thật là, lúc trước kĩ thuật biểu diễn của cô không được tốt lắm, cô học diễn xuất nửa năm... rồi cũng qua. Tăng tầm 4-5 cân thì bị người ta chê béo, sau này cô bỏ ra 3 tháng để luyện tập, chẳng phải cơ bụng cũng loáng thoáng hình thành sao?
Hừm... nhưng cũng không đúng, eo thì có thể cần cù nỗ lực luyện tập là được, còn chơi game có thể cần cù luyện tập là có thể chơi hay sao?
..... Bây giờ suy nghĩ điều này làm gì chứ. Dù sao cô cũng quyết tâm trở thành Vương giả mạnh nhất.
Vu Đồ đang ngồi đối diện cô ăn cơm. Mắt thường cũng có thể thấy được Kiều Tinh Tinh từ một cọng cỏ hoang dại trở thành một cây hoa hướng dương đầy kiêu hãnh. Ăn cơm xong, Kiều Tinh Tinh đứng dậy nhìn Vu Đồ nói, Bắt đầu nhé?
Vu Đồ đứng dậy dọn dẹp bát đũa. Kiều Tinh Tinh xấu hổ nói, tiểu Chu buổi tối sẽ đến đây dọn dẹp; Nhưng Vu Đồ lại không muốn như vậy, vậy là hai người cùng nhau dọn dẹp sạch sẽ sau đó mới cầm điện thoại lên chơi game.
Chúng ta đánh thực chiến 1v1 đi.
Hả? Tớ đánh với cậu? Vậy tớ thua chắc rồi còn gì...
Thông qua thực chiến, cậu mới có thể luyện thành thục những kĩ năng, mức sát thương, thời gian sử dụng tuyệt chiêu của mỗi tướng được, cũng là tập luyện thao tác tay.
Kiều Tinh Tinh: ...... Mỗi tướng hả? Vương Giả Vinh Diệu có 70-80 nhân vật lận đó.
Vu Đồ ừ một tiếng, Vậy nên.... không tính là quá nhiều.
Kiều Tinh Tinh: . . . . . .
Vu Đồ mở phòng mời cô, Vào đi, hơn nữa tôi cũng muốn xem cậu phù hợp với tướng nào.
Kiều Tinh Tinh bị Vu Đồ hành cả một buổi chiều, cô bắt đầu hoài nghi bản thân mời anh đến dạy là đúng hay sai đây. cô thả điện thoại xuống, nghiêm túc nói: Tớ cảm thấy rất không công bằng.
Vu Đồ chờ cô nói tiếp.
Tớ chưa đến cấp 30, Kim cương cũng chưa đủ, Kim cương của cậu nhiều hơn tớ nhiều lắm luôn, tớ đương nhiên không thể thắng nổi cậu rồi.
Anh đưa điện thoại cho cô xem: Tôi chỉ có mấy cái Kim cương thôi.
Kiều Tinh Tinh nhìn một chút, chỉ có một ít thật. Anh vừa lên cấp 3 cấp 4..... vậy sao lại đánh hay như vậy?
Kiều Tinh Tinh không còn lời nào để nói, xoay người chạy đi rửa tay. Khi quay lại thì thấy Vu Đồ đang xem gì đó trong điện thoại. Nghe âm thanh thì chắc là đang xem video các trận đấu Vương Giả.
Cô đi sang xem, quả nhiên là anh đang xem video cô chơi tiểu Kiều được phát lên trên mạng kia. Kiều Tinh Tinh vội vàng giơ tay che lại, Không cần xem...
Đây đúng là quá khứ đen tối nhất của cô, cô càng cảm nhận sâu sắc hơn sau khi cô chơi game được đến trình độ này.
Vu Đồ nghe lời cô liền không coi video đó nữa, ngẩng đầu lên nói với cô, Chúng ta luyện Tiểu Kiều đi.
Kiều Tinh Tinh: . . . . . .
6 giờ tối, tiểu Chu mang bữa tối đến, Kiều Tinh Tinh đi mở của liền nói: Tối nay chị muốn ăn thịt.
Có canh ức gà.
Không, chị muốn ăn thịt kho tộ cơ.
Tiếu Chu rất khó xử: “Nhưng em không chuẩn bị thịt kho tộ cho chị, chỉ có phần của thầy Vu thôi, hơn nữa bữa trưa chị đã ăn 2 phần rồi còn gì, buổi tối không thể tiếp tục ăn thịt nữa, ngoan đi...
Cũng như buổi trưa, buổi tối tiểu Chu mang cơm đến xong thì về. Kiều Tinh Tinh và Vu Đồ đang ngồi đối diện nhau ăn cơm trong phòng ăn, đồ ăn đều dọn ra rồi, nhưng so ra thì phần ăn của hai người khác nhau một trời một vực.
Buổi trưa, Vu Đồ cảm thấy cô ăn đã rất ít, nhưng đồ ăn còn có thể coi là bình thường. Nhưng buổi tối thì chỉ có một ít rau, trứng và mấy miếng thịt gà.
Anh có chút không đành lòng nên đã đưa phần thức ăn của mình cho cô, hỏi: Cậu muốn ăn thì cứ gắp một ít trước đi.
Ầu, anh nghe thấy cô nói chuyện với tiểu Chu sao?
Kiều Tinh Tinh nhìn hộp thức ăn phong phú của anh, trong lòng đấu tranh dữ dội, một hồi sau cũng kiềm chế bản thân, miễn cưỡng lắc đầu: Không cần đâu, cậu cứ ăn đi.
Cô thở dài một hơi, tự trách mình: Tớ gần đây lại mập lên rồi.
Vu Đồ nhìn cánh tay gầy không thể gầy hơn của cô: “...”
Ăn xong, hai người tiếp tục luyện game, vừa đăng nhập vào game thì Quá hoảng đã gửi lời mời tổ đội đến. Cô nhìn sang Vu Đồ, Vu Đồ gật đầu nói: Chơi đi.
Bây giờ trình độ chơi game của cô đã tốt lên rất nhiều, chơi game cũng có cảm giác thoải mái, thiệt là đáng mừng.
Vừa vào phòng game, Quá hoảng đã ríu rít không ngừng: Vu Đồ, hôm nay cậu đi đâu vậy, sáng sớm đã không thấy bóng dáng cậu đâu.
Vu Đồ không mở loa và microphone, nên cũng không để ý Quá hoảng đang nói gì.
Kiều Tinh Tinh tắt microphone, Quá hoảng đang làm nghề gì, hình như anh ấy cũng rất rảnh rỗi.
Cậu ấy là bạn học đại học của tôi, trước đây làm trưởng bộ phận thu ngân. Có điều tháng sau cậu ấy đi nước ngoài rồi.
Ồ... chẳng trách lại có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy.
Kết thúc ván đấu, Vu Đồ nói: Lúc nãy khi đánh với Gia Cát Lượng của đối phương, trong tình huống khi máu cậu còn đầy, cậu nên chắn tuyệt chiêu để bảo vệ đồng đội.
Kiều Tinh Tinh: .... Tớ không biết.
Vu Đồ: Đây là điều cơ bản nhất, cậu nhất định cần biết.
Kiều Tinh Tinh gật đầu, sau đó hỏi Vu Đồ: Cậu đã biết tớ phù hợp với nhân vật nào chưa?
Vu Đồ nhìn cô: Đánh thêm 2 ngày nữa đã.
Kiều Tinh Tinh tự hiểu rằng cô sẽ tiếp tục bị anh hành thêm 2 ngày nữa, có chút chán nản.
Ngày thứ hai cũng giống như ngày đầu tiên, Kiều Tinh Tinh liên tục thua 2 ngày, có chút giận dỗi nói: Cậu không thể nhường tớ một ván hay sao?
Vu Đồ nhìn cô một chút, sau đó ngừng động tác tay.
Vu Đồ cứ như vậy đứng giữa bản đồ, không có động tĩnh gì cả.
Kiều Tinh Tinh : ...Không phải kiểu thắng như vậy.
Vu Đồ suy nghĩ một chút rồi nói: Yêu cầu của cậu hơi cao rồi.
Kiều Tinh Tinh muốn khóc.
Cô mở bảng chiến tích ra đưa cho Vu Đồ xem, Cậu nhìn bảng chiến tích của tớ đi.
Vu Đồ nhìn xem, tỷ lệ thắng thật đáng thương, Vậy thì chỉ có thể đi đánh người khác thôi.
Chỉ có thể đi đánh người khác mới thắng nổi, tuy rằng đây là sự thật nhưng anh nói bằng giọng bình thản như vậy không khỏi cảm thấy chút tự cao sao?
Kiều Tinh Tinh trong lòng thầm khinh bỉ, nhưng trong lòng có chút phấn khích xen lẫn lo lắng: Đấu solo với người khác? Tớ có thể đánh thắng sao?
Vu Đồ : Nếu đánh sắp thua thì đưa điện thoại cho tôi.
Kiều Tinh Tinh thở phào, vui vẻ đi khiêu chiến với người khác.
Kiều Tinh Tinh chọn Ngu Cơ mà cô chơi khá vui hai ngày nay rồi, đối phương chọn Vương Chiêu Quân. Kiều Tinh Tinh hiểu rất rõ về nhân vật Vương Chiêu Quân này nên thuần thục né tránh đòn kỹ năng của Vương Chiêu Quân. Lên cấp 4 có thêm kĩ năng thứ 2 là tiếp cận, một tuyệt chiêu cũng là trực tiếp gϊếŧ chết Vương Chiêu Quân. Kiều Tinh Tinh không ngờ mình có thể dễ dàng thắng như vậy. Cô không kìm được mà nhìn Vu Đồ, Vu Đồ...
Vu Đồ không có bất kỳ phản ứng gì.
Được thôi, Kiều Tinh Tinh thu lại tâm trạng kích động ấy, bình tĩnh đánh mấy trận, đánh đến đối thủ phải xin hàng.
Một ván như vậy đã kết thúc, cô có chút khó tin. Cô có thể dễ dàng thắng như vậy sao?
Tiếp tục.
Kiều Tinh Tinh sáng mắt đánh tiếp một ván nữa. Lần này cô vẫn dùng Ngu Cơ, kết quả bị đối phương chơi Tôn Ngộ Không đánh đến đầu rơi máu chảy, thật là thê thảm.
Kiều Tinh Tinh không phục, dùng sức nhấn kĩ năng, hoàn toàn quên rằng mất việc đưa điện thoại cho Vu Đồ giúp đỡ. Chờ đến sắp thua tới nơi, cô mới nhớ đến thiên tài ngồi bên cạnh cô, cô nhanh chóng đưa điện thoại đưa cho anh.
Lúc này tình cảnh đã rất tang thương rồi.
Vu Đồ nhận lấy điện thoại. Vu Đồ nhanh chóng gϊếŧ chết một đoàn binh của đối phương. Tôn Ngộ Không không còn cách nào khác đành phải chờ đoàn binh tiếp theo. Hình như anh ta có chút khinh địch, cứ đứng yên như vậy. Vu Đồ dùng mấy chiêu liên tiếp, trực tiếp xử đẹp Tôn Ngộ Không.
Kiều Tinh Tinh xem đến sững sờ, chờ đến khi Tôn Ngộ Không hồi sinh lại, Vu Đồ chỉ cho Ngu Cơ đi tới đi lui, nói: Cậu chết quá nhiều lần, tiền và trang bị chắc chắn không đấu lại anh ta. Lúc này chúng ta không thể đánh chính diện trực tiếp mà phải làm tiêu hao lực lượng của đối phương. Phải chú ý không được để binh lính của đối phương tiến gần trụ.
Kiều Tinh Tinh gật đầu.
Tuy rằng tốn chút thời gian nhưng Vu Đồ cũng giành ưu thế rồi. Đối phương cũng rất khâm phục, sau cùng nhẫn nhịn không nổi nữa liền hỏi:
Tàn Long Ngạo Tuyết (Tôn Ngộ Không): “Lúc đầu trận là cậu muốn đùa giỡn với tôi sao?
Kiều Tinh Tinh nhịn không được cười khúc khích. Vu Đồ không trả lời. Sau khi trận chiến kết thúc, anh đưa điện thoại lại cho cô.
Kĩ năng thứ 2 của Ngu Cơ có thể tránh được công kích vật lý, khi đối kháng nên để ý sử dụng kĩ năng đúng lúc.
Tôi chơi Thích Khách, cậu chơi Ngu Cơ, chúng ta tiếp tục chơi. Anh nhìn đồng hồ, Chờ đến khi nào cậu học được cách sử dụng thuần thục kĩ năng né tránh thì chúng ta nghỉ.
Khi Vu Đồ về đã sắp 10h rồi, tiểu Chu cũng đã đến để thu dọn bãi chiến trường mà hai người bọn họ bày ra. Kết quả khi cô đến thì phòng bếp lẫn nhà ăn đều rất sạch sẽ, mà Kiều Tinh Tinh đang vui vẻ chơi điện thoại vừa hát.
Tiểu Chu: Luyện game có ổn không chị?
Kiều Tinh Tinh gật đầu, biểu cảm vui vẻ nói, Học thần không những dạy chị học toán mà còn giúp chị đánh.... ờ.... làm bài tập.
Tiểu Chu: ? ? ?