Ai Nói Anh Không Yêu Em

Chương 75

Bầu trời đêm nay quang đãng hiếm thấy, tuy không thể nhìn thấy một bầu trời đầy sao nhưng có thể thấy được vầng trăng treo ở đó, ánh trăng vừa lạnh lẽo vừa sáng ngời.

Rèm cửa vẫn chưa được kéo lại, ánh trăng rơi trên khung cửa sổ, soi sáng một góc phòng.

Cả phòng yên tĩnh, vậy nên hô hấp chồng lên nhau của hai người trong phòng cũng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Anh ngẩng mặt lên nhìn cô, đôi mắt anh sáng hơn cả ánh trăng ngoài kia, khiến tâm tư của Tuỳ An Nhiên nhộn nhạo cả lên.

“Anh cũng thích.” Dường như anh đã cười, tuy nhìn không rõ nhưng Tuỳ An Nhiên vẫn có thể nhìn thấy thấp thoáng khoé miệng cong cong của anh trong màn đêm, “Chỗ nào của em anh cũng thích.”

Giọng của anh gần như thì thầm, mang theo âm trầm thấp đặc trưng của anh. Cô nghe được giọng này của anh, tim đập nhanh hơn, từng chữ giống như tiếng trống, gõ vào mỗi sợi dây thần kinh của cô khiến cô cảm thấy toàn thấy như bị tê liệt.

Người có giọng nói hay, bất kể là làm gì đều có thể tạo ra sức lan toả đặc biệt.

Giọng nói đột ngột dịu dàng, triền miên như thế này làm cô muốn trầm luân trong đó, không cần phải tỉnh lại nữa.

Tay Ôn Cảnh Phạm đặt trên eo cô nhẹ dùng lực, rút ngắn khoảng cách của hai người. Nụ hôn của anh rơi xuống , dịu dàng khôn xiết, từng chút từng chút, cực kỳ kiên nhẫn.

Vào lúc hai người chìm đắm trong tình yêu đó, điện thoại Tuỳ An Nhiên đặt trên đầu giường reo liên hồi. Cô bị tiếng chuông điện thoại làm cho giật mình, đẩy anh ra một cách vô ý thức: “Điện thoại…”

“Của em đó.” Nhưng anh không rời khỏi người cô mà chỉ nhướng người lên một chút để chừa một chút không gian cho cô. Thấy cô ngẩng đầu nhìn, anh thuận tay lấy điện thoại đưa cho cô, nhân tiện nhìn xem tên người gọi trên màn hình điện thoại…Không may là, đây là điện thoại của mẹ vợ nương nương.

Trước khi bắt máy, Tuỳ An Nhiên mượn ánh sáng màn hình điện thoại liếc nhìn Ôn Cảnh Phạm một cái, khoé miệng khẽ nhếch lên, để lộ nụ cười hả hê, cười trên nỗi đau của người khác.

Ôn Cảnh Phạm híp mắt, vốn dĩ anh định tạm “đình chiến” nhưng nhìn thấy nụ cười này của cô xong liền thay đổi ý định.

Anh nghiêng người qua, bật đèn ngủ trên tủ đầu giường.

Sau một tiếng “lách cách”, ánh sáng màu vàng cam ấm áp của đèn chiếu sáng một góc phòng. Ánh đền hơi chói, anh đưa tay che mắt Tuỳ An Nhiên lại, bản thân anh cũng chầm chậm híp mắt lại. Qua một lúc anh mới buông tay, Tuỳ An Nhiên hắng giọng rồi mở miệng nói: “Con nghe đây mẹ.”

“Ừm, ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi ạ.”

“Gặp mặt bên phía ông nội nhà họ Ôn ổn chứ?”

Ôn Cảnh Phạm xích gần lại, cuộc nói chuyện của hai mẹ con anh nghe rất rõ, nghe thấy câu hỏi này anh cụp mắt nhìn Tuỳ An Nhiên. Mái tóc dài của cô được thả ra từ lúc ra khỏi phòng tắm, xoả trên gối, trông như dải lụa đen. Cô xoả tóc như vậy giúp khuôn mặt cô trông có vẻ nhỏ gọn hơn.

“Xuân tình” giữa hai hàng lông mày và trong mắt vẫn chưa phai nhạt, mắt cô như được phủ một tầng nước, long lanh lấp lánh.

“Vẫn ổn ạ.” Tuỳ An Nhiên đặt tay trên bờ ngực càng lúc càng gần của anh, bất giác nở nụ cười, nhẹ giọng với An Hâm đầu dây bên kia: “Có anh ấy ở đây, sẽ không có gì đâu ạ.”

An Hâm im lặng hồi lâu rồi nói: “Đừng có xem nhẹ chuyện này, hai bên gia đình gặp nhau là chuyện rất quan trọng đó. Lần đầu gặp mặt phải cho con mặt mũi, nếu như con không chu đáo, không hiểu chuyện, thời gian lâu dài sau này sẽ khó tránh có khoảng cách, sẽ ảnh hưởng đến chuyện tình cảm của hai đứa...”

Ôn Cảnh Phạm im lặng lắng nghe, bỗng cúi đầu hôn cô.

Tuỳ An Nhiên “ưm” một tiếng, cố gắng đẩy anh nhưng lại không được.

An Hâm nghe thấy tiếng động ở đầu dây bên kia, im lặng một lát rồi hỏi: “Sao vậy...?”

Lúc này Ôn Cảnh Phạm mới buông cô ra, lúc rời đi, nhẹ cắn môi cô, cũng không biết là có ý gì nữa...

Tuỳ An Nhiên vô cùng chột dạ, trả lời: “Không có gì ạ, con đang nghe đây.”

“Đừng xem nhẹ những chuyện này đó, Ôn Cảnh Phạm đối xử tốt với con mẹ biết chứ nhưng trong cuộc sống hôn nhân không nên quá ỷ lại đối phương, bản thân phải có ý kiến riêng của mình, đừng lúc nào cũng mơ mơ hồ hồ, không phân biệt được phải trái. Tình cảm cũng cần phải bồi đắp, chuyện cần thương lượng phải cố gắng thương lượng. Ôn Cảnh Phạm chín chắn hơn con nhiều, nếu gặp chuyện gì không chắc chán thì nói với nó, nhớ chưa?”

Tuỳ An Nhiên gật đầu, gật xong mới nhận ra An Hâm không thấy, vội vàng trả lời: “Dạ, con biết rồi.”

Mới kết hôn được vài ngày, những lời dặn dò của mẹ Tuỳ chủ yếu là: “Kết hôn rồi con phải hiểu chuyện đó. Tuy hai đứa cùng chung sống cần phải tin tưởng nhau nhưng những thứ cần có phải nắm chặt trong tay. Căn hộ của con bên đó cứ để im đó, con cũng coi như là gả xa, mẹ không ở bên cạnh con được, sau này hai đứa có cãi nhau thì con vẫn còn chỗ để đi...Đừng có mà bán nó đi.”

Hoặc là: “Bản thân phải tỉnh táo một chút, đừng có kết hôn rồi mà chuyện gì cũng vô tâm vô phế. Công việc vẫn phải làm, phụ nữ phải độc lập kinh tế. Hai đứa mặn nồng, ái ân là chuyện thường tình, tình cảm tốt là được; nhưng cũng đừng có ấm đầu, ngu ngốc, đối với đàn ông, dù là chồng con, đều phải duy trì lý tính, sự tỉnh táo.”

Sau đó đến bây giờ lại là: “Con phải nghe thêm vài ý kiến của Ôn Cảnh Phạm, nó so với con có nhiều ý định hơn. Người đàn ông thành công giống nhưng nó, con không nắm chắt là chuyện bình thường, đừng quá vội vàng hấp tấp...”

Câu nói này ở đâu ra vậy chứ?

Mẹ vợ càng nhìn con rể càng hài lòng...

Những lời này thật sự là người xưa nói chớ có sai.

Cô đang định nói gì đó thì Ôn Cảnh Phạm đã lấy điện thoại từ tay cô, giọng của anh hơi khàn khàn, trầm thấp nhưng lại vô cùng dịu dàng: “Mẹ, dạo này mẹ sao rồi?”

An Hâm ngây người một lúc sau đó lại bật cười. Gần đây bà rất hay gọi cho An Nhiên, gọi mãi gọi mãi đến nỗi bà đã thay đổi từ trao đổi kinh nghiệm với con gái sang con rể. Hơn nữa, Ôn Cảnh Phạm luôn có lòng tạo ấn tượng tốt với bà nên quan hệ của hai mẹ con bỗng nhiên kéo sát lại hơn. Đến mức nào rồi nhỉ…đến nỗi Tuỳ An Nhiên bắt đầu nghi ngờ…mình có phải do mẹ sinh ra hay không.

“Mẹ vẫn ổn lắm, vài ngày nữa lúc qua đây hai đứa phải chú ý giữ ấm nha. Thành phố A với thành phố S nhiệt độ không giống nhau, đừng để cảm lạnh đó.”

Ôn Cảnh Phạm “Dạ” một tiếng rồi lại tiếp tục nói chuyện với An Hâm, chỉ là ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ dừng ở trên khuôn mặt của Tuỳ An Nhiên. Rõ ràng giọng nói hết sức bình thường nhưng sao ánh mắt như có lửa, hoàn toàn khác biệt với giọng nói.

Tay còn lại cũng không hề rảnh, nếu không phải là đang xoa eo cô thì là vuốt ve tay cô. Tư thế của anh nhàn nhã, lười biếng, cứ như vậy nhìn cô khiến cô càng lúc càng đỏ mặt, vô cùng khó xử.

Hàm ý của ánh nhìn đó, vào giây phút sắp “điên”, cuối cùng cô cũng đã khái quát được: ánh mắt ấy giống như một con báo đang ngắm nhìn con mồi mà còn là con mỗi đã nắm chặt trong lòng bàn tay.

Anh đang tính toán, làm sao để từng bước từng bước “ăn” cô.

Đợi đến lúc cúp điện thoại, ngón tay anh đặt trên nút tắt điện thoại, nhẹ ấn một lúc, rồi khẽ nói: “Hết pin rồi.”

Tuỳ An Nhiên trợn tròn mắt, người này quá vô liêm sỉ rồi! Rõ ràng pin điện thoại vẫn còn hơn 90% mà!

Nhưng không đợi cô “phản kháng”, anh đã áp sát người lại, không chút động tĩnh bắt đầu “tấn công”…

“Thật ra những lời mẹ nói có vài điều em có thể chọn quên đi…” Anh cắn môi cô và nói một cách mơ hồ.

Tuỳ An Nhiên còn mơ hồ hơn anh, giọng nói nghe như có như không: “Ví dụ?”

“Ví dụ như em có thể hoàn toàn tin tưởng anh, ví dụ như em có thể sống một cuộc sống như em muốn, không làm việc cùng được, ở nhà nuôi mập Phàm Hi.” Trong giọng nói của anh phảng phất ý cười, nhẹ nhàng véo eo cô rồi lại nói thêm: “Ví dụ như, em có thể ỷ lại anh.”

Tất cả những gì em muốn, anh đều có thể cho em, anh chỉ sợ em không dám nhận, vậy nên mọi thứ anh làm đều phải cẩn thận từng li từng tí, trao cho em trong im lặng. (Lời editor: May mà anh là nam chính.)

Động tác tiếp theo của anh khiến cô khẽ “hừ” một tiếng, ngón tay cô đặt trên vai anh cũng đột nhiên siết chặt lại.

“Thả lòng nào.”

Nụ hôn của anh lại rơi xuống, một nụ hôn dịu dàng.

Trong màn đêm dài đằng đặc này, chỉ có mỗi cô là nhận được sự dịu dàng vĩnh cửu của anh.

--

Sáng hôm sau, trời vẫn còn nhá nhem tối thì có người gõ cửa, tiếng gõ cửa vô cùng lớn, Tuỳ An Nhiên tự hỏi không biết người gõ cửa có thù oán gì với cánh cửa vô tội ấy, cảm giác như muốn phá tan cái cửa.

Cô “Ưm” một cái, co lại trong vòng tay của Ôn Cảnh Phạm, không muốn động đậy gì cả.

Buồn ngủ…buồn ngủ quá đi.

Ôn Cảnh Phạm đổi một tư thế khác ôm cô, đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ, khẽ nhíu mày.

Tiếng gõ cửa ở bên ngoài vẫn tiếp tục vang lên, anh đưa tay xoa xoa mi tâm, sợ ồn đến cô bèn nhẹ nhàng ngồi dậy đi mở cửa.

Ông nội Ôn đứng đó với tinh thần phấn chấn, trên mặt nở một nụ cười thật tươi. Thấy anh ra mở cửa, ông cụ khẽ nhíu mày hỏi: “Ông không muốn nhìn mày, cháu dâu ta đâu rồi?”

“Đang ngủ.” Anh chống tay lên khung cửa, có chút không biết nên làm thế nào: “Bây giờ còn chưa tới 6 giờ.”

“5 giờ ta đã dậy rồi.”

Ôn Cảnh Phạm cụp mắt nhìn ông hồi lâu, nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, dáng vẻ ngái ngủ đã không còn dấu vết: “Vậy thì chờ thêm 1 tiếng nữa.”

“Không được, nửa tiếng.”

“Ok.” Nói xong, Ôn Cảnh Phạm không chút khách khí đóng cửa lại, quay người về giường.

Ông cụ đứng ngoài cửa bị cửa đóng lại mang theo làn gió thổi lạnh, ông đưa tay xoa xoa mặt, không vui “hừ” một tiếng, lầu bầu: “Thằng nhóc thối, có vợ rồi liền quên ông nội” rồi quay lưng đi xuống dưới lầu tưới cây.

Tuỳ An Nhiên đã tỉnh từ lúc anh bước xuống giường nhưng cơ thể quá mệt mỏi, không thể dậy nổi. Cô đấu tranh hồi lâu vẫn không dậy nổi, dứt khoát từ bỏ.

Đợi anh vừa quay lại liền xích sát người lại, thì thầm hỏi: “Là ông nội à?”

“Ông ấy đi ngang qua thôi, em ngủ tiếp đi.” Nói xong anh nhẹ vỗ về cô, dỗ cô ngủ tiếp, thấy cô đã chìm vào giấc ngủ cũng nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhưng mà, ngủ không được nữa.

Nửa tiếng sau, ông cụ lại đúng giờ gõ cửa, lần lại vừa gõ cửa vừa trực tiếp gọi tên Tuỳ An Nhiên: “An Nhiên à, mau dậy chạy bộ cùng ông nội đi nào…”

Tuỳ An Nhiên mở mắt, đang định bước xuống giường, Ôn Cảnh Phạm đã đưa tay giữ lấy cô, mạnh mẽ bao bọc cô trong vòng tay như không muốn để cô rời đi.

“Ông nội đang gọi em.”

Giọng của cô vẫn còn đang ngái ngủ, phảng phất sự nũng nịu mà bản thân cô không hề hay biết.

Ôn Cảnh Phạm ngẩng đầu nhìn cô, cô vẫn đang ngái ngủ nhưng tay chân lại không thành thực.

Bên ngoài trời đã sáng, mặt trời ấm áp ló dạng ở phía chân trời và những tia sáng vàng lấp lánh soi rọi cả căn phòng.

Nhớ đến ông lão mặt mày sáng láng đang đứng bên ngoài, lại nhìn lại Tuỳ An Nhiên còn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, Ôn Cảnh Phạm thật sự rất đau lòng, cúi đầu hôn ở cổ cô, nói: “Không muốn đi thì đừng đi.”

“Muốn đi chứ.” Tuỳ An Nhiên mở mắt, mơ hồ đáp lại ánh mắt lại, rướn người về phía anh, ôm lấy anh: “Anh ngủ lát nữa đi, em ra ngoài đây.”

Nói xong cô liền ngồi dậy rời khỏi giường.

Ôn Cảnh Phạm ôm cô từ phía sau, cứ như vậy một lúc sau, sau nhiều lần phản đối của cô anh mới nói: “Nào, chúng ta cùng đi.”

Cô và anh cùng dậy, lúc cô đánh răng có một người cứ đứng bên cạnh nhìn, cô nhịn không được bật cười: “Anh vội vàng như vậy làm gì?”

Cô đang nói đến chuyện của ông nội.

Ôn Cảnh Phạm im lặng không nói gì, chỉ nhìn cô phản chiếu qua tấm gương, cầm lấy khăn mặt đưa cho cô: “Lau mặt.”

Chiếc khăn nóng khiến cho làn da cô cũng ấm lên, cô nhắm mắt lại định xông hơi một lúc thì chợt nghĩ ra cái gì đó, cô bỏ khăn ra, quay đầu lại hỏi ah: “Nếu như…ông nói muốn nhắc đến chuyện sinh con, em nên trả lời như thế nào?”

Nghe xong, Ôn Cảnh Phạm khẽ nhướng mày, tiếng cười trầm thấp vang lên: “Trả lời thế nào?”

Tuỳ An Nhiên nhìn anh chằm chằm.

Khoé môi anh khẽ cong, hạ giọng nói: “Đều làm cả rồi, em nói xem?”

Giọng anh bỗng nhiên nhẹ nhàng, uyển chuyển, phảng phất chút dụ hoặc khiến tim cô đập loạn nhịp.

Mới sáng sớm đó, nói chuyện đàng hoàng được không vậy?!!!